Sau khi chạy được một quãng thật xa, Hàn Phong cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, đồng thời phát hiện ra hành động của mình sai lầm như thế nào. Bất quá, muốn làm lại cũng không còn kịp, chi bằng tìm cách kéo hai tên còn lại của Ngũ Hành Đội ra, giảm bớt áp lực của vị hộ pháp kia cho rồi. Nghĩ như vậy, Hàn Phong khu dụng Hàn Phi Ngoa hết tốc lực co giò lên mà chạy. Phía sau, hai tên Lão Ngũ và Lão Tứ thì hồng hộc thở mà điên cuồng đuổi theo, vừa kì quái vừa mắng chửi tên mập này vì sao lại có thể chạy nhanh đến như vậy, giống như vừa sinh ra đã tập chạy rồi. Kì thực, hai tên này có nghĩ đến đoạn khí cũng không tài nào cho rằng một tiểu tử không có khí lực lại mang một đôi thượng phẩm bảo khí dưới chân, giá trị lên đến hàng ngàn tinh thạch. Đôi khi, hai người Lão Tứ Lão Ngũ cũng sử dụng một số võ kĩ công kích từ xa, chỉ tiếc là tiểu tử này tuy mập nhưng lẩn trổn chẳng khác gì lươn trạch, hết né đông rồi lại tây, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của hắn. Vì vậy, chúng cũng chỉ còn cách cố gắng tìm cách rút ngắn khoảng cách. Tuy nhiên, Hàn Phong hoàn toàn không có chút khí lực nào, cố gắng đến lúc này hoàn toàn là nhờ vào thể lực và khát vọng sinh tồn của bản thân, kì thực cũng sắp đến giới hạn. Hết cách, hắn quay người lại, từ nhẫn trữ vật lôi ra một viên châu nhỏ màu trắng, giơ ra tựa như khoe, miệng trề ra một nụ cười gian xảo. -Bạch Vũ Châu!!! Hai tên nọ thấy vậy hoảng sợ la lên, chúng không phải kẻ ngu, lăn lội đã nhiều năm, hơn nữa thanh danh thứ đồ chơi này không nhỏ chút nào. Mắt thấy tên mập gian xảo trước mắt cười tựa ác ma, không khách khí vung tay ném về phía chúng, cả hai cùng tán loạn nhảy thật xa về sau cả mười mét mà phòng thủ. Nhưng……. Không một tiếng nổ, kim châm nào oanh tạc cả. Cả hai tên còn đang mơ mơ hồ hồ thì thấy tiểu mập mạp đã phăng phăng bỏ chạy. -Con mẹ nó! Tiểu tử khốn kiếp! – Cả hai giận xám mặt, ai đời sống lâu năm còn bị một xú tiểu tử lừa đến nỗi chạy tán loạn; chúng mắng tiểu mập mạp thật lớn rồi quyết tâm đuổi theo hòng trảm sát cục thịt mỡ trước mặt thành nhiều đoạn mới hả dạ. Hàn Phong lúc này cũng cười hắc hắc trong lòng, chẳng qua hắn túng quá làm liều, vậy mà thành dọa cho hai “cao thủ” sợ mất mật, cũng đủ để hắn tự hào cả ngày. Bất quá hắn làm vậy cũng không phải chỉ để hù dọa không, đây là bảo vật giữ mạng duy nhất còn lại của hắn, trừ phi đến lúc mạng sống bị đe dọa, hắn tuyệt đối không sử dụng bừa bãi. Một phần khác cũng khiến hai tên Ngũ Hành Đội cũng phải cảnh giác, không dám quá sức liều mạng đuổi theo hắn. Hắn tự ngẫm thấy việc vừa rồi bản thân làm quá mức cao thâm, dựa vào mấy câu cha hắn thường nói rồi xuyên tạc ra thì có thể coi là “không giết gà vẫn… dọa được khỉ” Chạy được khoảng hai mươi phút, Hàn Phong chợt thấy kì quái. Hắn không còn nghe tiếng mắng chửi hay tấn công của hai tên phía sau nữa. Bất giác nắm chặt Kim Sinh Quả hơn, quay đầu lại phía sau, hai tên nọ cách xa cả trăm mét, đăng giương cặp mắt lên nhìn hắn như nhìn một cái xác. -Hắc hắc, cũng biết sự lợi hại của bảo bối trong tay bổn thiểu gia rồi phải không. Coi như các ngươi cũng không làm gì quá mức, bổn thiếu gia coi như tạm tha. Cút đi, lần sau để ta gặp lại thì… hừ hừ… đừng có trách. Hàn Phong vốn chẳng suy nghĩ nhiều, dù sao đang mệt muốn chết, hai tên này đình chỉ đuổi theo, hắn càng có cơ hội mà nghỉ ngơi, cầu còn không được; ấy vậy mà cũng không quên lên giọng vài câu, trả