Nhất niệm trường khanh

Chương 106 : Quân bất do kỷ (hạ) 3

Hạ Lan Yến Minh không đến Thanh Hạm viện, Niệm Tư Huyền để Phạm Tú Hương chăm sóc hắn. Nàng cùng Hạ Lan Lăng Quân chậm rãi dùng cơm, Hạ Lan Lăng Quân dường như không nuốt trôi. Niệm Tư Huyền trông hắn phiền muộn không nhịn được mà lên tiếng: - Chàng sao thế? Hạ Lan Lăng Quân dừng đũa, dò xét cảm xúc Niệm Tư Huyền: - Duệ Nguyệt hắn sẽ không lên ngôi! Hắn hối hận vì bản thân sinh ra trong hoàng tộc! Niệm Tư Huyền bình thản: - Trong một thời gian ngắn phải chịu nhiều đả kích như vậy, suy nghĩ đại điện hạ bi quan cũng khó tránh khỏi! Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi: - Chuỗi bi kịch ấy đều do chính tay mẫu hậu và phụ hoàng tạo ra, ngoại trừ quyền lực... hài tử trong thiên gia vốn dĩ chưa từng được coi là người đúng nghĩa... chúng ta... chỉ là một công cụ... Niệm Tư Huyền nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Lan Lăng Quân thê lương sầu muộn, nàng khẽ khàng: - Chàng cũng giống như Hạ Lan Yến Minh, đều không muốn tiếp nhận ngôi vị... Hạ Lan Lăng Quân ngập ngừng giây lát rồi gật đầu, hắn trầm giọng, u uất: - Nếu là Hoàng đế, ta sẽ không chỉ có duy nhất nàng, ta sẽ phải lập hậu cung, sẽ có vô vàn nữ nhân... ta sẽ không thể nhìn hài tử chúng ta mỗi ngày ngây thơ lớn lên... ta ngày ngày đối mặt cùng tấu chương, nàng ngày ngày nhìn phi tần sắc mặt giả tạo... Hạ Lan Lăng Quân nắm lấy tay Niệm Tư Huyền, thủy mâu thập phần chân tình, trìu mến: - Đời ta chỉ cần có nàng, ngai vàng kia, cùng ta không đáng phân lượng nào... Niệm Tư Huyền cắn đôi môi đỏ, nàng dụi dụi bầu má vào lòng bàn tay hắn ấm áp: - Nếu chàng không nguyện ý, thì không cần cố gắng, chúng ta sẽ ở nơi này, giống như tất cả đôi phu thê trên thế gian, bình phàm một đời bên hài tử... Hạ Lan Lăng Quân quay mặt che giấu đi cảm động, hắn chọn một món ngon đặt vào bát nàng: - Thức ăn sắp nguội rồi! Hạ Lan Lăng Quân cùng Hạ Lan Yến Minh đều từ bỏ ngôi vị, như vậy nhân tuyển duy nhất cũng chỉ có Tạ Phong. Nếu đã như vậy, buộc phải khắc chế được Tưởng Hưng. Tạ Phong đã cứu Hạ Lan Tường, cũng đã bảo vệ nàng trước Tưởng Hưng. Niệm Tư Huyền có chút tin tưởng Tạ Phong. Giao thừa. Gió thổi tuyết bay mờ mịt kinh thành. Lăng Vương phủ thư phòng rực sáng ánh đèn. Hạ Lan Lăng Quân đặt đạo thánh chỉ của Thiên Thụy Đế trong một hộp gỗ dài, Hạ Lan Yến Minh cũng đứng bên cạnh hắn, đăm đăm đồng tử vào vô định: - Đệ đã quyết? Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, nhè nhẹ lắc đầu: - Cũng không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta đều không muốn nối ngôi! Từ cổ chí kim, mỗi Vương triều Hoàng tử luôn vì quyền lực mà đấu đá đến mức người sống ta chết. Ngược lại hôm nay Thiên Thụy Đế có ba hài tử chính thống trưởng thành, không ai màn đến đế vị. Hạ Lan Yến Minh rót tách trà ấm, thư thả: - Tú Hương muốn ở bên cạnh Thế Ninh, ta cũng chỉ còn lại một mình, nàng ấy có thể vui vẻ sống tiếp đã là rất tốt rồi... Hạ Lan Lăng Quân nghĩ nghĩ, lại nói: - Huynh đã đến Hoàng Ni tự chưa? Tưởng thị cũng chỉ vì một chút ghen tuông, nhất dạ phu thê bách dạ ân, huynh có nên xem xét gặp qua nàng... Hạ Lan Yến Minh gật đầu, Tưởng Giai Lệ xinh đẹp, thông minh, thời điểm đó hắn vì nhiều phiền muộn trong lòng, và cũng bởi vì nàng ta bị Thượng Quan Hoàng hậu dung túng, cho nên hắn mới nảy sinh khúc mắc. Nay trong lòng thanh thản, hiện tại hắn đã không còn quyền lực, nếu Tưởng Giai Lệ vẫn chấp nhận bên cạnh hắn, hắn đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng. Ngày mai, mùng một đầu năm, thay vì tế lễ thiên địa, Tạ Phong muốn thiết triều, các đại thần đều đã nhận được tin từ Sở Cung truyền ra. Hạ Lan Lăng Quân thở dài, chỉ với một đạo thánh chỉ này, giang sơn Đại Sở, tất cả đều phụ thuộc vào Tạ Phong. Khuya, tuyết theo gió từng cơn rét lạnh, Niệm Tư Huyền thân choàng áo lông ấm áp đến Liên Hương viện. Trịnh Mẫn Doanh ngày qua ngày vẫn ở nơi đó. Niệm Tư Huyền không rõ Trịnh Mẫn Doanh đang suy nghĩ gì, nhưng nàng biết chắc chính là cùng cực tuyệt vọng. Hạ Lan Lăng Quân không đoái hoài đến, kẻ hầu người hạ trong phủ đều không còn, ngoại trừ một Chu quản gia, thân phận của Trịnh Mẫn Doanh bây giờ, đối với hai chữ Trắc phi thật không xứng đáng. Trong viện vẫn sáng đèn, Trịnh Mẫn Doanh gương mặt có chút hốc hác, nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta vội ngẩng đầu, trông thấy Niệm Tư Huyền thì lộ rõ vẻ thất vọng. Tố Đan đặt ô bên thềm, Niệm Tư Huyền thong thả ngồi xuống bàn trà. Trịnh Mẫn Doanh cũng không muốn chào hỏi, chỉ cười nhạt: - Ngươi đến đây là muốn gì? Niệm Tư Huyền ôm ấm lô nóng giữa đôi tay, nhìn quanh viện tử một vòng: - Ngươi còn nuôi hi vọng? Trịnh Mẫn Doanh mắt long lên: - Ta vẫn còn là Trắc phi! Ngươi cũng chưa được gả vào Vương phủ, ta ở đây vẫn là danh chính ngôn thuận hơn ngươi! Niệm Tư Huyền giao ấm lô lại cho Tố Đan, nghe phần phật gió tuyết bên ngoài: - Năm xưa ngươi được Thượng Quan hoàng hậu chống lưng mới có thể nạp vào Lăng Vương phủ, nay vật đổi sao dời, ngươi vẫn tin bản thân sẽ Đông Sơn tái khởi? Trịnh Mẫn Doanh lặng thinh, không đáp, nhưng nước mắt nàng ta cứ thế chầm chậm rơi. Niệm Tư Huyền bình thản: - Tiểu công tử đến cùng cũng không phải hài tử Lăng Vương điện hạ... Trịnh Mẫn Doanh nghiến răng, lạnh lẽo: - Ngươi đừng nói bậy! Niệm Tư Huyền khóe môi có ý cười, lại tiếp: - Tiểu công tử hiện tại đang ở Sở Cung, nếu như hài tử này thật sự của Lăng Vương điện hạ, sao lại do Tạ Phong nuôi dưỡng! Ngừng lại nửa khắc, Niệm Tư Huyền ý tứ: - Ta đoán người thông minh như ngươi có lẽ đã nhận ra từ lâu! Mộ Cầm và ngươi... không khác biệt gì... Trịnh Mẫn Doanh lúc này thật sự bật khóc, nàng ta cật lực lắc đầu: - Không thể... không phải hắn... không phải... là điện hạ... Niệm Tư Huyền nheo nheo đuôi mắt, một câu giết chết tâm tư Trịnh Mẫn Doanh: - Điện hạ trước giờ không có sở thích che mắt nữ nhân thừa hoan! Ngươi chưa từng trông thấy dung mạo nam tử cùng mình, cũng chưa từng nghe qua giọng nói, ngươi vẫn tin rằng đó là điện hạ ư! Trịnh Mẫn Doanh đứng bật lên, nàng ta vớ lấy trâm nhọn trên bàn phấn: - Trịnh Thế Ninh! Ta chính là Trắc phi Lăng Vương phủ, mãi mãi là Trắc phi Lăng Vương phủ! Niệm Tư Huyền tuy rằng gương mặt biểu tình không thay đổi, nhưng đồng tử âm lãnh cực điểm: - Trịnh Mẫn Doanh! Ngươi năm xưa hãm hại tiên Vương phi, khiến nàng ấy một thi hai mệnh, ngươi có từng nghĩ đến bản thân một ngày sẽ phải chịu quả báo? Trịnh Mẫn Doanh đối chỉ Niệm Tư Huyền: - Ngươi... ngươi nói bậy... ả ta đáng chết... ả ta quyến rũ Lăng Vương điện hạ, lăng loàn câu dẫn đại Hoàng tử ... xuất thân chỉ từ một Hầu phủ nho nhỏ, Niệm Tư Huyền đó không xứng trở thành Lăng Vương phi, không xứng có đích trưởng tử! Ta yêu điện hạ, ta lại là đích nữ Quốc công phủ... ta thật tâm yêu người... Trịnh Mẫn Doanh uất ức khóc nghẹn, Niệm Tư Huyền chau mày, tình yêu vốn dĩ vô cùng ích kỷ. Trịnh Mẫn Doanh nhất kiến chung tình đối với Hạ Lan Lăng Quân, nàng ta có từng nghĩ Hạ Lan Lăng Quân chính là nhất kiến chung tình với nữ nhân khác. Niệm Tư Huyền nhàn nhạt phất tay áo, bỏ lại một câu: - Ta không muốn tạo thêm nghiệp, hoặc ngươi rời khỏi Lăng Vương phủ, trở về Chiêu Quốc công phủ... Trịnh Mẫn Doanh hừ lạnh: - Nếu ta không đồng ý! Niệm Tư Huyền thản nhiên rời đi: - Tiên Vương phi ở thạch lăng cô độc thê lương, hẳn là cần người bầu bạn! Trịnh Mẫn Doanh ngã quỵ xuống đất, ai oán cười, thật không nghĩ đến một ngày nàng phải bồi táng cho Niệm Tư Huyền. Trịnh Mẫn Doanh mơ hồ nhớ đến đêm Phượng Hoàng lâu cháy đỏ khiến cho Niệm Tư Huyền kia hóa thân thành ngọn lửa rực rỡ. Đó cũng là một đêm giao thừa, tuyết cũng loạn bay trên mái ngói Lăng Vương phủ. Trịnh Mẫn Doanh cắn răng, lấy ra ba thước lụa trắng vắt ngang xà nhà. Niệm Tư Huyền chưa kịp hồi Thanh Hạm viện, đã nghe thấy từ Liên Hương viện truyền ra náo loạn. Nàng xoay gót hài, đợi một đoạn thời gian thì Tú Trúc cũng đã đến. - Tiểu thư, Trắc phi quyên sinh, người cũng đã chết! Niệm Tư Huyền đưa tay hứng một bông tuyết tê rét: - Ta còn một chiếc áo lông hỏa hồ, để nàng ta mặc nó ra đi! Hỏa hồ ly năm đó Hạ Lan Lăng Quân đem về cũng chỉ duy nhất một cỗ, làm thành áo tặng riêng nàng. Sủng ái của Hạ Lan Lăng Quân nhen nhóm lên lòng ganh tị của Trịnh Mẫn Doanh, mà khiến nàng vong mạng. Niệm Tư Huyền thở dài: - Vật gì ta không ban, Trịnh Mẫn Doanh một đời cũng đừng mong có được!