Tình hình nháo động phòng rất hỗn loạn. Đồng nghiệp công ty muốn nhân cơ hội này báo thù cho những oán trách tích tụ thường ngày sao? Nháo động phòng này cũng để muộn quá rồi, sao đến giờ còn chưa đi chứ? Chủ quản thị trường kia chính là cười đắc ý nhất, đến khi đi làm anh ta cứ chờ mà xem! Đến cả thư kí thực tập Di Đóa hôm nay cũng trở lên lớn gan rồi! Treo một quả táo giữa hai người họ muốn họ cắn sao? Đồng Nhất Niệm chỉ cảm thấy trong đầu đang kêu lên ong ong, như một lớp hồ keo, những ồn ào xung quanh giống như là muốn làm trần nhà sập xuống vậy, hò hét vỗ tay cái gì cũng làm hết rồi, lại còn không ngừng đẩy cô vào lòng Lục Hướng Bắc nữa, cô sắp bị cả người đầy mùi rượu của Lục Hướng Bắc xông cho sắp ngất rồi! Dù sao cô với Lục Hướng Bắc cũng chỉ mới nắm tay nhau mà thôi! "Ăn táo, ăn táo, không ăn thì chúng tôi sẽ không đi!" Những tiếng hò hét hết lần này đến lần khác, mặt Đồng Nhất Niệm đã đỏ au, bị người ra ấn vào lòng Lục Hướng Bắc không đứng dậy nổi, chỉ nghe thấy tiếng anh hòa lẫn với mùi rượu trong không khí vang lên bên tai: "Vậy thì đành ăn vậy, không thì không yên được." Cái gì gọi là đành ăn chứ? Giống như là anh còn rất tủi thân vậy.. tủi thân phải là cô mới đúng, cô còn chưa từng bị người khác hôn bao giờ đâu. Trong bầu không khí ồn ào, anh và cô bị ép phải đi cắn quả táo kia, nhưng Di Đóa đáng chết rõ ràng là muốn trêu đùa họ mà, quả táo trong tay cô ấy lúc thì lên lúc thì xuống, vốn là không thể cắn nổi, lại còn rất nhiều lần nữa, môi anh và cô suýt mấy lần chạm vào nhau rồi. Được, lần này thấy sắp cắn được rồi, cô đang muốn ra sức cắn một miếng thì Di Đóa đáng ghét lại bỗng kéo dây lên, quả táo lại bay mất, còn cô không nghi ngờ gì đã chạm phải một khối ấm áp mềm mại, đó hoàn toàn là sự đụng chạm với một hơi thở xa lạ. Cô nghe thấy đầu mình vang lên tiếng "ong", trên môi dường như có điện đi qua, vô cùng tê dại. Nụ hôn đầu của cô đó, cứ vậy mà mất đi sao? Từ nhỏ cô đã đọc truyện ngôn tình, đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng dâng hiến nụ hôn đầu, nhưng chưa từng nghĩ đến việc phải hi sinh bi kịch vì một quả táo thế này! Vì thế cô cuối cùng đã ý thức được hôm nay là ngày tân hôn của cô và Lục Hướng Bắc, đâu chỉ hi sinh nụ hôn đầu, còn phải hi sinh cả đêm đầu tiên nữa. Cô bắt đầu hối hận vì lấy chồng rồi. Đầu cô bị chập mạch rồi mới nhất thời không nghĩ đến lấy chồng còn phải đối mặt với chuyện này nữa. Trong đầu cô có nhiều suy nghĩ rất phức tạp, chớp mắt đã nghĩ qua rất nhiều thứ, nhưng không ngờ cuối cùng thoát khỏi lòng Lục Hướng Bắc lại là anh đẩy cô ra. Vì thế có người sống chết cứ lấy việc này rêu rao, hò hét: "Ái chà, giám đốc Lục khiêm tốn quá rồi, cô cả người ta đã muốn hôn anh rồi sao anh lại còn đẩy người ta ra chứ? Đúng là không đàn ông chút nào?" Nói một hồi làm Lục Hướng Bắc không còn đường lui. Chuyện kết hôn này thuần túy là coi cô dâu và chú rể như kẻ ngốc để chơi đùa mà, cũng chỉ có ngày này dù cô dâu và chú rể có thông minh đến thế nào thì cũng đều rất ngốc, cái gọi là bị tình yêu làm mờ mắt chính là chỉ ý này đây. Sau đó lại có người gào lên muốn cô dâu hôn chú rể. Đồng Nhất Niệm thật sự hi vọng có một cái lỗ để cô chui xuống, cô thề là cả đời này chưa bao giờ mất mặt đến vậy. Nhưng những người