Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 99 : Bách Biến Thần Thuẫn (thượng)
Nhạc Trung Thiên cũng ngây người, nói:
- Đao này của Vạn huynh có tác dụng gì?
Vạn Nhận Vũ thẳng lưng, thay đổi thần thái, cười dài đầy phóng khoáng:
- Đây là Tỉnh Trung Nguyệt mà Thiếu soái Khấu Trọng đã dùng để tung hoành thiên hạ.
Nói xong y sải bước về phía trước, như bão tố ập về phía đối thủ.
Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành tia sáng màu vàng phá toái hư không, bổ xuống đầu Nhạc Trung Thiên. Chỉ một đao đơn giản của Tỉnh Trung Thiên, nhưng trong mắt Nhạc Trung Thiên lại biến hóa. Cuối cùng điểm rơi căn bản không thể nào phỏng đoán được. Đao pháp đến tận đây đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Danh tiếng Tỉnh Nguyệt Trung vừa được thốt ra, toàn trường liền xôn xao. Người bên ngoài đều thay đổi sắc mặt.
Gần trăm năm nay, người mà chư tộc vừa kính vừa sợ, chỉ có Thiếu soái Khấu Trọng. Mặc dù cùng thời còn có Từ Tử Lăng, nhưng lực uy hiếp lại hơn hẳn. Đó là bởi vì Khấu Trọng chẳng những có đao pháp tuyệt vời, còn là thống soái mãnh tướng tung hoành không ngã. Cho tới hôm nay, bất luận trong ngoài, hắn đã có địa vị vô thượng mà không ai dám nghi ngờ.
Hiện tại Vạn Nhận Vũ sử dụng chính là Tỉnh Nguyệt Trung, phát ra thứ ánh sáng màu vàng kỳ dị trong truyền thuyết, có tác dụng chấn nhiếp ngoại tộc, tuyệt không thua gì Tiếp Thiên Oanh của Long Ưng.
Lần đầu tiên Ngưng Diễm sinh ra cảm giác ăn trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.
Đối mặt với Tỉnh Nguyệt Trung, Nhạc Trung Thiên cảm thấy vô cùng áp lực. Y rất tin tưởng vào điều này. Bởi vì y đã tận mắt chứng kiến uy thế của Tiếp Thiên Oanh làm cho Phù Quân Hầu thương tích đầy mình, giờ chỉ biết nỗ lực dâng cao ý chí chiến đấu. Hiện tại ứng phó với thần khí của Thiếu soái Khấu Trọng, cảm giác lực bất tòng tâm, không thể nói nên lời.
Kế hoạch của Ngưng Diễm vốn rất chu đáo. Nhưng Long Ưng lại dùng thủ đoạn thông thiên. Mọi người hoàn toàn không có cơ hội sửa sai, chỉ có thể bị đánh và bị nắm mũi dẫn đi.
Nhạc Trung Thiên quát một tiếng. Người theo đao đi, lao tới Vạn Nhận Vũ.
Cheng.
Hai đao chạm nhau, Nhạc Trung Thiên run người, ngã ra sau. Ánh sáng màu vàng phát ra từ cây đao của Vạn Nhận Vũ rực rỡ, đao ảnh nặng nề, bao trùm về phía y. Đinh đinh đang đang, tia lửa bắn lên.
Nhạc Trung Thiên bị cuốn vào đao thế của Vạn Nhận Vũ, chỉ có thể gặp chiêu hóa chiêu, gặp đao cản đao. Nhưng đỡ được trái thì hở phải, khiến cho y vô cùng chật vật.
Ai mà đoán được đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nổi tiếng ở Khiết Đan lại chẳng làm được gì dưới đao của Vạn Nhận Vũ.
Toàn trường vang lên tiếng hoan hô Vạn Nhận Vũ.
Tiểu Ma Nữ vỗ đỏ cả tay, hưng phấn nói:
- Không thể tưởng được bại tướng dưới tay của ta lại như thế.
Long Ưng nói:
- Hoàn cảnh của Nhạc Trung Thiên không tốt, còn một nửa là giả vờ.
