Mùa xuân này giống như Đồng Nhất Niệm nói là mùa xuân vui vẻ nhất trong nhiều năm nay của cô, có cha mẹ, có chồng, có con, cả nhà vui vẻ hòa thuận cùng du ngoạn khắp thành Bắc Kinh. So với chuyến du ngoạn Bắc Kinh năm ngoái thì rất khác. Hạnh phúc đến rất mãnh liệt và chân thực! Trong thời gian này Đô Đô và Đồng Đồng cũng trải qua sinh nhật đầu tiên. Hôm sinh nhật cũng giống như phần lớn những đứa trẻ khác thì chọn đồ vật đoán tương lai là thú vị nhất. Đồng Đồng bắt được súng đồ chơi rồi thì không chịu buông tay nữa, còn Đô Đô lại cầm lên một bức ảnh bé gái cầm kẹo que nhìn rất lâu. Đồng Nhất Niệm cười, hai đứa trẻ này đã hoàn toàn phân chia hợp lí kế thừa ba chúng, một đứa thích súng, một đứa thích gái đẹp. Bởi vì Pháp không có năm mới âm lịch như Trung Quốc nên Kiệt Tây và Nhất Lăng không thể về nhà được, chỉ có thể chúc tết Đồng Nhất Niệm và mẹ nhỏ qua cuộc gọi video. Kiệt Tây và Nhất Lăng trong video đều mặc trang phục đời Đường truyền thống của Trung Quốc, dường như còn đang ăn đồ Trung Quốc nữa. Về sau Kiệt Tây còn gửi riêng cho cô một tin nhắn chúc tết, từ ngữ giống như em trai ruột: Chúc chị tân xuân vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi, cậu vĩnh viễn là em trai của cô, còn về đồ truyền thống của hai cháu trai thì cậu sẽ cùng đưa khi nào về nước. Di Đóa gửi tin nhắn đến, hỏi cô lúc nào thì quay về, cô ấy có thai rồi. Đây đúng là chuyện vui vẻ! Trẻ con vĩnh viễn là thiên sứ hạnh phúc. Còn về nhà họ Thẩm thì cô không chờ Khang Kỳ hỏi thăm mà chủ động gọi điện đến chúc tết. Chúc tết nhà họ Thẩm là việc cô đã kiên trì rất nhiều năm, năm nay lại không thể đích thân đi nên tất nhiên là không thể thiếu cuộc gọi này được. Người nhận điện thoại là Khang Kỳ, anh nghe thấy giọng cô thì rất vui, còn trách là di động của cô không gọi được, còn nói nhiều chuyện với cô, tất nhiên cũng than vãn chuyện mẹ anh sắp xếp xem mặt cho anh quá nhiều, cứ luôn phải xin phép về nhà đi xem mắt, bộ đội còn tưởng nhà anh trở thành hộ khó khăn rồi. Đồng Nhất Niệm cười, mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình không phải sao? Cô thật mong Khang Kỳ nhanh chóng tìm được một nửa thật sự thuộc về anh. Từ trong lời nói của anh thì có thể nghe ra phu nhân Thẩm và tư lệnh Thẩm đã hòa thuận rồi, như vậy thì cô cũng yên tâm rồi. Chớp mắt đã qua tết nguyên tiêu, theo phong tục Trung Quốc thì cũng hết tết rồi. Ăn tết xong thì hai ông bà nhà họ Lương liền tạm biệt về quê, Bắc Kinh tuy tốt nhưng dù sao cũng không phải nhà mình. Nhưng Lục Hướng Bắc lại tha thiết xin hai người ở lại Bắc Kinh an dưỡng tuổi già, anh dự định mua nhà cho hai người ở Bắc Kinh, công ơn nuôi dưỡng anh chưa bao giờ dám quên. Mà thời gian này sinh sống ở Bắc Kinh anh cảm thấy hai người cũng thích ứng rất tốt, đặc biệt là mẹ Lương, đã rất thân quen với mấy bác gái nghỉ hưu rồi, mấy ngày nay còn bắt đầu đi nhảy múa ở quảng trường nữa. Ở tuổi này rồi mà còn thay đổi chỗ ở thì là một việc lớn, hai ông bà nhất thời không quyết định được, Lục Hướng Bắc liền để hai người suy nghĩ thật kĩ, nhưng lần này cứ để họ và Đồng Nhất Niệm về trước đã, dù có thật sự chuyển đến sống ở Bắc Kinh thì cũng cần phải giải quyết xong chuyện bên đó đã. Đồng Nhất Niệm cảm thấy kì lạ, Lục Hướng Bắc phải trở về đi làm thì cô tất nhiên cũng đi về theo nhưng lại đón hai ông bà Lương đến Bắc Kinh là sao? Buổi tối tết nguyên