Nhật nguyệt vô thường

Chương 20 : Rốt cuộc ta phải sống ra sao?

-Sương Nhã tỷ, chuyện đan dược, thế nào rồi… - Ngẫu nhiên gặp lại nàng, Hàn Phong không nén nổi kích động trong lòng. Thấy biểu tình sốt sắng của hắn, Sương Nhã không khỏi phì cười: -Tiểu tử ngươi làm gì mà gấp gáp quá vậy, bộ nghĩ ta sẽ cầm đan dược rồi cao bay xa chạy hay sao chứ. Vốn tính là một lát nữa sẽ đến chỗ ngươi, giờ gặp rồi thì càng tiện, hì hì! – Nàng lấy trong nhẫn trữ vật ra một bình sứ màu trắng, bên trong có ba khỏa đan màu nâu tối trao cho Hàn Phong. Hàn Phong nghe vậy thì xấu hổ vô cùng, vội vàng đa tạ rồi thu lấy tiểu bình vào nhẫn trữ vật. -Ủa, đan dược gì vậy tiểu Phong? – Nhạc Phi Tuyết cũng cảm thấy hiếu kì. Thế là Hàn Phong đem lại toàn bộ sự tình xảy ra trong Hiên Viên Bảo kể lại một lượt, nói đến đoạn đan dược, hai mắt Nhạc Phi Tuyết không khỏi tỏa sáng: -Thật thần kì như vậy? – Nàng kích động mà thốt lên, quay sang nắm hai tay Sương Nhã – Nếu có thể trợ giúp tiểu Phong tu luyện vậy thì nên điều chế nhiều một chút, ở đây ta còn một số tinh thạch, không biết… Sương Nhã biết ý định của nàng thì lắc đầu cười khổ: -Đâu có đơn giản như vậy, tu vi của Phong tiểu đệ rất thấp, chẳng qua lần trước may mắn có được gốc Tĩnh Tâm Linh mấy chục năm, dược tính tương đối ôn hòa mà thôi. Hơn nữa tu luyện không thể quá phụ thuộc vào ngoại vật, nếu không tất sẽ có phản phệ. Tâm ý của nàng chẳng lẽ Hàn Phong lại không hiểu, hắn cảm động nói: -Phải đó, bấy nhiêu đây đan dược là quá đủ cho đệ dùng rồi. Nhạc Phi Tuyết thấy mình không thể giúp đỡ Hàn Phong thì nét mặt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Bất quá, ngẫm thấy lời của Sương Nhã nói cũng rất hợp lí, chẳng mấy chốc nàng đã khôi phục lại tâm tình. Người ta nói hai, ba người phụ nữ hợp lại thì sẽ thành cái chợ, đến hôm nay Hàn Phong mới cảm thấy thấm thía. Nhạc Phi Tuyết và Sương Nhã mới gặp lần đầu mà cứ như tỷ muội thân thiết xa cách lâu năm, đến nay mới có dịp hội ngộ. Cả hai ríu rít tâm sự đủ loại chuyện trên trời dưới đất khiến hắn đứng một bên tránh không khỏi một phen đau đầu nhức óc. Mà Hoắc Thiên Sơn từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng nhưng coi bộ cũng chịu không nổi nữa rồi. Hắn vỗ nhẹ vai Hàn Phong, lãnh đạm nói: -Hàn huynh đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi, nếu tiện thì chúng ta đi chỗ khác nhé! Lời này vừa lột vào tai, Hàn Phong không khỏi trố mắt ngạc nhiên nhìn y. Hắn vốn muốn kết giao với Hoắc Thiên Sơn từ lâu nhưng vẫn chưa biết mở lời thế nào thì người này cư nhiên lại chủ động tìm đến hắn trước. -Hoắc huynh quá mức khách khí rồi. Được, chúng ta đi. Mặc dù còn chút nghi hoặc trong lòng song Hàn Phong cũng không để tâm lắm, đơn giản bởi bản thân hắn hiện tại ngoại trừ Nhật Nguyệt đao ra cũng chẳng có gì khiến vị thiên tài Hắc Sát Trại này nảy sinh tà tâm cả. Mà thần binh nọ hiện tại bề ngoài không khác gì một kiện binh khí trung phẩm, vậy thì có gì đáng để lo chứ ? Vì vậy, hai người liền chậm rãi tách ra, bỏ mặc sau lưng thanh âm huyên náo của Nhạc – Sương nhị nữ. -Không biết Hoắc huynh có gì chỉ dạy? – Đi được một quãng xa, Hàn Phong nói. Bước chân Hoắc Thiên Sơn chậm dần, hai tay chắp sau lưng, y mỉm cười: -À, thực chất chỉ là ta không quen với nơi ồn ào náo nhiệt, lại thấy phản ứng của ngươi tương tự nên tùy tiện tìm một cái cớ cùng ngươi rời đi mà thôi. – Đoạn, Hoắc Thiên Sơn xoay mình lại, mang ánh mắt sắc