Hàn gia – Phòng của Hàn nhị thiếu. -Phong nhi, con cảm thấy thế nào rồi? Thanh âm của Hàn Phi Long hỏi thăm con mình, đồng thời chất chứa trong đó biết bao u buồn, đau xót và tiếc nuối. -Con không sao đâu. Cha, người yên tâm đi. Hàn nhị thiếu gia cười hì hì trả lời cha mình. Lúc này trông hắn ốm hơn trước một vòng, tuy vẫn mũm mĩm nhưng không còn bộ dạng như một cục thịt nhỏ di động nữa. -Ừm. Vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi. Hàn Phi Long xoa xoa huyệt thái dương rồi rời đi. Thời gian qua lão đã phải chịu nhiều áp lực, đau buồn, thực sự là mệt mỏi. Bất giác, tiểu mập mạp nghe thấy tiếng thở dài của phụ thận, lòng lại thêm phần đau đớn. Thế sự thay đổi sao mà quá nhanh, quá đột ngột. Hai cha con Hàn Phong – Hàn Phi Long mới vừa vui vẻ trò truyện chưa được bao lâu, vừa hài lòng về đứa con nhỏ đã lập tức gặp tin như sét đánh. Đã một năm trôi qua kể từ ngày Nhạc Phi Tuyết bị truy đuổi. Ngày ấy, sau khi Hàn Phong đỡ lấy dư lực của Tu La Yêu Hỏa liền hôn mê bất tỉnh, khí tức nhảy loạn, gần như đã chết thì Nhạc Đồng – các chủ Nam Vũ các cùng các trưởng lão kéo đến. Thì ra khi bị truy đuổi, Yến Vô Song đã lập tức bóp nát ngọc giản truyền tin cho các chủ, chỉ tiếc là họ đến chậm một bước. Lúc này thì hắc y nhân thấy có biến đã lập tức biến mất, chỉ còn lại Nhạc Phi Tuyết ngồi gào khóc. Sau khi biết Hàn Phong lấy thân cứu con mình, Nhạc Đồng cũng chỉ còn biết xin lỗi Hàn gia rồi ra sức tìm các loại thiên tài địa bảo cứu lấy Hàn Phong và điên cuồng truy tìm sát thủ. Nhờ tài lực hai nhà, cuối cùng cái mạng nhỏ của tiểu mập mạp cũng được cứu về. Tuy nhiên Tu La Yêu hỏa quá yêu dị, thêm phần tu vi Hàn Phong có cũng như không nên tu vi toàn thân đã bị phế sạch, đồng thời trong thân thể cũng lưu lại một luồng hắc khí kì quái trong kinh mạch làm trì trệ linh khí, không cách nào vận chuyển. Nói cách khác, một ngày hắc khí chưa được khu trừ đi, Hàn Phong là một phế nhân vô phương tu luyện. Hàn Phi Long đau đớn đến từng đứt từng đoạn ruột, cố gắng tìm cách trong một năm qua nhưng vô phương, khiến người làm cha như hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng. Mà Nhạc Phi Tuyết mỗi lần nhìn thấy tiểu mập mạp lại ôm lấy cái bụng hắn mà huhu khóc, miệng hết đa tạ rồi lại xin lỗi. Đối với Hàn Phong, một năm qua thật là một trải nghiệm mà hắn không thể quên. Toàn thân thoát lực, yếu ớt. Người thân nhìn hắn với cặp mắt đau buồn, thương hại. Kẻ lạ nhìn hắn với ánh mắt khi nhục. Cảm giác là một phế nhân, đối với hắn thật khó nuốt. Thế sự thay đổi thật nhanh quá. Chứng kiến nỗi buồn trong ánh mắt cha, Hàn Phong hận mình không thể chết ngay lúc ấy. Tuy nhiên, nhờ một năm này mà Hàn Phong trở nên kiên định hơn hẳn, đã không còn là tiểu mập mạp chỉ biết tìm đường đi chơi nữa. Từ sâu trong hắn, dòng máu gia tộc trỗi dậy, một cảm giác không khuất phục, không đầu hàng. Ban đầu, hắn cũng có cảm giác thống hận tên hắc y nhân kia. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, hắn lại vứt sạch ý nghĩ đó trong đầu. Có thể hắn còn nhỏ, cũng có thể bản tính hắn tốt, không thống hận ai. Nhung quan trọng nhất trong đó, Nhạc Phong nhận ra rằng bản thân đã hao phí thời gian quá nhiều. Là con của một gia tộc lớn, đã đến lúc hắn phải thay đổi, phải trưởng thành. Xét một mặt nào đó, hắn lại biết ơn gã sát thủ nọ. Cầu người không bằng cầu bản thân mình. Đó là đạo lí mà hắn luôn nhớ kĩ thời gian qua. Từ đó, ngày qua ngày, Hàn Phong ngày đêm quên ăn quên ngủ tìm hiểu các loại y thuật, thảo dược. Hắn muốn một ngày tự cứu lấy bản thân mình, một ngày mang lại niềm vui, niềm tự hào trong mắt cha mình. “Hài….” Vứt một quyển y thư sang một bên, Hàn nhị thiểu gia chán nản, gác đầu lên chồng sách mà nằm. Lại hết một ngày nhưng cũng không thu được chút kết quả nào. Rốt cuộc luồng hắc khí tiềm phục trong người hắn là cái gì ? Thứ này thoạt nhìn như tà khí của các loại tà công, tuy nhiên lại có phẩm chất bất đồng. Thật sự là đọc mòn sách trong thư phòng cũng không tìm ra. Hai hàng chân mày tiểu mập mạp chau lại, đắm chìm trong suy tư. Thời gian qua, hắn hình thành thói quen suy nghĩ rất sâu khi gặp phải nan đề. Trong suy nghĩ, hắn cố gắng chắp nối những thông tin mà bản thân có, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân và lời giải. Và khi đã chìm sâu vào suy nghĩ, hắn hoàn toàn không còn để ý mọi chuyện xung quanh, thời gian có khi nửa ngày, có khi cả một ngày hắn mới tỉnh lại. Tuy nhiên, lần này thực sự là quá lâu rồi. Đã qua ba ngày, tiểu mập mạp vẫn nằm yên trong thư phòng khiến cho Hàn Phi Long lo lắng đến nhảy dựng lên. Bất quá thấy tiểu hài tử vẫn còn hô hấp bình ổn hắn mới yên lòng, nếu không thật sự cho rằng mạng tiểu hài tử của mình ô hô mất rồi. -Nóng? Đến ngày thứ tư, tiểu mập mạp rốt cuộc cũng tỉnh lại. Hắn như tỉnh lại trong cơn mê, nét mặt vừa vui mừng, vừa lo lắng. Tất cả những gì hắn tìm được là khoảnh khắc một năm trước khi hôn mê, khoảnh khắc thiêu đốt kinh khủng sâu trong hồn phách. Vì thời khắc ấy quá ngắn nên hắn không thể nào nhớ ra được, đến hôm nay mới giật mình nhớ lại. Đoạn, Hàn Phong điên cuồng lục tung các loại sách về hỏa chi lực và băng hàn chi lực. “Một số loại hỏa diễm kì dị hiếm có, phẩm chất cao một khi thiêu đốt sẽ gặp muôn ngàn khó khăn để dập tắt, thậm chí là không có khả năng. Đa phần trước khi thoát được toàn thân đã bị thiêu rụi. Phương pháp duy nhất là dùng vật chí hàn cùng phẩm chất hoặc cao hơn khắc chế…..” -Chí hàn? Quả thật như những gì Hàn Phong nghĩ. Cái cảm giác không thể nào dứt bỏ cũng như sự thiêu đốt điên cuồng lúc trước gần như khớp với một loại kì dị hỏa diễm nào đó. Vứt sách về hỏa chi lực sang một bên, Hàn Phong tiếp tục đắm chìm trong băng hàn chi lực. Lại một ngày nữa trôi qua. -Con muốn đi Cực Bắc một chuyến? Nghe lời đề nghị của tiểu mập mạp, Hàn Phi Long ban đầu là bất ngờ rồi lại chuyển sang âu lo. Cực Bắc xa xôi, nguy hiểm như thế nào không phải hắn chưa từng trải qua, nói gì đến đứa con của mình song hắn chưa kịp can ngăn đã nhìn thấy trong mắt Hàn Phong một vẻ kiên định không thay đổi. Cũng có nghĩa Hàn Phong đã đưa ra quyết định, dù có muốn can ngăn cũng vậy mà thôi. Hàn Phi Long thở dài, rồi mỉm cười nói: -Tốt, con đã trưởng thành rồi. Ta sẽ không can ngăn cũng như hỏi con muốn đi để làm gì. Tuy nhiên phải nhớ phải cẩn thận, tuyệt đối không nên dính vào những chuyện thị phi…. Hàn Phi Long nói một hồi những vấn đề cần lưu ý khi ra đi xa. Nghe những lời này, lòng tiểu mập mạp cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn cũng không muốn nói cho cha mình rằng hắn đến Cực Bắc tìm Thất Tuyết Tinh Hoa, bảo vật chí âm chí hàn trong