thù lại quãng đường bị truy đuổi. Hai tên Lão Ngũ Lão Tứ nghe lời này, mắt càng mở lớn hơn, khóe miệng giật giật không nói nên lời. Cái tên này, không biết phải xếp vào thể loại nào nữa rồi. Ầm ầm……. Mặt đất bông nhiên rung chuyển khiến Hàn Phong cả kinh, cảm giác như trời sập vậy. Hắn té lộn nhào xuống đất, đang lấy làm quái dị thì mắt hắn cũng trợn trừng lên như hai tên Ngũ Hành Đội. -Băng….băng…..băng…. – Tiểu mập mạp lắp bắp rên. Phía trước mặt hắn, “mặt đất” đang có dấu hiệu rạn nứt như gương bể, phải nói chính xác là mặt băng đang có dấu hiệu rạn nứt. Không lâu trước, khi thấy tiểu mập mạp chạy vào phạm vi Hàn Băng Biển, hai tên Lão Ngũ Lão Tứ đã phát hiện bản thân chạy sang khu vực không nên, hơn nữa vẫn còn yêu quý cái mạng nhỏ của mình vốn đã muốn cao chạy xa bay. Tuy nhiên Kim Sinh Quả có sức hút quá lớn, bỏ đi thì chúng không cam lòng, vì vậy tạm thời lui thật xa, cẩn thận quan sát, nếu có cơ hội thì đoạt bảo, nếu có dị biến thì vẫn kịp thời tẩu thoát. Ngược lại, Hàn Phong một đường băng băng chạy, chẳng hề để ý rằng hoàn toàn chạy về hướng đông bắc, hiện tại đã đến Băng Hà Biển được một lúc rồi, thậm chí đã “chạy thật xa trên biển”, có điều mặt biển đã bị đông lại, thoạt nhìn không ra mà thôi. Hàn nhị thiếu gia vốn còn đang đắc ý vì được mắng chửi kẻ thù, vừa được nghỉ ngơi, bây giờ thấy mặt băng rạn nứt thì sắc mặt tái mét, lồm cồm bò về bờ. Ầm ầm ầm…….gràooooo! Mặt băng cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ, nổ ầm, nước biển văng tung tóe, dư chấn khiến Hàn Phong cách không xa lại thêm một phen té nhào. Từ dưới mặt biển, một con yêu thú dài bảy tám mét trồi lên, trông tựa như rắn mà không phải rắn, toàn thân phủ đầy lân phiến máu trắng ngà pha lẫn màu đen, xung quanh là bạch khí che thân thể đi một ảo diệu. Khí tức của nó vô cùng khủng bố, tản mác ra tứ phía, lạnh băng. -Hàn.nn.. Giao! Hàn Phong run rẩn lắp bắp khi nhìn thấy yêu vật trước mặt. Con Hàn Giao này tuy chưa trưởng thành nhưng cũng tuyệt đối không dưới năm cấp yêu thú, chính xác đối với Hàn Phong bây giờ là một con yêu quái rồi, dù có ném Bạch Vũ Châu ra cũng chẳng có chút ý nghĩa nào với nó. Mà lúc này, hai tên Lão Tứ Lão Ngũ đã co chân tháo chạy tự lúc nào. Hàn Giao đưa ánh mắt nhìn về Kim Sinh Quả trong tay Hàn Phong, trong đôi mắt của nó chất chứa biết bao cảm giác thèm muốn. Vốn dĩ khi phát hiện bọn người Hàn Phong chạy vào Băng Hà Biển, nó đang nghỉ ngơi nên chẳng buồn giải quyết. Bất ngờ thay, nó ngửi thấy cảm giác sinh cơ mãnh liệt từ Kim Sinh Quả, lập tức không khách khí trở thành một “đại đội viên” mới của Ngũ Hành Đội, cùng tham gia “đoạt bảo”. Hàn Phong đâu có ngờ mình chạy bậy thế nào lại vào Băng Hà Biển, lại được yêu vật bậc này chiếu cố, thật sự hắn cũng không biết nói gì hơn. Tuy nhiên, qua mấy lần hèn nhát bỏ chạy, dần dần Hàn Phong cảm giác thích ứng hơn, không còn quá hoảng sợ nữa mà thay vào đó là âm thầm tìm cách thoát thân sao cho chu toàn. Chỉ qua một tháng lăn lội, Hàn Phong đã trưởng thành hơn nhiều từ lối suy nghĩ đến hành động bản thân. Mắt thấy tên mập trước mắt vung tay ném ra một thanh tiểu kiếm về phía mình, Hàn Giao tỏ ra thờ ơ. Đột nhiên, nhìn kĩ lại thì thấy còn một viên tiểu châu tinh xảo theo sau đoản kiếm đó, yêu thú giương một mắt lên, thở phì ra một hơi, thập phần khinh thường. Sau khi sử dụng cái chiêu mà thâm tâm Hàn Phong tự cho là “cũng khá tuyệt vời, hai trong một” để lừa đảo yêu thú, Hàn