Nhất niệm trường khanh
Chương 50 : Nhất mục liễu nhiên (thượng)
Trà thính thoang thoảng hương hoa mùa hạ cùng các loại điểm tâm ngọt ngào.
Trịnh Nhữ Anh đang ngồi bên cạnh Đỗ lão phu nhân hầu chuyện, vừa thấy Niệm Tư Huyền nàng đi vào đôi mắt đã sáng lên:
- Đại tỉ!
Niệm Tư Huyền nhoẻn miệng, vui vẻ bước đến:
- Muội muội sắp gả đi tổ mẫu thật luyến tiếc a!
Đỗ lão phu nhân ngả đầu về sau cười, lại xoa xoa bàn tay Trịnh Nhữ Anh:
- Muội muội đã gả đi, trưởng tỉ như con còn định kén chọn đến bao giờ!
Niệm Tư Huyền hơi cau mày, nàng vừa bị Thái tử từ hôn, chuyện này cả kinh thành đều tường tận. Đỗ lão phu nhân không phải không biết, mà chính là muốn thăm dò. Niệm Tư Huyền vành môi cong lên, thoải mái ngồi xuống:
- Chất nữ vẫn còn muốn ở bên tổ mẫu!
Đỗ lão phu nhân chỉ là bình thê của lão thái gia, thân nương nhị phòng, cùng đại phòng không có quan hệ huyết thống, vì vậy một tiếng tổ mẫu này của nàng cũng xem như là khiên cưỡng. Nhị phòng bám trụ Chiêu Quốc công phủ mục đích ngoại trừ dựa vào bóng râm cổ thụ, còn là nhắm đến cái tước vị Quốc công tôn quý. Đỗ lão phu nhân gương mặt đôi chút mất tự nhiên, cũng không nói thêm gì.
Trịnh Nhữ Anh ngược lại lo sợ nàng nổi giận vội vã đem phù dung cao đưa đến:
- Tỉ tỉ dùng thử, món này là cô mẫu nương nương ban cho muội!
Hôm nay là ngày vui của Trịnh Nhữ Anh, nàng đương nhiên không chấp nhất với Đỗ lão phu nhân, chọn một miếng phù dung cao đưa vào miệng, cảm nhận vị ngọt dịu dễ chịu, tâm tình càng thêm bình ổn. Niệm Tư Huyền nhấp ngụm trà mạn, nhìn ra khoảng sân đầy nắng:
- Nhị thẩm còn chưa đến?
Trịnh Nhữ Anh xua xua tay cúi mặt, dẫu sao cũng chỉ là một thứ xuất, không được người khác coi trọng. Trịnh Nhữ Anh hôn lễ cử hành vừa vặn thời điểm Du phi hồi phủ, đây đúng là chuyện tốt, nhưng mà Du phi cao quý, Trịnh Nhữ Anh gả đến Tưởng gia cũng chỉ là thứ xuất gả cho một thứ xuất. Nếu không có Kỷ thị, Du phi cũng không muốn hạ thấp thân phận.
Thêm hai khắc thì nhị phòng cũng đến, Trịnh Như Bình mắt hơi thâm quầng, cho dù che phấn dày cũng không làm mờ hết được. Ly thị bộ dáng cau có, lạnh lùng ngồi xuống, cũng không nhìn qua nàng.
Niệm Tư Huyền trong lòng minh bạch, có lẽ việc Hạ Lan Tu Kiệt lớn tiếng muốn kết thân cùng nàng đã truyền đến nhị phòng. Chỉ là đối với Hạ Lan Tu Kiệt kia, Niệm Tư Huyền một chút hảo cảm cũng không tồn tại.
Buổi trưa Tưởng gia sẽ đưa sính lễ đến, thông thường nữ nhân chưa thành gia lập thất đều có thể tham gia tiệc trà nhỏ góp vui. Niệm Tư Huyền ngược lại vừa bị từ hôn, nàng không muốn gián đoạn hỉ sự Trịnh Nhữ Anh, vì thế ra hiệu Châu Ẩn đưa tráp gỗ đến.
- Muội muội cũng đã trưởng thành, sắp gánh lên mình trách nhiệm đương gia chủ mẫu, là trưởng tỉ ta có lời chúc mừng...mong muội giữ tâm lương thiện, một đời hạnh phúc...