Phong Quá Đình khó hiểu nói:
- Nhạc Trung Thiên thật sự tán mà không loạn. Có chuyện gì vậy nhỉ?
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên từ lúc hai người giao thủ đến nay.
Đao ảnh tiêu tán.
Nhạc Trung Thiên cử động tay trái, dùng bao cổ tay giấu trong tay áo, đâm Vạn Nhận Vũ một đao. Tay phải cầm Trảm Mã Đao quét ngang cổ Vạn Nhận Vũ. Đao này không thể làm tổn thương Vạn Nhận Vũ, nhưng chỉ cần y lùi ra sau, những ưu thế tạo dựng vừa nãy sẽ trôi sông đổ biển, lại còn phải ứng phó chiêu số hung lệ vô cùng sau đó của đối phương.
Cuối cùng Ngưng Diễm cũng tìm được một cơ hội duy nhất, cao giọng thét lên, hoan hô động viên.
Nhạc Trung Thiên kịch chấn ba cái, một đao lao đến Vạn Nhận Vũ với tốc độ không hè chậm.
Long Ưng và Phong Quá Đình trầm trồ khen ngợi. Nhìn ra được đao pháp tuyệt luân của Vạn Nhận Vũ chỉ nhấc hơn một tấc đã rơi xuống, trong phút chốc bổ vào bao cổ tay của Nhạc Trung Thiên ba cái. Đao sau nặng hơn đao trước, tập trung toàn bộ công lực vào Trảm Ma Đao ở tay phải Nhạc Trung Thiên, khiến y thiếu chút nữa phun trào khí huyết ngay tại chỗ.
Vạn Nhận Vũ cười ha hả, tung chân, như tia chớp đá thẳng vào bụng Nhạc Trung Thiên. Ngay khi còn cách Trảm Mã Đao ở cổ tay chưa đến hai tấc, Nhạc Trung Thiên chân loạng choạng, hạ xuống hơn một trượng, ngã chổng vó lên trời.
Toàn trường xôn xao.
Nhạc Trung Thiên mượn sức eo lập tức vọt lên, sắc mặt y không thể tin nổi vào chuyện vừa xảy ra.
Vạn Nhận Vũ tra đao vào vỏ, ôm quyền nói:
- Đa tạ!
Ai cũng hiểu được y đã nương tay. Nếu không Nhạc Trung Thiên không chết cũng trọng thương.
Vẻ mặt Nhạc Trung Thiên xấu hổ, trở lại bàn của mình.
Bao cổ tay giấu trong tay áo của Nhạc Trung Thiên vừa rồi lộ ra. Nơi đây là tỷ võ công bằng. Đương nhiên là chuyện chẳng hay rồi. Chẳng những ai cũng có sắc mặt khinh thường, mà không ít võ sĩ ngoại tộc cũng như vậy. Bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, chăm chú nhìn Ngưng Diễm sẽ phái ai xuất chiến tiếp theo.
Vạn Nhận Vũ trở lại ghế. Long Ưng đứng dậy, thấy Thượng Quan Uyển Nhi cũng đứng dậy theo, vội hỏi:
- Thượng Quan đại gia mau ngồi xuống, để cho tiểu đệ tìm cái ghế khác.
Phong Quá Đình cười nói:
- Long huynh cứ ngồi ở đây. Lần này đến phiên Quá Đình.
Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi như động tình, dịu dàng nói với Long Ưng:
- Lương Vương cho đòi Uyển Nhi, không biết có chuyện gì không nữa?
Nói xong, nàng thướt tha, xuôi theo con đường phía sau bàn tiệc mà đi.
Long Ưng ngồi xuống chỗ cũ. Trên đùi chợt cảm thấy rất đau, hắn mặc cho Tiểu Ma Nữ nặng nề nhéo vào chỗ thịt mềm trên da một cái, đau nhưng không dám nói ra.