tiêu, sau khi tắt đèn, hai người nằm nói chuyện trong chăn thì cô liền hỏi anh chuyện này. Lục Hướng Bắc ôm cô, dùng ngữ khí bàn bạc hỏi cô: "Niệm Niệm, chúng ta cũng chuyển đến Bắc Kinh đi được không?" Cô ban đầu rất kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút thì cảm thấy có lẽ anh đã công đức viên mãn nên có khả năng ông Lục điều anh về Bắc Kinh, nhưng lo lắng của cô giống với mẹ Lương, thậm chí còn nhiều hơn, đó không chỉ là nơi cô sinh ra và lớn lên, ba mẹ cô cũng chôn ở đó, bạn bè cũng đều ở đó, còn có sự nghiệp của cô không chừng cũng sẽ bắt đầu lại ở bên đó nên ngay lập tức phải ra quyết định vẫn rất khó, nhưng cô rất vui vì Lục Hướng Bắc cuối cùng đã bàn bạc với cô chuyện này, không còn tự ý quyết định giống như trước đây nữa. Cô có chút do dự hỏi lại anh: "Về Bắc Kinh thì anh có thể tiếp tục làm cảnh sát của anh nhưng em thì sao? Em đâu thể ở nhà ăn không ngồi rồi!" Anh liền cười: "Lẽ nào em vẫn còn muốn làm gì đó ở bên đó sao?" Đồng Nhất Niệm lắc đầu, mờ mịt, thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên cô thật sự không có thời gian để nghĩ chuyện này. Cánh tay anh thu lại chặt hơn, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô: "Vậy thì ăn không ngồi rồi cùng anh ở Bắc Kinh đi, sống mơ mơ màng màng cho xong!" "Anh có ý gì vậy?" Cô tưởng là bản thân mình hiểu sai. Anh cọ cọ mũi cô, cười nói: "Em không nghe nhầm đâu! Anh đúng là định như vậy! Niệm Niệm, anh không định làm cảnh sát nữa." Anh vừa nói ra câu này đã làm Đồng Nhất Niệm bị chấn động hoàn toàn, làm cảnh sát chẳng phải là giấc mơ của anh sao? Bây giờ từ bỏ có phải là tại vì cô không? Vì cô muốn có cuộc sống yên ổn sao? "Không được!" Cô lập tức phản đối. Anh cảm thấy buồn cười, cô từng là người muốn anh lựa chọn giữa tín ngưỡng và gia đình, bây giờ anh chọn rồi thì cô lại muốn lật lọng sao? "Tại sao?" Anh muốn nghe thử suy nghĩ của cô. "Bởi vì.. Em yêu anh, không phải vì anh làm công việc gì, chỉ vì anh là anh, là Lục Hướng Bắc, chỉ đơn giản vậy thôi!" Đúng thế, cô yêu anh nên cô không mong anh vì cô mà phải hi sinh bất cứ điều gì, đặc biệt là trên con đường sự nghiệp, cô không muốn mình trở thành hòn đá cản trở bước chân của anh, không muốn anh vì cô mà hi sinh giấc mơ của mình, như vậy thì anh có lẽ sẽ phải sống rất áp lực? Vậy thì cô cũng sẽ không thể vui vẻ được, sẽ phải cả đời cảm thấy áy náy với anh mất. Bây giờ cô đã hiểu yêu anh chính là yêu tất cả của anh, bao gồm cả nghề nghiệp của anh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm một người vợ cảnh sát rồi, ủng hộ anh, yêu thương anh, cô tin rằng mình có thể làm một cách xuất sắc, nhưng anh lại đột nhiên nói với cô anh không làm cảnh sát nữa sao? Lời của cô làm Lục Hướng Bắc rất cảm động. Sự đơn giản và trực tiếp của cô luôn là điểm anh yêu thích nhất, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, hoàn toàn từ trái tim, không hề cần bất cứ điều kiện kèm theo hay sự giả dối nào. Giống như năm xưa anh chỉ với thân phận một nhân viên làm ở Đồng thị không có bất cứ thứ gì nhưng cô vẫn có thể yêu anh vậy. Anh mỉm cười, nói theo lời cô: "Đúng thế, em yêu anh không phải vì anh làm công việc gì, vì thế dù anh không có công việc gì, chỉ là một công tử ăn chơi không nghề nghiệp thì em cũng vẫn yêu anh, đúng không? Anh có chút lo lắng, cô chủ Đồng à, về sau em phải nuôi anh rồi, phải làm sao đây?" Cô