Trịnh Nhữ Anh nhìn tráp gỗ tự tay đón nhận, lại như cảm động mà nói:
- Muội muội ghi nhớ lời tỉ tỉ!
Rèm cửa gió đưa lanh canh xao động, cùng lúc tam phòng mẫu nữ Trịnh Nhược My tiến vào. Văn thị vừa qua khỏi ngưỡng cửa thấy tráp gỗ trên tay Trịnh Nhữ Anh liền nhanh miệng:
- Đại tỉ nhi chuẩn bị quà lớn thế này để Anh nhi xuất giá...thật tốn kém a! Nào...nào...mở ra để mọi người cùng xem...
Trịnh Nhữ Anh cũng không giấu giếm, nàng nghiêng đầu xin phép rồi mở tráp, bên trong ngoại trừ một xấp dày ngân phiếu còn là một bộ trang sức hồng ngọc đang thịnh hành kinh thành. Văn thị đôi mắt mở to, ngắm nghía không chán, Trịnh Nhược My khăn tay che môi đỏ, lại vui vẻ chạy đến.
- Công chúa đại tỉ!
Châu Ẩn khẽ đỡ lấy Trịnh Nhược My ngồi xuống, nàng ta ríu rít:
- Đến khi muội muội xuất giá...Công chúa tỉ tỉ cũng phải rộng lượng như thế này cơ...
Niệm Tư Huyền thường ngày hiếm khi thấy Trịnh Nhược My ra khỏi viện, dung mạo Trịnh Nhược My không tính xuất chúng nhưng cũng có thể gọi là thanh tú. Tam lão gia tuy rằng thứ xuất, nhưng ngược lại cũng là Quốc công phủ tiểu thư, Văn thị làm người không tệ, một mối hôn tốt đến Trịnh Nhược My cũng không gọi là khó khăn.
Niệm Tư Huyền gật gật đầu, tươi cười:
- Tỉ tỉ ở đây muội muội còn sợ không có phần sao?
Trịnh Nhược My nũng nịu:
- Công chúa tỉ tỉ thật tốt...
Đối diện nàng, Ly thị buông mạnh tách trà đặt trên bàn gỗ tạo nên thanh âm chát chúa:
- Một tiếng công chúa hai tiếng công chúa...My tỉ nhi lo không đủ một vạn lạng kia...hay trước giờ chưa thấy qua hồng ngọc?
Gương mặt Văn thị thoáng chốc liền đỏ ửng:
- Nhị tẩu...My nhi còn bé chưa hiểu chuyện...
Ly thị hừ một tiếng, để hạ nhân đặt lễ mừng lên bàn Đỗ lão phu nhân, Trịnh Như Bình liếc mắt nhìn, châm chọc:
- Công chúa tỉ tỉ tuy còn thiếu một đại lễ sắc phong...nhưng lại dư một cái kết thân dị quốc...
- Đại tỉ thân là Công chúa, có hòa hôn cũng là sứ mệnh của hoàng thân, lục muội...dẫu muốn hay không đều không đủ tư cách!
Trịnh Nhữ Anh thường ngày đối với các phòng thường im lặng chịu đựng, ngược lại hôm nay có lẽ biết bản thân sắp đến Tưởng gia làm thiếu phu nhân, người trong phủ cũng phải nể mặt ba phần, nên mới mở miệng chất vấn.
Trịnh Như Bình đương nhiên cảm thấy chói tai:
- Muội muội? Ai là muội muội của một kẻ nô tì sinh ra như ngươi? Ngươi cho rằng gả đến Tưởng gia liền có thể cậy thế ra oai?
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, nàng thong thả đứng lên, nghĩ nghĩ lại nói:
- Tam muội có lẽ không biết, nửa đêm lục muội còn chạy loạn đến khách viện, người ta đã có mong ước giống như nhị muội gả vào hoàng tộc...Tưởng gia làm sao lục muội có thể để vào mắt!
Ly thị nghiến răng, đập mạnh bàn trà. Niệm Tư Huyền vuốt nhẹ ống tay áo, huyền mâu sắc sảo hướng đến, vừa rồi nàng so sánh Trịnh Như Bình thiên kim ngọc diệp với một Trịnh Mẫn Doanh từ Lăng Vương phủ bị đuổi về nhà mẹ, Ly thị có lẽ đã nổi lên sinh khí.
