Nhất Niệm - Thánh Yêu
Chương 58 : Bắt Gặp
Phó Nhiễm ôm tập tài liệu trước ngực, liếc nhìn ánh mắt Minh Thành Hữu.
"Đợi đã." Thấy cô định đi, Minh Thành Hữu lên tiếng gọi giật lại.
Phó Nhiễm dừng bước: "Có chuyện gì cần dặn dò sao?".
Minh Thành Hữu đứng lên, với lấy một tập tài liệu trên mặt bàn đưa cho cô: "Đây là phúc lợi công ty dành cho em, chuyến đi bảy ngày đến Maldives".
"Em không cần đâu." Phó Nhiễm bình thản, không có chút vui vẻ nào: "Tết này em dự định ở nhà, không đi đâu hết. Anh thưởng cho người khác đi, cho em cũng lãng phí thôi".
"Anh đi cùng em."
Vậy cô lại càng không thể chấp nhận.
Phó Nhiễm đẩy tay Minh Thành Hữu ra: "Em thật sự không muốn đi đâu, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi".
Anh cũng không miễn cưỡng: "Lát nữa anh cùng em đến siêu thị, mua cho Vưu Hựu mấy đồ dùng năm mới".
"Không cần đâu, em tự mua được."
Cô bước vượt qua anh, đi về phía trước. Minh Thành Hữu giữ lấy cánh tay cô: "Em giận đấy à?".
"Giống ư?" Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh.
Minh Thành Hữu nửa đùa nửa thật, sau khi suy nghĩ anh nói: "Giống".
"Em chẳng có gì phải giận cả."
Minh Thành Hữu chặn trước mặt cô: "Chẳng qua chỉ là lỡ mất ngày sinh nhật của anh ta thôi mà".
"Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là người có quan hệ cùng cha khác mẹ với anh thôi, hai người chung quy vẫn là anh em ruột thịt."
Nụ cười của Minh Thành Hữu tắt ngấm: "Nếu không vì năm xưa anh ta đuổi cùng diệt tận, anh cũng không cần dồn ép anh ta như bây giờ. Anh ta không cho anh cơ hội, hà cớ gì anh phải suy nghĩ cho anh ta?".
Nói cho cùng, cục diện ngày hôm nay cũng không thể nói chỉ ai sai, ai đúng.
Phó Nhiễm không định can dự vào, cô vốn đã không muốn bị cuốn vào chuyện này. Cô cầm tập tài liệu sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Đám Lâm Lâm đang ở dưới tầng trệt đợi cô, thấy Phó Nhiễm đi tới bèn lao đến ôm lấy cô. Thịnh tình này khó mà từ chối, Phó Nhiễm hơi ngẩn người: "Làm gì vậy?".
"MR không hổ danh là công ty lớn, phúc lợi cũng khiến người ta phải hét ầm lên. Tiểu Nhiễm, cũng nhờ em lúc đó mở đôi mắt tinh tường, tiền mua nhà, mua xe của chị có hy vọng rồi..."
Phó Nhiễm mỉm cười đẩy họ ra: "Em còn tưởng có chuyện gì, được như vậy, năm sau phải nghiêm túc làm việc hơn đấy nhé".
"Xời." Ngữ điệu kéo dài mang theo nụ cười nịnh nọt: "Tiểu Nhiễm thật biết làm mất hứng người khác, đúng là Phó lột da".
Một đoàn người sau khi trở về công ty thu dọn đồ đạc, chưa tới ba giờ chiều đã được nghỉ, chính thức bước vào kỳ nghỉ tết.
...
Vẫn còn một thời gian nữa mới đến lúc chuẩn bị đồ đón tết, sau khi rời khỏi công ty, Phó Nhiễm về thẳng nhà. Cô ngồi trong phòng nghe nhạc, xem ti vi đến gần bữa tối mới đi xuống.
Phạm Nhàn ăn mặc chỉn chu đang bày bát bày đũa lên bàn. Phó Tụng Đình đặt tờ báo trong tay xuống, Phó Nhiễm cũng tiến tới: "Mẹ, để con giúp mẹ".
"Ngồi cả đi." Phạm Nhàn bảo thím Trần bắt đầu bê đồ ăn lên.
Tiết trời hôm nay âm u lạnh lẽo, nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng hòa thuận, êm ấm.
Phó Nhiễm rót cho Phó Tụng Đình nửa chén rượu trắng. Từ khi trời chuyển lạnh, ông luôn có thói quen uống nửa ly rượu vào bữa tối.
"Tiểu Nhiễm, hay con cũng uống một chút đi?"
"Con không biết uống đâu ạ." Phó Nhiễm vội vã xua tay.
"Uống chút rượu không sao đâu mà." Phó Tụng Đình tâm trạng rất vui: "Thím Trần, mang thêm chén rượu qua đây".
"Con gái sao lại uống rượu chứ." Phạm Nhàn lên tiếng ngăn cản: "Ông tưởng ai cũng như ông à, ba ngày thì hai ngày ăn tiệc, Tiểu Nhiễm nhà ta không được uống rượu".
"Mẹ, không sao đâu." Phó Nhiễm đón lấy chén rượu từ tay thím Trần: "Con chỉ uống một chút chắc cũng không say được".
Phó Tụng Đình mặc kệ Phạm Nhàn, đứng lên rót rượu cho Phó Nhiễm. Ông rót cũng có chừng mực, chỉ nhỉnh hơn đốt ngón tay một chút: "Tiểu Nhiễm giống tính tôi, nó mà từ nhỏ đã được sống bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó như một đứa con trai".
Phạm Nhàn nghe mà xót xa lòng: "Xem ông kìa, uống nhiều rồi nói cũng linh tinh".
Phó Tụng Đình nhấp một ngụm rượu: "Mà bà bảo Nhụy Nhụy sẽ về đây đón tết cơ mà, khi nào nó đến?".
"Cũng một hai ngày này thôi." Phạm Nhàn gắp thức ăn vào bát cho Phó Nhiễm: "Uống ít thôi con, ăn đi".
"Mẹ, con biết rồi ạ."
Một lúc lâu sau Phó Tụng Đình không nói gì thêm. Phạm Nhàn kể lại nội dung cuộc gọi điện với Vưu Ưng Nhụy ngày hôm nay: "Nhụy Nhụy nó hy vọng vẫn được đến nhà chúng ta đón tết".
"Hừ."
Trước khi Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Phó Tụng Đình đã hừ một tiếng lạnh lùng: "Nó lại định khiến cái nhà này rối ren hỗn loạn sao? Bữa tiệc sinh nhật lần trước còn ra thể thống gì, còn cả đám bạn mà nó giao du nữa".
Phạm Nhàn cũng đang nghĩ đến chuyện này: "Thế nên lúc gọi điện tôi không hứa hẹn gì với nó cả".
"Nhà họ Vưu không phải nhà nó à? Về nước đón tết lại qua đây bảo người ta nhìn nhà mình ra làm sao?" Phó Tụng Đình càng nói càng giận: "Tại bà dạy dỗ mà ra cả. Nó về đến đây bà cũng phải nói chuyện với nó, mấy việc nó làm ở nước ngoài tưởng người ta không biết gì thật đấy à?".
Phạm Nhàn cũng nóng lên: "Tôi nói được gì chứ? Bây giờ nó có phải con gái tôi nữa đâu, làm sao tôi quản lý được?".
"Bố mẹ, sao lại cãi nhau vậy. Con đường mỗi người đi là do người ta tự chọn mà."
Cơn giận của Phó Tụng Đình vẫn chưa nguôi đi. Bình thường ông nhắm một mắt mở một mắt rõ ràng là cùng một tâm lý với Phạm Nhàn. Dù sao Vưu Ưng Nhụy cũng đã quay lại nhà họ Vưu, làm sao họ quản lý được nữa?
"Nói gì thì nói cũng đã sống ở đây hơn hai mươi năm, thế mà bao nhiêu phép tắc vứt hết ra sau đầu rồi. Bà xem mấy thứ nó mua mỗi lần về đây chơi đấy, lại còn cả căn nhà của họ bây giờ nữa..."