bén dán lên người Hàn Phong – Mặt khác, ta nhận nhiệm vụ điều tra cái chết của Phương Tuyền lần trước, ban đầu cũng không nghi ngờ gì ngươi nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Hắc Báo sao yêu nọ, ta không khỏi không cân nhắc lại một phen. “Thì ra là chuyện này!” – Hàn Phong cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích của y lần này. -Ta đã nói với ngươi rồi, Hàn tiểu tử - Đao lão chỉ sợ rèn sắt không thành thép liền nhân cơ hội nhắc nhở Hàn Phong thêm một lần – Ngươi hành động quá mức thiếu suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng tự mang họa vào thân. Bất quá, Hàn Phong cũng đã từng nghĩ qua về chuyện này nên cũng không tỏ ra bối rối. Hắn không hề tránh né ánh mắt chất vất của Hoắc Thiên Sơn, bình thản trả lời: -Hoắc huynh hẳn cũng đã phần nào nhìn ra nên ta cũng chẳng cần thiết phải nói lời lừa gạt làm gì. Đúng là bản thân ta có một vài năng lực đặc thù, có khả năng gây ra uy hiếp đối với Hắc Báo song yêu. Tuy nhiên cái chết của sư tỷ Hắc Sát trại nọ thật sự không hề liên quan đến ta, nếu huynh không tin ta cũng không còn gì để nói. Mà kiếm Hoắc Thiên Sơn khẽ nhíu lại, trầm mặc một lúc rồi chuyển mình rảo bước rời đi. -Hàn huynh đệ quả nhiên khẳng khái, ta cũng không phải là người tùy tiện truy hỏi bí mật của người khác. Nếu đã như vậy, ta còn chút chuyện cần làm, không tiện ở lâu. Cáo từ. Dường như trước đó Hoắc Thiên Sơn đã đoán ra câu trả lời của Hàn Phong rồi, bất qua thân mang nhiệm vụ liên quan đến mặt mũi Hắc Sát trại, y không thể bỏ qua bất cứ nghi điểm nào. Trong khi đó, nhìn thân ảnh Hoắc Thiên Sơn từ từ khuất sau đồi tuyết, Hàn Phong lại có một phen cảm khái trong lòng. Hắn không rõ đáp án của mình chiếm được bao nhiêu tin tưởng của người này, quan trọng hơn, lời nói của Đao lão vừa truyền đến khiến hắn buộc lòng phải ngẫm lại bản thân mình. -Hàn tiểu tử, con người của ngươi không xấu, đó là ưu điểm nhưng cũng là điểm chí mạng của ngươi. Muốn sống tốt trong cái thế giới này, trước tiên phải trở nên vô cảm, việc không có lợi thì đừng bao giờ nhúng tay vào. Điều này không sai chút nào. Thử hỏi trong số những cường giả đỉnh phong hiện nay, tay ai lại không nhúng đầy máu tươi, kẻ nào lại không mưu mô thiệt hơn ? Thế nhưng… “Chẳng lẽ bản thân ta cũng phải máu lạnh như vậy, việc không có lợi ích thì cứ bỏ mặc không làm, thấy kẻ sắp chết không liên quan cũng chỉ ngoảnh mặc làm ngơ?” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Con người Hàn Phong từ khi sinh ra luôn tràn ngập hạnh phúc, niềm vui . Chính bản thân hắn lại vô cùng thân thiện với mọi người xung quanh. Khi còn nhỏ, mỗi lần nhín thấy những người gặp hoàn cảnh khó khăn, tim hắn lại đau nhói, tìm đủ mọi cách nhờ Hàn Phi Long ra tay trợ giúp họ. Có lần, hắn còn đem ước mơ “kì lạ” của mình kể với cha, rằng hắn mong sao hết thảy mọi người trên thế gian này đều như hắn, vô âu vô lo, ngày ngày hạnh phúc. Giờ đây, mối thù diệt gia khiến Hàn Phong phải nghiêm chỉnh bước trên con đường võ giả vô tình. Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, muốn có năng lực trả thù, hắn bắt buộc lòng phải thay đổi tâm tính. Vậy, liệu hắn có thể hay sao? Gió lạnh hiu hiu thổi, từng bông tuyết nhỏ tung bay, phảng phất khiến thân ảnh Hàn Phong dần dần trở nên mờ ảo. Một mình cô độc trầm tư giữa thiên nhiên, chỉ thấy gương mặt hắn mỗi lúc một buồn hơn, đôi khi lại hiện ra vẻ đau đớn, mâu thuẫn tột cùng. Thù nhà không thể không trả, đi ngược lại đạo lý sống của bản thân hắn cũng chưa chắc sẽ làm được. Rốt cuộc phải sống ra sao, chính bản thân Hàn Phong cũng không hiểu… Ầm…ầm…ầm! Đột nhiên, một màn chấn động kinh thiên mang Hàn Phong trở về với thực tại. Đằng xa nhìn lại, từng mảng tuyết khổng lồ vươn mình lên như con sóng dữ thi nhau nối đuôi từ trên núi cao mà tràn xuống, Nó mang trong mình sức mạnh hủy diệt to lớn, gào thét hung tợn tựa muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ nơi đây. -Tuyết lở - Hàn Phong hoảng hồn thốt lên. Ngay tức thì, hắn vội vã khu dụng Hàn Phi Ngoa, ba chân bốn cẳng chạy trối chết. Từ sau lưng, từng mảng tuyết lở vẫn hung hăn đuổi theo với tốc độ kinh người, đoán chừng chẳng bao lâu nữa sẽ đè nát Hàn Phong. Thực ra, thảm họa thiên nhiên bậc này chỉ cần võ giả cảnh giới ngang với Hoắc Thiên Sơn cũng không gặp khó khăn gì quá lớn, bọn người Nhạc Phi Tuyết, Sương nhã tuy hẳn sẽ có chút chật vật nhưng mạng sống cũng chẳng đến mức bị đe dọa. Ngược lại, Hàn Phong tu vi chỉ đạt hai cấp cơ sở, nếu không tìm được đường thoát thì đến tám chín phần là chết không toàn thây. Cố gắng đè nén tâm trạng hoảng loạn, Hàn Phong vừa chạy vừa dõi mắt khắp nơi tìm nơi ẩn núp song đập vào mắt hắn vẫn chỉ là những mảng đồi dốc màu trắng mà thôi. Bùm. -A! Kẻ thù sau lưng cuối cùng đã đuổi đến, nó hung hăng quật mạnh vào chân Hàn Phong, lực đạo lớn đến mức khiến hắn ngã vật xuống. Chưa kịp gượng mình đứng lên, đợt tuyết lớn phía sau đã tràn về, không hề khách khí mà đánh mạnh vào đầu hắn, thuận thế cuốn phăng Hàn Phong trôi theo. “Con bà nó chứ, có cần xui xẻo như vậy không, khốn kiếp” Hàn Phong giận giữ mắng chửi trong lòng, từng dòng máu theo miệng viết thương trên đầu chảy xuống làm hắn cảm thấy choáng váng. Hắn liều mình giãy dụa, vung vẩy tay chân khắp nơi tìm vật bám vào để cầu được sinh tồn. Bốp. Vận khí Hàn Phong hôm nay có lẽ cũng quá mức tồi tệ rồi. Trên sườn núi mà hắn đang bị trôi xuống, không biết vì sao lồi lên một khối đá tròn cỡ cái bát, thường ngày bị tuyết phủ che đi không thể thấy được. Thứ này nằm trên “lộ trình” di chuyển, vô tình đánh mạnh vào ngực Hàn Phong đang bị lôi xuống, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi thật lớn. Mà Hàn Phong lúc này đã đau đến mức muốn hôn mê, tốc độ trượt xuống của hắn rất nhanh, hiển nhiên là vết thương này vô cùng trầm trọng. Bất quá, hắn cũng không có thời gian mà than trách, vội vàng giơ hai tay nắm chặt lấy khói đá nọ để định thân. Hắn cũng không phải kẻ ngu, nếu cứ tiếp tục để bị trôi đi như thế, gặp thêm một vài thứ khác chặn đường là cái mạng hắn ô hô ngay. Máu trên khóe miệng Hàn Phong trào ra đã phủ đầy vạt áo. Ở sâu luồng sóng tuyết hung bạo, hai mắt hắn trừng lớn, răng nghiến chặt, liều mình giữ chặt khối đá nọ quyết không buông. Nhờ vào trọng lượng cơ thể và lực kéo của trận tuyết lở, khối đá nọ không ngờ đột nhiên lại chuyển động. Răng…rắc…….rắc! Tiếp đó, một cái lỗ lớn hình tròn rộng vừa một người trưởng thành chậm rãi hiện ra trên tuyết. -Thông đạo? Sự việc xảy ra khiến Hàn Phong vừa mừng vừa sợ. Không còn thời gian suy nghĩ nhiều, hắn đè nén đau đớn, vội vàng chui vào thông đạo kì bí. Nương theo thân thể Hàn Phong, từng mảng tuyết lớn cũng bị cuốn vào, xoay tròn, nhìn xa như một cái xoáy nước khổng lồ màu trắng. Không bao lâu sau, xoáy nước nọ đình chỉ quay, tiếp tục trôi theo từng đạo tuyết lở kéo dài miên man như vô tận.