Phong đang co chân chạy trốn thì lại bắt gặp màn sỉ nhục bằng nét mặt phi thường nhân tính của con yêu thú, hắn giận sôi người. Bất quá, cũng không hơi đâu mắng thi với đầu súc sinh này, Hàn Phong tiếp tục chạy thật nhanh về bờ. Chỉ thấy Hàn Giao không tránh không né, mở thật to cái miệng rộng đón nhận tiểu kiếm và Bạch Vũ Châu vào miệng rồi ngậm lại. Một tiếng ầm trầm thấp vang lên, Hàn Giao lại mởi miệng phun ra đống kim châm một cách nhẹ nhàng. Mắt Hàn Phong lồi lên hẳn một đoạn, cái này cũng quá sức khinh người rồi. Tuy nhiên, cũng chẳng để hắn khinh, yêu thú không muốn dây dưa nữa. Nó mở to miệng một lần nữa, từng đợt từng đợt hàn khí ngưng tụ lại thành một mũi băng thương nhọn hoát, rộng hơn hai mét, phun thẳng về phía tiểu mập mạp đang tháo chạy. Hàn Phong nhìn thấy băng thương thì hoảng sợ vô cùng, vận hết tốc lực để tránh né song mũi thương quá to lớn, tránh đâu cũng không còn kịp nữa. Roẹt. -Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Băng thương khổng lồ đâm ngang một phần nhỏ trên bụng Hàn Phong, máu phun tung tóe, đập vỡ tan nát cả mặt biển đã đông cứng từ lâu. Hàn Phong chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị kéo thẳng hắn xuống dưới biển; kết quả này cũng là nhờ hắn vận hết sức để tránh rồi. Đập vào trong mắt tiểu mập mạp lúc này toàn bộ đều là màu xanh, kèm theo cảm giác không thở nổi. Bằng vào khối lượng kinh diểm của băng thương nọ, Hàn Phong từ từ bị kéo sâu xuống tận đáy biển, không bao lâu nữa sẽ thiếu không khí mà chết. Vô số hình ảnh khác nhau lần lượt hiện về trong đầu tiểu mập mạp, hình ảnh phụ thân tươi cười, nhị nương yêu chiều hắn, nựng cái má của hắn, cả nhà cùng vui vẻ cười nói bên nhau. Phải rồi, cả đại ca Hàn Lâm, cả nụ cười xinh xắn của Nhạc Phi Tuyết nữa. -Phụ thân, hài nhi bất hiếu…. Bất giác, một giọt nước mắt nhỏ bé, thầm lạng rơi ra trong đôi mắt hắn, trôi hòa theo dòng nước biển vô tình. Cảnh vật mỗi lúc một mờ hơn, lúc này Hàn Phong đã bị băng thương “đóng đinh” xuống đáy biển, hắn cảm thấy mình thực sự không xong rồi. Bông nhiên, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một vật dài dài, đen đen. Một tay vẫn nắm chặt Kim Sinh Quả chưa bao giờ buông, tay còn lại, bất tri bất giác hắn giơ lên nắm lấy vật ấy. Xoạt! Chỉ chưa tới một giây, toàn thân Hàn Phong đã hoàn toàn bị đông cứng, tựa như một tòa băng điêu. Sau đó, cả mũi băng thương khổng lồ nọ cũng bị dính lại, hóa thành một khối băng khổng lồ dưới đáy biển. Mà Hàn Giao lúc này vốn đang từ từ chậm rãi bơi xuống mặt biển, toan tính để tiểu nhân loại kia từ từ chết đi trong sợ hãi rồi mới hí hửng bơi xuống chiếm đoạt bảo vật. Không ngờ, đến khi nó nhìn thấy Hàn Phong lại đứng yên, trong đôi mắt nó luân chuyển liên tiếp nhiều sắc thái khác nhau, khi thì sợ hãi, khi thì tiếc nuối, rồi cuối cùng như kiêng kị cái gì đó, quay đuôi bỏ đi một cách không cam lòng. …………………………………………� �…………………………………………� ��………………………………………… ……………………………. Hàn Phi Long ở nhà đang uống trà, bất chợt cái tách nứt một góc. Mặt lão xám xịt, một cảm giác lo lắng không tên ùa vào trong đầu. Cách đó mười lăm hai mươi phút, Nhạc Vũ toàn thân bạch bào nhuộm màu máu tươi, đang hổn hển thở dốc thì nghe tiếng băng vỡ chấn động đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa từ hướng đông bắc tràn ra (do Hàn Giao dưới biển phá băng chui lên), liền nghi hoặc quay mặt về hướng đó. Chân mày hắn nhăn lại, thâm tâm hắn dự lên một cảm giác “không ổn”.