Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Chương 74 : Đừng Nhìn Anh Như Vậy
Được lắm, đến lúc báo thù rồi, Đồng Nhất Niệm nghĩ thầm, cô vẫn là đã coi thường Ngũ Nhược Thủy rồi.
Tiếp theo Lục đại ca của cô ta phải đứng ra vì cô ta rồi đây, Đồng Nhất Niệm rất thích thú đứng một bên chờ đến lượt Lục Hướng Bắc.
"Vấn đề tiền nong không cần phải lo lắng, em bị thương do công việc nên công ty sẽ chi trả chi phí điều trị, chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được." – Đó là câu trả lời của Lục Hướng Bắc, đúng là Lục tiên sinh giảo hoạt, vừa không đắc tội với bên nào lại trực tiếp bỏ qua vấn đề tiền quần áo, không biết Nhược Nhược của anh ta có hài lòng với câu trả lời này không?
"Mặc dù vậy thì em cũng không muốn mời hộ lý.." – Đôi mắt sưng vù của Ngũ Nhược Thủy chớp chớp, mi mắt vẫn đọng lại những giọt nước mắt, đôi môi trắng nhợt hơi chù ra, tạo nên một bộ dạng làm người khác phải thương tiếc.
"Tại sao?" – Lục Hướng Bắc nhẫn nại hỏi cô ta, giọng điệu vẫn ôn hòa.
Ngũ Nhược Thủy giống như một con thỏ bị thương ngượng ngùng liếc nhìn Lục Hướng Bắc rồi lại tránh mắt đi: "Như vậy làm em cảm thấy mình giống như cô nhi, em thà một mình còn hơn.."
Đồng Nhất Niệm nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Lục Hướng Bắc trở nên âm u hơn, lại nghe thấy giọng anh như tiếng dây đàn: "Sao lại giống như cô nhi chứ, không phải là có anh và.. chị Niệm Niệm nữa sao?" – Anh dừng lại một lúc sau chữ "và" nhưng rất nhanh dường như không nghe ra nhưng Đồng Nhất Niệm hiểu chữ "Anh và XX" này vốn dĩ không phải là cô, chỉ là kịp thời thay đổi thế vào thôi..
Anh muốn nói anh và ai? Bỗng nhiên cảm thấy xung quanh anh và Ngũ Nhược Thủy như có xây một bức tường ngăn cách vậy, cô có thể nhìn xuyên qua bức tường để thấy bọn họ nhưng dù có làm thế nào cũng không thể lại gần được, thậm chí cô còn có ảo giác anh và Ngũ Nhược Thủy mỉm cười nói chuyện với nhau, cô chỉ nhìn thấy sự chuyển động của môi họ chứ không nghe thấy được bọn họ đang nói gì..
Anh và Ngũ Nhược Thủy rốt cuộc có quan hệ gì? Ngoài bọn họ ra còn có người thứ ba nào nữa? Quá khứ của bọn họ ra sao? Đó là một thế giới như thế nào? Cô cảm thấy bức bối sắp không thở nổi, dường như cô sẽ không bao giờ bước vào được thế giới của bọn họ vậy.
Con người luôn mâu thuẫn như thế.
Cô gần như có cảm giác tiến gần lại với đáp án, bức bách muốn biết được đáp án nhưng lại sợ biết được đáp án, cô sợ đáp án sẽ là sự tàn khốc mà mình không thể chịu nổi.
Cô muốn trốn chạy.
Cô biết chứng rùa thụt đầu của mình lại tái phát rồi, không dám đối mặt với sự thực, không dám nhìn thật vào sự thật chỉ muốn vùi đầu vào cát, như vậy có thể giả vờ như cái gì cũng không biết, như vậy thì sẽ không phải sợ hãi nữa.
Cô di chuyển một bước làm phát ra tiếng giày cao gót, Lục Hướng Bắc liền quay đầu lại, bức tường vô hình ngăn cách xung quanh hai người bọn họ với cô bỗng như vỡ vụn, ảo giác cũng biến mất, mọi thứ lại trở về với thực tại.
"Niệm Niệm, không nghe thấy anh đang nói chuyện với em sao? – Lục Hướng Bắc hỏi cô.
" Cái.. cái gì? "– Cô vừa rồi lại mất hồn sao?
" Anh nói, mấy hôm nay ba và mẹ nhỏ đi du lịch rồi, bảo mẫu ở nhà không có việc gì làm nên đợi khi Nhược Nhược có thể ăn uống thì bảo bảo mẫu làm vài món dinh dưỡng mang đến có được không? "– Anh dùng giọng như thương lượng để nói chuyện với cô.
Thảo nào sau khi xảy ra sự việc ở công trường mà ba cô lại không xuất hiện thi ra là đi du sơn ngoạn thủy rồi, nhưng tại sao việc này anh ta cũng biết, xem ra anh ta đúng là sắp trở thành chủ nhân của Đồng gia rồi.