truyền thuyết để khu trừ hắc khí trong cơ thể. Theo hắn dự đoán, hắc hỏa thiêu đốt hắn dù không biết là gì song cũng không thua kém với vật chí hỏa, tồn tại cao nhất trong các loại hỏa diễm, vì vậy phải là Thất Tuyết Tinh Hoa mới có thể khu trừ. Tất nhiên, khả năng thành công thấp đến thê thảm, lại nguy hiểm. Nếu cha hắn biết hắn đi tìm thứ này có khi chặt luôn đôi chân hắn nhốt lại cũng không chừng. Ngoài ra, Hàn Phong cũng không biết suy đoán của mình là đúng hay sai nên không thể nói bậy, bởi hắn không muốn phụ thân mình nuôi hi vọng để rồi còn thất vọng hơn. Về phần nguy hiểm Hàn Phong không lo lắng lắm, hắn đã quyết nếu không thể tu luyện thì chết đi cũng chẳng có gì để nuối tiếc nữa rồi. Nói đoạn, Hàn Phi Long lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đôi giày màu lam, thoạt nhìn không mấy đáng chú ý nhưng nếu để ý sẽ thấy những tia linh khí mạnh mẽ đang lưu chuyển bên trong. Hắn trịnh trọng nói: -Đôi Hàn Phi Ngoa này là bảo vật trấn gia của Hàn gia chúng ta, cũng là kiện bảo khí thượng phẩm duy nhất mà gia tộc ta có. Con hãy giữ lấy phòng thân, hãy nhớ kĩ là cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất. Hai mắt tiểu mập mạp hoa lên, hắn tự nhiên hiểu đôi Hàn Phi Ngoa này trân quý như thế nào, đó là trước kia gia tộc hắn phải tiêu tốn vô số tài vật mới thu được. Bảo khí được chia là hạ, trung, thượng và cực phẩm bốn cấp, bình thường một kiện hạ, trung phẩm bảo khí đã trân quý, huống gì là đôi giày này. Điều này cũng tương tự rằng cha hắn muốn hắn tự hứa sẽ quay lại để giao trả lại đôi giày cho gia tộc. Hàn nhị thiếu gia một năm qua đã trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa, hắn cũng không nói nhiều, vội lau nước mắt, thu lấy bảo khí rồi nhẹ giọng: -Đa tạ cha. Con hiểu rồi. Hàn Phi Long gật đầu: -Ừ. Vậy con cần bao nhiêu người đi theo để cha sắp xếp? Hàn Phong chậm rãi mang Hàn Phi Ngoa vào chân, đôi giày lập tức thu nhỏ lại, vừa khít với chân hắn. Một cảm giác mát lạnh, sảng khoái đầy tinh lực từ bàn chân truyền lên làm hắn thư thái lạ kì. Nói về nhân thủ đi theo, hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi dứt khoát: -Con cho rằng nếu bản thân một mình không có chút khí lực trong người ra ngoài vậy mà sẽ an toàn hơn, ít ra cũng không gây chú ý. Ngược lại, nếu có nhiều người bảo vệ đôi khi lại gặp phải nguy hiểm. Có đôi giày thượng phẩm này trừ phi gặp phải cao thủ, nếu không cũng không có gì bất trắc xảy ra đâu, cha đừng lo lắng. Liệu có cao thủ nào lại đi để ý đến một tiểu tử không có khí lực như con chứ, hì hì. Lời nói hắn cũng phải là sai, nên Hàn Phi Long cũng đánh gật đầu chấp thuận. Tiếp đó, hắn lập lại liên tục về những việc cần lưu ý khi ra ngoài khiến Hàn Phong kêu khổ không thôi. Nói đi là đi. Hôm sau, thân ảnh một thiếu niên mập mạp toàn thân mặc lam y thong thả cưỡi ngựa đã ra khỏi Hoàng thành. Miệng hắn ngậm một cọng cỏ non, cũng bắt chước vẻ tiêu sái của những lãng tử độc hành. Vị này này tất nhiên là Hàn nhị thiếu gia đang trên đường tầm bảo của mình. Tâm trạng của hắn hôm nay thật khó nói, một phần thì xao xuyến khi lần đầu rời nhà, một phần thì vô cùng háo hức, trần ngập chờ mong. Hắn cũng đã nghe nhiều về những chuyến du ngoạn của cha, những phen kì ngộ trên đời. Có khi nếu vận khí tốt, lần sau trở về hắn trở thành đại