Những lời về sau Phó Tụng Đình khó mà mở lời nói tiếp. Suy nghĩ của tất cả mọi người không hẹn mà gặp. Nếu không phải đã sa ngã rồi thì lấy đâu ra lắm tiền như vậy?
Dẫu sao khả năng của Vưu Ưng Nhụy đến đâu họ hoàn toàn hiểu rõ. Nó bảo nó ra nước ngoài có được danh tiếng, cả ma cũng chẳng tin.
Ban đầu Vưu Ưng Nhụy quay lại nhà họ Vưu, Phạm Nhàn là người quyến luyến nhất, thường xuyên lén lút cho cô ta tiền, từ việc ăn đến việc mặc đều chăm sóc đầy đủ, chỉ sợ cô ta bị hụt hẫng.
Bây giờ thì hay rồi...
Chủ đề này khiến lồng ngực Phạm Nhàn tắc nghẹn. Bà đánh mắt nhìn sang Phó Nhiễm đang từ tốn cúi đầu ăn uống, không nói một câu, càng nhìn bà càng thấy yêu quý. Con gái của bà luôn biết chừng biết mực khiến bà rất yên tâm.
Chưa bao giờ lợi dụng để thừa cơ hãm hại người khác, cũng chẳng nhiệt tình thái quá nịnh bợ.
Phạm Nhàn gắp cho cô một viên thịt: "Tiểu Nhiễm, gần đây con và Thành Hữu thế nào rồi?".
Cô vừa bỏ miếng thịt viên vào miệng thì bất ngờ nghe thấy câu hỏi của mẹ, hoảng hốt nuốt xuống: "Mẹ?".
Cũng may miếng thịt viên không lớn lắm, chỉ vòng một đường trong cổ họng rồi trượt xuống. Cổ họng căng ra đau đớn, Phó Nhiễm đỏ mặt nói: "Lẽ nào mẹ nghĩ lời anh ấy nói là thật?".
"Mẹ thấy cậu ấy rất chân thành."
Phó Tụng Đình tập trung uống rượu, không xen vào câu chuyện.
Phó Nhiễm nâng ly lên, khi chất lỏng màu trắng trôi xuống cổ, con người càng cảm thấy có tinh thần hơn: "Mẹ...".
"Mẹ nhìn ra được mà, cả hai đứa đều có tình cảm với nhau."
Phó Nhiễm kinh ngạc, cô thể hiện ra loại cảm xúc ấy khi nào chứ? Sao mà chính cô cũng không hề hay biết.
"Từ khi Thành Hữu quay về, con hoàn toàn khác hẳn, tinh thần tốt lên nhiều. Thật ra giữa hai đứa cũng chẳng có chuyện gì quá nghiêm trọng, chuyện của đời trước vốn dĩ cũng không nên kéo hai con vào. Còn mấy ngày nữa là con hai mươi bảy tuổi rồi, năm xưa hai đứa đính hôn cũng là nhờ duyên phận, nếu năm xưa mà thuận buồm xuôi gió chưa biết chừng giờ này mẹ đã được bế cháu rồi đấy."
"Sự tình cũng không đơn giản như vậy." Phó Tụng Đình xen vào: "Đám phóng viên cắn chặt Thành Hữu không buông. Nếu nó và Tiểu Nhiễm thật sự lại có chuyện gì, tôi chỉ sợ bà là người đầu tiên không chịu được sức nặng của dư luận. Bà xem, lúc trước khi Tiểu Nhiễm ra đi họ đã nói khó nghe cỡ nào".
"Miệng ở mặt người ta." Phạm Nhàn trừng mắt với Phó Tụng Đình: "Hai đứa chúng nó mà có tình thì chẳng ai cản được. Ông cứ cái tính này, việc gì cũng không lo không tính, đứng giữa mọi chuyện không muốn đắc tội với ai".
"Sao bà lại chành sang tôi?"
Thấy hai người họ sắp sửa cãi nhau tới nơi, Phó Nhiễm mỉm cười giảng hòa: "Xem hai bố mẹ kìa. Mẹ à, chẳng phải khi ra ngoài mẹ vẫn giữ thể diện cho bố lắm sao?".
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
202 chương
101 chương
162 chương
51 chương