Cô cười:" Anh là chủ gia đình nên đương nhiên cứ theo ý anh rồi.
"
" Đâu có! Tất cả đều phải theo ý bà xã đại nhân mà làm chứ! "– Anh trước nay chưa bao giờ kiêng dè thân mật với cô dù là trước mặt Ngũ Nhược Thủy vẫn thích đùa như vậy.
Cô nhìn thấy gương mặt suy nhược của Ngũ Nhược Thủy thẫn thờ ra, cô cũng là phụ nữ sao lại không nhìn ra biểu tình này có nghĩa là gì chứ? Ông xã nhà cô thật sự quá đào hoa rồi! Có điều nếu như Ngũ Nhược Thủy biết sự thân mật giữa cô và anh chỉ là giả thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa?
Anh vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với Ngũ Nhược Thủy, cô không nói xen vào được chỉ đứng một bên ngốc nghếch như trong tưởng tưởng của cô vậy.
Cuộc nói chuyện của họ lại bay vào tai cô
" Lục đại ca công việc của anh rất bận không cần đến thăm em đâu, anh và chị Niệm Niệm nên về đi! Chị Niệm Niệm đứng chờ lâu như vậy có vẻ mệt rồi! "
Đồng Nhất Niệm lại lần nữa muốn cười, Ngũ Nhược Thủy này cũng coi như là người thông minh, câu nói này là nhằm vào cô sao? Chẳng phải đang khiêu khích cô sao? Ý trong câu nói này là cô ta đã hết kiên nhẫn đợi rồi sao?
Dù sao cũng là cô gái trẻ..
Ở cùng Lục Hướng Bắc đã hai năm mà ý tại ngôn ngoại của câu nói này cũng không hiểu thì thật là làm mất mặt người thầy Lục Hướng Bắc rồi!
Nhưng đến một đồ đệ là cô đây còn nghe ra được thì thầy Lục nhà cô sao có thể không hiểu chứ? Đáng ghét là dù có hiểu nhưng lại giả vờ như không hiểu.
" Nhược Nhược em có một mình ở đây, cũng chưa mời được hộ lý mới, anh không ở đây thì ai ở đây, em cứ yên tâm mà dưỡng bệnh đi! "
Câu nói này đã làm cho bạn Ngũ Nhược Thủy rất hài lòng! Cô ta nói không cần Lục Hướng Bắc đến thăm nói trắng ra là muốn Lục hướng Bắc nhanh chóng ôm lấy cô ta đi!"
Nhắc đến hộ lý, miệng Ngũ Nhược Thủy lại trề ra: "Lục đại ca em đã nói là không cần hộ lý đâu mà.."
"Nhược Nhược, đừng bướng nữa!" – Ngữ khí nói chuyện của Lục Hướng Bắc như là đang nói với một đứa trẻ nghịch ngợm vậy: "Lục đại ca có thể chăm sóc em, có thể ở cùng em nhưng có rất nhiều việc không tiện, em là một cô gái đấy có biết không? Không mời hộ lý thì làm thế nào được?"
Ngũ Nhược Thủy không còn gì để nói, sau đó gương mặt vốn trắng bệch lại đỏ lựng lên, thật đúng là vẻ mặt của một cô gái nhút nhát yếu đuối.
Nếu như cô là đàn ông thì không thể không đến đi cưng chiều yêu thương rồi..
Được rồi Lục Hướng Bắc hay là anh cứ làm hết cả những việc không tiện kia đi có phải được rồi không! Trong lòng cô hoài nghi cứ kiểu này Lục Hướng Bắc lại ở đây cả đêm rồi, còn cô không có việc gì nên rút lui thôi.
"Thư ký Ngũ, bây giờ tôi sẽ đi hỏi việc mời hộ lý, ông xã anh cứ ở đây với cô ấy đi."
Cô tự tìm cho mình một lý do để rời đi nhưng có một chút khó khăn là không biết nên gọi Lục Hướng Bắc là gì khi ở trước mặt Ngũ Nhược Thủy như thế này.
Cô thường gọi cả họ tên anh nhưng khi có mặt Ngũ Nhược Thủy thì rõ ràng là không thích hợp nên vẫn là gọi ông xã thôi.
Ngũ Nhược Thủy nở nụ cười ngây thơ: "Chị Niệm Niệm, cứ gọi em là Nhược Nhược đi!"
Còn giả vờ
Có điều đúng là giỏi giả ngây
Cô liền cười thân thiết, ôn hòa: "Được thôi, Nhược Nhược!"
Cô xoay người, nụ cười liền cứng lại.
Lục Hướng Bắc từ đằng sau đuổi theo, kéo cô vào góc khuất yên tĩnh.
