Nhất niệm trường khanh

Chương 103 : Quân bất do kỷ (trung) 3

Tạ Phong ôm lấy Hạ Lan Tường đặt lên giường gỗ, Hạ Lan Tường trong cơn mê mê tỉnh tỉnh vô thức nắm lấy tay áo Tạ Phong, hàng mày đẹp tựa một thiếu nữ khẽ nhăn lại: - Đừng đi! Tạ Phong khựng một bước chân, sau đó vẫn như cũ, gỡ lấy bàn tay xương xương của Hạ Lan Tường mà ra ngoài. Hắn giật mình, nữ nhân áo choàng đen thẫm như hòa vào bóng đêm kia đang đứng đối diện, cửa phòng không đóng kín, khe hở nhỏ thi thoảng gió tuyết lại ùa vào. Niệm Tư Huyền đưa tay châm thêm nến, động tác bình tĩnh thuần thục, tựa hồ không hề có điều gì trên đời này có thể khiến tâm nàng lay động. Tạ Phong lặng yên nhìn, bốn bề càng thêm sáng tỏ. Niệm Tư Huyền bình thản: - Ngươi đã biết Tưởng Hưng muốn thích sát thiên gia huyết thống? Tạ Phong gật đầu, lạnh lùng: - Lăng Vương điện hạ thân thủ hơn người, tuyệt đối sẽ an toàn! Nhưng Hạ Lan Tường thì không như vậy! Niệm Tư Huyền mi mắt nâng lên, nàng còn chưa hỏi, Tạ Phong đã vội vã thanh minh, Niệm Tư Huyền ngồi xuống bàn trà trống: - Việc này ngươi nên tự mình nói với điện hạ, điện hạ vốn dĩ luôn tin tưởng ngươi, giao phó sinh mệnh cho ngươi, ngươi ngược lại hôm nay thân ngụ Chính Long điện, tâm hướng về long ỷ, Lăng Vương điện hạ có lẽ đã vô cùng thất vọng! Tạ Phong biểu tình không đổi, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia dường như đã mất đi tự tin vốn có, ngập tràn trong đó chỉ còn bi thương. Hắn hít một hơi sâu, từ tốn đáp lời: - Nàng sắp là Vương phi Lăng Vương phủ, mỗi lời nói ra đều đanh thép đến muốn lấy mạng người! Nếu đã coi ta là bạch nhãn lang, hà cớ gì hiện tại còn tìm ta! Niệm Tư Huyền sờ vào ống tay áo cồm cộm đạo thánh chỉ của Thiên Thụy Đế, huyền mâu phảng phất ánh nến lấp lánh: - Ta muốn cùng ngươi trao đổi! Tạ Phong cau mày khó hiểu: - Trao đổi? Niệm Tư Huyền nghiêng nghiêng đầu về phía bình phong, nàng biết Hạ Lan Tường ở bên trong đã tỉnh, nửa vạt áo hồng bị gió thổi lộ ra ngoài. Niệm Tư Huyền cắn lấy môi đỏ, nhỏ giọng: - Ta có thể khiến ngươi đường đường chính chính lên ngôi, không bị thiên hạ đàm tiếu, không bị người đời cười chê, bá quan văn võ càng không có tư cách phản đối! Tạ Phong dường như không thở nổi, điều mà cả hắn và Tưởng Hưng trăm ngàn lo lắng này, nàng lại có thể giải quyết một cách đơn giản. Tạ Phong ý tứ: - Đổi lại nàng muốn gì? Ngoại trừ tính mạng của Hạ Lan Lăng Quân? Niệm Tư Huyền thong thả đứng lên, khăn lụa trong tay mềm mại tản mác hương mẫu đơn dìu dịu: - Không chỉ Trường Khanh, ta muốn cốt nhục của tiên đế tất cả đều phải sống! Cửa lớn đột ngột bật mở, Niệm Tư Huyền kinh hoảng lùi lại, là Tưởng Hưng, hắn ta có lẽ đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Tạ Phong chắn ngang trước người Niệm Tư Huyền, mùi thảo dược từ y phục hắn tỏa ra thanh thanh không khí. Tưởng Hưng quắc mắt: - Nguyên soái! Lời nàng ta nói không thể tin được! Tạ Phong hừ lạnh, hàm ý: - Vì sao không thể? Tưởng Hưng đăm đăm nhìn Niệm Tư Huyền, xuyên qua bờ vai Tạ Phong: - Nàng ta cùng Lăng Vương điện hạ quan hệ thân tình, lúc này đưa ra điều kiện chỉ để câu kéo thời gian đợi Đại Hoàng tử hồi kinh! Tạ Phong nhàn nhạt đồng tử nhìn thẳng vào đôi mắt Tưởng Hưng đang trừng trừng kia, lãnh đạm: - Xem ra Tưởng Tướng quân trước sau chỉ muốn giết sạch cốt nhục của tiên đế! Ngươi thu về được mấy chiếc thủ cấp rồi? Tưởng Hưng ngẩng đầu lên, bất thình lình tiến về phía bình phong, kéo lấy cổ tay Hạ Lan Tường lôi ra giữa phòng: - Nguyên soái! Ngươi không thể vì chút tình nghĩa mà làm hỏng đại sự được! Tạ Phong liếc mắt đến cổ tay Hạ Lan Tường xây xát vết hằn đỏ, nhịn không được than nhẹ một hơi. Hạ Lan Tường ngược lại bình chân như vậy, một chút khẩn trương cũng chẳng có, lên giọng cùng Tưởng Hưng: - Tưởng Tướng quân ngươi ra tay cũng thật bạo liệt đi, làn da ta nhạy cảm, chịu không nổi ngươi... Tạ Phong ra hiệu Hạ Lan Tường im lặng, trầm giọng: - Tướng quân chưa từng nghe Trịnh tiểu thư nói qua, làm sao chắc chắn nàng ta không nắm trong tay bằng chứng nào để chứng minh thân phận ta? Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên một cỗ bất an, Tạ Phong vừa nói "chứng minh thân phận" như vậy hắn và Tưởng Hưng đều đã minh bạch Tạ Phong là hài tử bị Thiên Thụy Đế vứt bỏ. Niệm Tư Huyền khóe môi cong lên, nếu Tưởng Hưng không rõ chuyện thâm cung bí sử, thì làm sao hắn dám phò trợ một kẻ lai lịch bất minh như Tạ Phong lên ngôi. Tưởng Hưng nheo mắt nhìn Niệm Tư Huyền, Tạ Phong lúc này cho rằng Tưởng Hưng không còn ý định làm hại Niệm Tư Huyền, nên đã thả lỏng phòng vệ. Tưởng Hưng gằn giọng: - Trịnh tiểu thư có gì muốn nói? Niệm Tư Huyền nhếch môi, mang theo ba phần ý cười: - Ta là người duy nhất có mặt bên cạnh tiên đế khi băng hà, cũng là người duy nhất giúp tiên đế cất giữ đạo thánh chỉ nhận lại tam hoàng tử... Hạ Lan Tường bất động thanh sắc, đôi mắt hoa đào dường như ngưng đọng, một lúc lâu sau mới lắp bắp: - Không thể... không thể... Tạ Phong tiến đến vỗ vỗ vai áo Hạ Lan Tường trấn an. Tưởng Hưng tính toán ngược lại hiện rõ: - Nếu như Tạ Phong là tam hoàng tử... Niệm Tư Huyền hữu ý lặp lại: - Nếu như hắn chính là tam điện hạ... không phải đã quá đường đường chính chính lên ngôi rồi hay sao!