này làm sao mới buông tha cho cô đây? Còn Lục Hướng Bắc chẳng phải là người rất thông minh sao? Sao lại không giúp cô tí chứ? Cả buổi tối chỉ biết cười một cách ngây ngốc, bình thưởng anh chẳng phải luôn thích tỏ ra lạnh lùng sao? Sao hôm nay không ra vẻ nữa đi? Càng đáng chết hơn nữa là Lục Hướng Bắc không chỉ không giúp cô mà lại còn dang tay ra vẻ cô hôn anh đi. Cái này.. cái này sao có thể chứ? Đây là nụ hôn đầu tiên của họ đấy! (Cắn táo vừa rồi không tính). Nụ hôn đầu tiên lại muốn cô chủ động sao? Vậy thì anh về sau chẳng phải sẽ diễu võ dương oai à? Mà cô có thể trốn sao? Có thể sao? Không biết tên quỷ đáng ghét nào đẩy cô từ phía sau một cái làm cô ngã vào lòng anh, sau đó môi của anh đã hạ xuống. Đây là một cảm giác như thế nào nhỉ? Hoàn toàn khác lần không cần thận chạm vào vừa rồi. Môi anh rất mềm, lại ngòn ngọt, giống như ăn kẹo bông vậy, có lẫn mùi rượu, trên thế giới này nếu như có phát minh ra loại kẹo bông vị rượu thì nhất đinh có mùi vị như thế này. Khoảnh khắc kẹo bông vị rượu chạm vào môi cô, cô dường như sắp ngất đi, không, là say mới đúng. Cô cũng không nói rõ được là như thế nào, tóm lại là một cảm giác chưa từng có, cô bỗng nhắm mắt lại dường như đang trôi nổi giữa những tầng mây, mê man đi, những tiếng ồn ào xung quanh bỗng nhiên cách cô rất xa, trước mắt cô dường như là khoảng trời xanh mây trắng cầu vồng vắt qua. Cảm giác bồng bềnh này làm người ta sợ hãi liệu có rơi xuống không. Cô mơ mơ màng màng ôm chặt lấy cổ anh để không bị rơi xuống. Bỗng nhiên có thư gì đó ẩm ướt ngòn ngọt đang thám hiểm giữa bờ môi cô, cô đến nghĩ cũng không thèm mà hé môi ra, sau đó thứ ngọt ngào ẩm ướt kia đã đi vào trong miệng cô. Ô.. Không được.. không chơi như vậy được.. cô không thể thở nổi nữa rồi.. cô sắp ngạt thở rồi.. cả người cô đều không có sức.. muốn thoát khỏi trạng thái ngạt thở này, nhưng cả người cô đều mềm nhũn, không thể động đậy, dường như trọng lượng toàn bộ cơ thể đều treo trên người anh vậy. Khó khăn lắm mới chờ anh chơi đùa xong buông cô ra, cô vẫn dừng lại trong trạng thái mê man vừa rồi, ngây ngốc mềm oặt trong lòng anh. Đến khi xung quanh ầm lên tiếng cười thì cô mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, như này lại càng không dám nhìn mặt người khác nữa mất rồi, cô đành chôn mặt vào lòng anh, tránh sự trêu đùa của mọi người. Trong lòng kêu gào, xong rồi, xong rồi, cả đời anh minh của cô coi như là bị hủy rồi, về sau sao có thể làm việc ở Đồng thị nữa đây! "Này, đùa đủ chưa vậy, nên thức thời mà tránh đi thôi!" Cuối cùng cũng có người đại phát từ bi, kêu gọi mọi người rời đi. Vì thế cả đám người nháo động phòng cũng coi như là hài lòng rời đi trong ồn ào. Khi bọn họ ở đây Đồng Nhất Niệm chỉ mong họ rời đi, nhưng khi họ đi hết rồi thì Đồng Nhất Niệm mới thấy là càng không ổn. Làm sao đây? Làm sao đây? Phải động phòng hoa chúc sao? Nhưng họ.. có thể sao? "Đi tắm thôi!" Có người vỗ lưng cô. Tắm.. Cô vốn đang đỏ mặt, bây giờ lại càng giống như là bốc hỏa. "Sao thế, không nỡ rời xa cái ôm của anh sao?" Anh lại thít chặt tay, ôm thật chặt người con gái nhỏ vẫn chưa dám ngầng đẩu lên trong lòng anh lúc này. "Ai nói chứ?" Cô lập tức nhảy dậy, cả người thoắt cái đi vào phòng tắm, đóng cửa "rầm" một cái. Hừ, cô sẽ không