"Làm gì vậy, có gì thì nói đi sao lại lôi lôi kéo kéo đến chỗ vắng vẻ này, không nhìn thấy gì cả? – Cô gạt tay anh đi.
Anh kiên định nhìn cô cho đến khi cô bình tĩnh lại mới nói:" Niệm Niệm, trong lòng không thoải mái sao? "
" Không có! "– Thôi được, cô vẫn cứng miệng, ai lại tình nguyện cho ông xã mình đi chăm sóc người con gái khác chứ?
" Đồ ngốc! "– Tay của anh lại không yên phận sờ tai cô, nhẹ nhàng xoa nắn:" Anh biết mà! Chỉ mấy ngày thôi, anh coi Nhược Nhược là em gái thôi mà, cô ấy là.. em gái một người bạn rất quan trọng với anh.
Cô không biết liệu đây có phải là một tiến bộ của Lục Hướng Bắc không, anh lại giải thích với cô về việc của Ngũ Nhược Thủy.
Một việc mà tự mình chủ động giải thích liệu có thể xem đó là một việc không đáng hổ thẹn không? Về điểm này cô tin tưởng vả lại cô cũng không ngốc đến nỗi tin giữa anh và Ngũ Nhược Thủy có chuyện gì đó.
Giữa bọn họ chỉ là nàng có ý còn chàng thì vô tình mà thôi.
Điều cô không hiểu là thế giới mà cô không thể bước vào được giữa anh, Ngũ Nhược Thủy và người đằng sau cô ta kìa.
Anh sẽ không hiểu được đâu.
Thật ra dù cho Ngũ Nhược Thủy là em gái của ai đi chăng nữa thì trong lòng cô đã có phán đoán của mình, em gái người bạn rất quan trọng sao? Ai mà quan trọng vậy? Có hai chữ vang lên trong lòng cô chỉ là thà rằng không đi chứng thực còn hơn.
Nếu như phán đoán của cô là sai thì sự thật này chẳng có gì quan trọng, Ngũ Nhược Thủy vẫn là người quan trọng không có quan hệ gì với bọn họ, còn nếu phán đoán của cô là đúng vậy thì chỉ làm cho cả sức lực và tinh thần cô càng thêm kiệt sức thôi.
Vì thế thà rằng cứ để vậy đi, mặc lệ là em gái của ai đi chăng nữa thì giữa bọn họ cũng không có gì thay đổi cả, vẫn là một người cực bắc, một người xích đạo.
Sợi dây tơ hồng nguyệt lão xe cho hai người cô thật sự muốn cởi ra.
Chỉ có như vậy mới thả tự do cho cả hai bên được nhưng Lục Hướng Bắc lại không chịu buông tay.
Cô cứ như vậy nhìn Lục Hướng Bắc, trong mắt là sự miên man không thể miêu tả nổi.
Lục Hướng Bắc liền ôm cô vào lòng, tay ôm chặt lưng cô, nói bên tai cô: "Niệm Niệm đừng nhìn anh như vậy, em có biết không mỗi khi em nhìn anh như vậy thì anh.."
Anh không nói tiếp, cô đợi một lúc thì biết là anh sẽ không nói gì thêm nữa liền nói: "Tôi không sao, thật ra không có gì cần giải thích cả, khi anh cưới tôi, giữa chúng ta cũng không có lời thề này."
"Lời thề gì?" – Anh nhất thời không nghe hiểu lời cô nói, kéo giãn khoảng cách với cô, hai tay ôm mặt cô.
Cô nhìn anh, đáy mắt anh hiện nên một tầng ưu sầu mà cô không thể hiểu được, trong lòng cũng vì thế mà bỗng xót xa, nói ra những lời như vậy cũng chẳng khác gì xé tim mình ra thành từng mảnh: "Chung thủy.
Giữa chúng ta không có lời thề chung thủy, anh cũng biết tôi không yêu anh chỉ là muốn thoát khỏi nhà thôi, muốn anh cho tôi một chốn dung thân còn anh vì sao lại lấy tôi, đối với tôi cũng không quan trọng nữa, chúng ta đều đã đạt được điều mình muốn rồi, còn về những cái khác thì tùy ý đi."
Cô rõ ràng nhận thấy đôi tay
Đang nắn mặt cô dần dần buông lỏng, trong con mắt Lục Hướng Bắc có gì đó đã rơi xuống thẳng tận đến khi con mắt sâu của anh chìm vào một vòng xoáy khó đoán.
Cô cảm thấy rất nặng nề.
Cô rất không thích không khí nặng nề như vậy giữa bọn họ, thà là bầu không khí công kích, giễu cợt nhau còn tốt hơn.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
69 chương
9 chương
111 chương
1 chương
48 chương