tất nhiên là không tin anh sẽ thật sự trở thành người thất nghiệp nhưng điều cô băn khoăn là anh tại sao lại từ bỏ công việc cảnh sát này: "Lục Hướng Bắc, là vì em sao? Em không muốn.." Cô còn chưa nói xong đã bị anh hôn nhẹ ngăn lại, sau đó giọng nói có chút mơ mộng vang lên: "Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Con người anh thích thử thách, thích kích thích, thích chinh phục, thích nếm trải các kiểu giới hạn. Anh làm tổng giám đốc đã chứng mình anh là tổng giám đốc giỏi nhất, anh làm cảnh sát thực tế cũng chứng minh anh là cảnh sát giỏi nhất, nhưng làm qua rồi thì nhiệt tình thử thách cũng giảm đi, anh bây giờ đang tìm một mục tiêu thử thách mới, cuộc đời anh có thể sẽ vĩnh viễn ở trong các loại nguy hiểm, vì thế bà Lục à, em còn ủng hộ anh mạo hiểm không? Em sẽ cùng mạo hiểm với anh chứ?" Cô biết anh một khi quyết định rồi thì sẽ không thể thay đổi, cũng không biết lần thử thách và mạo hiểm này của anh là lời nói thật hay đùa nhưng có một điểu có thể khẳng định là cô sẽ không thuyết phục nổi anh, hơn nữa thực lòng thì trong lòng cô vẫn ủng hộ anh không làm cảnh sát nữa, vì thế liền đan ngón tay vào nhau ngẩng mặt lên rồi gật đầu: "Tất nhiên, dù anh đi đâu thì em cũng đồng ý đi cùng anh, chỉ là không biết mục tiêu tiếp theo của ông Lục là gì vậy?" Anh rất nghiêm túc suy nghĩ một lát sau đó nở nụ cười: "Thử thách tiếp theo của anh theo anh thấy thì là thử thách quan trọng khó khăn nhất trong cuộc đời anh, cần anh dùng thời gian cả đời để cố gắng, đó chính là.. Làm một người chống tốt." "Em nói thật đấy!" Cô tưởng anh đang đùa, đánh nhẹ anh. Anh bắt lấy nắm đấm của cô, đưa đến miệng rồi hôn lên, đôi mắt đen trong bóng tối ánh lên sự ấm áp và dịu dàng: "Anh nói thật mà, cả đời anh chưa từng nghiêm túc như lúc này, anh cũng đã lên kế hoạch hết rồi. Chúng ta chia tất cả làm ba bước, đầu tiên là trở về làm thủ tục phục hôn, sau đó chúng ta nghỉ tuần trăng mật. Thứ hai chính là việc anh đã từng nói đó, anh muốn thêm một cái tên con gái vào sổ hộ khẩu nhà chúng ta, anh phải cố gắng vì mục tiêu này. Thứ ba, ổn định chỗ ở cho cả nhà chúng ta ở Bắc Kinh hoặc bất cứ nơi nào em thích, thời gian sau này sẽ báo hiếu cha mẹ, nhìn các con lớn lên khoẻ mạnh, có lẽ chúng ta vẫn sẽ cãi nhau, hoặc cuộc sống vẫn còn nhiều sóng gió nhưng chúng ta sẽ không bao giờ buông tay nhau ra nữa, anh sẽ luôn dắt tay em tiến về phía trước, đi đến khi chúng ta không thể đi nổi nữa thì thôi." Cùng với lời anh nói thì trong đầu Đồng Nhất Niệm cũng dần hiện lên bức tranh đẹp đẽ này. Đặc biệt khi anh nói đến anh sẽ luôn dắt tay em tiến về phía trước, đi đến khi chúng ta không thể đi nổi nữa thì thôi, cô dường như có thể nhìn thấy hoàng hôn mặt trời dần trôi về phía tây, cô ngồi trên ghế lắc ở ban công, nếp nhăn đầy trán cô, đầu anh cũng đầy tóc trắng nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô giống như bây giờ vậy, nói những chuyện không bao giờ hết, nói về những bông hoa ở đầm sen trong đêm mua hạ khi còn trẻ, thỉnh thoảng anh sẽ hôn lên lông mày cô, môi cô, lên vầng trán đầy nếp nhăn năm tháng của cô. Bất giác cô lại chảy nước mắt. "Bà xã, đây là kế hoạch lâu dài nhất trong cuộc đời anh, em cảm thấy có ổn không?" Anh mỉm cười, hỏi bên tai cô. Cô nghẹn ngào nói không thành lời, chỉ có thể ra sức gật đầu. Đã nhìn hết mọi phong cảnh, chỉ cần có anh bên em nhìn dòng nước trôi.