để anh nhìn ra được là bản thân đang rất hồi hộp đâu. Tắm, tắm, tắm.. Cô ở trong phòng tắm vò tóc mình quay tròn, tắm xong thì làm gì đây? Nếu như có thể thì cô sẽ chọn ở trong phòng tắm này cả đêm không ra ngoài. "Cốc cốc cốc!" Có người đang gõ cửa phòng tắm. "Ai đấy?" Hỏi xong cô lại cảm thấy câu hỏi này rất ngốc, trừ anh ra thì còn có thể là ai được chứ? Cô vội nói thêm: "Có chuyện gì thế?" Trong đầu cô nhảy ra ba chữ rất sắc: Tắm uyên ương! Lẽ nào anh muốn cùng vào tắm uyên ương với cô sao? Đừng mà! Cô gào thét trong lòng, hơn nữa lập tức lên tiếng: "Anh tắm ở phòng tắm lớn đi, đừng vào đây!" Anh ở bên ngoài nghe vậy bỗng nhiên lại thấy buồn cười, cô nhóc này đang nghĩ đi đâu vậy chứ? Xem ra cô không có "thuần khiết" như anh tưởng. Anh tối này uống hơi nhiều, tân hôn mà, bàn nào cũng phải mời rượu, không tránh được, vì thế sự ngụy trang lạnh lùng hàng ngày cũng phải thu lại. Anh bỗng nhiên lại muốn trêu cô: "Sao lại không cho anh vào chứ?" "Em.. em cởi quần áo rồi!" Cô không sợ chết mà bịa ra một câu, vừa nói xong đã muốn cắn lưỡi mình luôn, đây chẳng phải là cô bé quàng khăn đỏ chủ động dâng đến tận miệng sói xám sao? Cô hôm nay đầu óc bị chạm mạch hay làm sao vậy chứ? Anh lại càng thấy buồn cười: "Anh mang quần áo thay đến cho em." Anh vốn là mang quần áo ngủ đến cho cô. Cô vội vàng chạy vào nhà tắm đã lấy gì đâu, anh không cho rằng cô vợ nhỏ hay xấu hổ này của anh có dũng khí không mặc gì đi ra. Nhưng cô vợ nhỏ của anh lại cứ nghĩ theo hướng không thuần khiết: "Không được, em sẽ không cùng anh tắm uyên ương đâu!" Được rồi, anh ở bên ngoài cười đến không chịu nổi nữa rồi, đúng là khâm phục sức tưởng tượng của cô ghê, anh cũng đâu có muốn cùng cô tắm uyên ương đâu chứ? Anh lại gõ cửa: "Cô em nhỏ à, tắm uyên ương là cái gì vậy?" Được rồi tối nay coi như anh được thụ giáo rồi. Ấy.. lẽ nào anh không phải muốn vào tắm uyên ương sao? Là cô nghĩ nhiều rồi sao? Đúng rồi, anh vừa nói là anh mang quần áo đến cho cô. Đồng Nhất Niệm, mày còn có thể mất mặt hơn nữa không hả? Cô bỗng nghĩ ra mình còn chưa cởi quần áo liền vội kéo cửa phòng tắm ra, cướp lấy đồ ngủ trong tay anh, sau đó lại đóng rầm cửa lại. Anh lại bị cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra làm cho giật mình, còn tưởng là sẽ nhìn thấy được cái gì đó, kết quả là cô vẫn ăn mặc chỉnh tề không lộ ra gì cả. Được rồi, bản năng của đàn ông đã làm anh cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng tối nay định thế nào đây? Anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được, thật sự sẽ chạm vào cô sao? Nếu như không chạm thì không nên đùa cô nữa thì hơn. Vì thế anh tự lấy quần áo nghe lời cô ngoan ngoãn tắm ở nhà tắm lớn. Nhưng đến khi anh tắm xong đi ra thì cô vẫn còn mò mẫm ở bên trong, lẽ nào phụ nữ tắm lửa lề mề như vậy sao? Anh cũng không chú ý lắm, dựa lên xô pha ngây người. Thời gian trôi qua, thấy đồng hồ trên tường lại trôi qua nửa tiếng mà cô vẫn chưa ra, lúc này đã làm anh thấy hơi lo rồi, lẽ nào có chuyện gì rồi? Anh đi vào phòng ngủ, ghé tai vào cửa nghe thấy bên trong không có tiếng nước chảy. Hình như đã từng nghe thấy có trường hợp ngất đi trong phòng tắm, anh lại thấy lo lắng bắt đầu đập cửa phòng tắm: "Niệm Niệm, Niệm Niệm, mở cửa, em làm sao vậy?"