Bên ngoài tiếng pháo ầm ầm vang vọng, người của Tưởng gia đưa sính lễ đã đến trước cổng. Niệm Tư Huyền vỗ vỗ bàn tay Trịnh Nhữ Anh, lơ đãng hồi viện. Đỗ lão phu nhân híp mắt nhìn các nàng một vòng rồi cùng ma ma thân cận chuẩn bị đón khách.
Niệm Tư Huyền vừa đi đến hoa viên liền đụng phải một cung nữ.
- Công chúa điện hạ, Du phi nương nương có lời mời người!
Niệm Tư Huyền mím môi, chậm rãi theo chân cung nữ.
Du phi đợi nàng trong thủy tạ giữa hồ sen mùa hạ, hoa nở rực rỡ một sắc hồng nhàn nhạt. Bốn bề thủy tạ phủ lăng la mỏng manh. Niệm Tư Huyền sau khi hành lễ thì được Du phi ban tọa, nàng cũng không mở lời trước, cứ thế nhàn tản ngắm cá chép bơi lội.
Du phi thuận tay rải một nắm thức ăn, từng đàn cá nhỏ vội vàng đớp lấy, huyên náo cả mặt nước.
- Thế Ninh này, nếu không gả đi Nam Chu con sẽ làm gì?
Niệm Tư Huyền trông ra xa xăm pháo đỏ bay loạn một góc trời rộng:
- *Có lẽ cũng giống như tam muội...an ổn gả đi...sống cuộc đời bình bình đạm đạm...
- Con nghĩ điều đó còn có thể sao*?
Niệm Tư Huyền không đáp, hơn ai hết nành hiểu rõ bản thân không thể nào có được loại hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Trước khi trùng sinh, nàng đã là một nữ nhân thất bại, sau khi trùng sinh nàng lại rơi vào bàn cờ chính trị. Nàng vốn chỉ là nữ nhân, đối với thời cuộc chính là yếu đuối đến vô phương chống đỡ.
Du phi lại nói:
- Thật ra bản cung cũng từng có một thời giống như con, mong muốn cùng người mình yêu bạc đầu giai lão, sinh mấy hài tử, nhìn chúng dần trưởng thành, thành gia lập thất...
Niệm Tư Huyền lắc đầu, nàng nhìn thấy lệ nóng doanh tròng mắt Du phi. Du phi khăn lụa khẽ lau đi:
- Là phi tử của Hoàng thượng...bản cung không được phép buồn...bản cung nhận sủng ái như vậy...nên là người vui vẻ nhất thế gian này...
Du phi rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi lăm tuổi, Thiên Thụy Đế ngược lại không còn bao nhiêu thời gian, về sau Thiên Thụy Đế băng hà, Du phi phần đời còn lại coi như kết thúc trong cô độc. Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên buồn bã, một kiếp ngắn ngủi như thế, nàng đã lãng phí bao nhiêu thời gian chỉ để chôn vùi tình cảm bản thân.
- Chuyện gả đi Nam Chu Quốc...con không cần chuẩn bị đâu...
Lồng ngực Niệm Tư Huyền thịch một tiếng, hàng mày nàng khẽ cau lại:
- Cô mẫu...
Du phi nâng nhẹ cốc trà:
- Bản cung nghĩ con có lẽ cũng đã đoán được!
Niệm Tư Huyền trong lòng từ lâu minh bạch, ngoại trừ Hạ Lan Lăng Quân còn có một Hạ Lan Tu Kiệt ngăn chặn chuyện nàng hòa thân. Cho dù nàng có thật sự muốn cũng không thể nào dễ dàng ra đi, huống hồ...
- Tam Công chúa không phản đối sao?
Du phi mỉm cười:
- Nữ nhân nếu đã trầm mê vào bể tình...còn có thể nào sáng suốt!
Du phi nương nương hồi viện, Niệm Tư Huyền chậm rãi tiễn một đoạn, Trịnh Thần cùng tam Công chúa dây dưa một đoạn tình, cuối cùng hắn cũng chỉ vì ngày hôm nay, thuận lợi lợi dụng nàng ta đến Nam Chu Quốc trở thành nội gián. Vì vậy để đối phó với Hoàng đế, Hạ Lan Tu Kiệt muốn cùng nàng thành thân. Niệm Tư Huyền xoa xoa mi tâm, nàng không thể là đối thủ của Hạ Lan Tu Kiệt, đành phải binh đến tướng chặn, từ từ ứng đối.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
32 chương
35 chương