cao thủ khiến người người ngưỡi mộ cũng nên. Cứ thế Hàn nhị thiếu gia líu lo lên đường, những hung hiểm bên ngoài mà cha hắn trăm lần nhắc nhở một lần nữa đã được trôi đi sạch sẽ…. Sau khi xác định rõ lộ tuyến, Hàn Phong thu bản đồ vào nhẫn trữ vật mà cha hắn cho hôm trước. Chặng đường lần này rất dài. Theo sách mà hắn đọc, Thất Tuyết Tinh Hoa hấp thu linh khí cực hàn, sau ngàn năm mới sinh ra, nằm ở khu vực tận cùng ở Cực Bắc, ngoại vi vùng Cực Hàn Chi Địa, là một trong những cấm địa nơi này. Chỉ cần nghe đến cấm địa là đủ biết lần này chẳng sung sướng gì cả. Mặt khác, tính đầy đủ lại thì hắn phải vượt qua biên giới Hoàng quốc và Bạch đế quốc, băng ngang qua phạm vi Cửu Sát Tông và Cực Lạc Tông mới đến được cấm địa. Dù đã biết rõ lộ trình, nhưng nhìn lại lần nữa cũng đủ để Hàn Phong mắng to trong lòng. Đi khỏi Hoàng thành không được bao lâu, ba thân ảnh phía trường lập tức thu hút sự chú ý của Hàn Phong. Đứng đầu là một thiếu nữ nhỏ khoảng mười ba tuổi, mặc váy trắng, xinh xắn lộng lấy, đúng là Nhạc Phi Tuyết năm ngoái mang cho hắn một kì ngộ đẹp. Sau lưng nàng là hai trung niên nhân vận bạch bào, hai tay chắp sau lung, uy nghiêm hộ pháp. Thấy vậy, một cảm giác ấm áp chạy thân thể Hàn Phong. -Tiểu mập mạp…… Nước mắt thiếu nữ lại rơi, quả thật nàng khóc quá nhiều. Một năm qua hầu như gặp nàng là thấy nước mắt, Hàn Phong cũng chỉ biết cười khổ. -Như thế nào mà ngươi rời đi vội vã như vậy, ta lo lắng lắm, tên mập này… - Nhạc Phi Tuyết thút thít nức nở, thanh âm mang đầy lo lắng và oán trách, tay đấm liên tục vào cái bụng mỡ của tiểu mập mạp. Tiểu mập mạp mặt nhăn mày nhó, hắn vạn lần muốn thét lên “đau lắm đấy” nhưng lại không mở lời được, đành câm lặng chịu khổ. Sau một hồi đấm đá, mỡ rung thịt nhảy, Nhạc Phi Tuyết đã phát tiết xong. Tên khốn trước mặt thân thiết với nàng từ nhỏ, lại thay nàng mà lĩnh một thân tàn phế khiến nàng dằn vặt không thôi, nay đùng một cái lại bỏ đến Bạch Đế quốc xa xôi mà không nói lời nào, nếu không phải phụ thân báo cho nàng biết thì muốn gặp mặt cũng không được. Tính ra đánh như vậy vẫn còn nhẹ. Nói rồi, Nhạc Phi Tuyết lau nước mắt, nàng lấy trong vòng trữ vật ra hai viên châu nhỏ màu trắng đưa cho Hàn Phong: -Cái này là vật phòng thân mà cha cho ta, ngươi giữ lấy. Gặp tên hỗn trướng nào làm khó ngươi thì ném mạnh vào hắn là ô hô ngay. Hàn Phong được một phen lạnh gáy. Cái này không phải là Bạch Vũ Châu của Nam Vũ Các sao, nghe nói tu sĩ đại võ sư ăn phải cái này cũng chịu thiệt thòi không nhỏ, tuyệt đối là quân bài sát thủ, vậy mà tiểu nữ này lại nói “gặp tên nào làm khó” thì xài, đúng là một tiểu sát tinh mà, còn đâu dáng vẻ yếu đuối lúc nãy nữa. Tuy nhiên cũng không ngu dại gì khách khí, Hàn Phong cũng thu ngay vào nhẫn trữ vật. Có hai viên châu này, tự nhiên hắn có thêm vài phần bảo vệ mạng nhỏ. -Hihi. Đa tạ tỷ. À, tỷ có thích món gì ở Cực Bắc không, đệ sẽ mang về tặng tỷ? Hàn Phi Tuyết hơi đỏ mặt, hai vay vân lấy nhau, vẻ ngượng ngùng đáng yêu cực kì. Nàng đâu có nghĩ tên tiểu tử vô tâm này lại muốn mua quà cho nàng. Một năm qua hắn thây đổi quá nhiều, trước đây hắn có biết cái gì ngoài “đi chơi” với “chơi đi” đâu. -Hứ. Ta cần gì ngươi tặng vật. Cứ bình bình an an trở về là được. Nói rồi, ba người Nam Vũ Các hoàn toàn biến mất, để lại tiểu mập mạp gãi đầu khó hiểu.