Tiểu Ma Nữ thừa dịp Võ Thừa Xuyên và Lý Đa Tộ khen Vạn Nhận Vũ, liền quay sang Long Ưng rỉ tai nói:
- Huynh và Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ gì? Mắt đi mày lại, cho rằng Tiên nhi không nhìn thấy sao?
Long Ưng biết được Tiểu Ma Nữ đang ghen nhưng có lý mà không nói được. Nếu càng giải thích lại càng không xong.
- Đúng là quan hệ mắt đi mày lại đấy. Muội còn tưởng chuyện gì nữa?
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Huynh...Hứ!
Long Ưng liền thò tay sờ xuống cặp đùi đẹp của nàng.
Cơ thể mềm mại của Tiểu Ma Nữ run lên, lại tiếp tục sẵng giọng:
- Nếu huynh không thu tay lại, người ta thét lên cho tất cả mọi người cùng nghe.
Long Ưng nhún vai:
- Kêu to đi. Tiếng kêu của Đại tỷ khẳng định rất êm tai.
Tiểu Ma Nữ đầu hàng nói:
- Coi như ta sợ huynh. Không cho phép nhúc nhích!
Long Ưng thấy mọi người ngồi cùng bàn giả bộ không chú ý đến bọn họ, sắc mặt thay đổi, ghé sát tai nàng nói:
- Không cho phép nhúc nhích thì làm sao sờ?
Tiểu Ma Nữ hung hăng nói:
- Buông hay không buông?
Long Ưng cố gắng chịu đau khi bị nàng éo vài cái vào cánh tay, cảnh cáo nói:
- Nếu vẫn còn uốn éo, tay của ta sẽ sờ xuống chỗ sâu hơn đấy.
Tiểu Ma Nữ bị dọa, liền thâu tay về.
Tiếng vỗ tay vang lên, cuối cùng Ngưng Diễm cũng phái ra cao thủ khác. Người này hình dáng thon gầy, cường tráng như thanh sắt, không cao nhưng lại có khí thế bức người. Cộng thêm hai thanh Trường Kha Phủ trên lưng, dung mạo tục tằn, hai mắt sáng như điện, sắc mặt đằng đằng sát khí, không cần biết võ công, cũng biết y là nhân vật lợi hại.
Y hùng dũng bước vào giữa sân, báo tên Thiết Lợi, cao thủ Đột Quyết.
Lý Đa Tộ nói:
- Người này là cao thủ cận vệ của Mặc Xuyết. Đừng nhìn gã gầy teo, kỳ thực trời sinh thần lực, tự nghĩ ra "Ba mươi thế Hồi chuyển thủ pháp". Trong Đột Quyết, cũng là người có danh tiếng. Địch nhân sợ y như sợ cọp.
Long Ưng cười nói:
- Có mấy chiêu thắng địch thì đã sao?
Bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Ma Nữ nhắm hai mắt, tai đỏ bừng, liền cuống quýt thu hồi tay lại.
Ánh mắt toàn trường tập trung trên người Võ Thừa Xuyên, xem y điều binh khiển tướng như thế nào.
Võ Thừa Xuyên đứng dậy tuyên bố:
- Người nghênh chiến lần này là đệ nhất kiếm thủ triều đại, danh xưng Ngự Tiền Kiếm Sĩ Phong Quá Đình.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, có thể thấy Phong Quá Đình rất được yêu mến.
Phong Quá Đình cầm lấy Bách Biến Thuẫn bên cạnh, vác lên vai, đứng dậy với dáng vẻ ưu nhã. Sau khi mỉm cười cúi đầu, liền khoan thai bước vào trong tràng.
Long Ưng thừa cơ Tiểu Ma Nữ mở mắt ra, ghé sát tai nàng nói:
- Tiên nhi không sao chứ?
Tiểu Ma Nữ liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tiên nhi không sợ huynh. Hãy chuẩn bị công phu cho sáng mai đi.
Long Ưng tâm ngọt như mật nói:
- Không phải đêm nay sao?
Tiểu Ma Nữ phì cười nói:
- Đêm nay, Đại đầu quỷ huynh có gan thì tới lầu nhỏ của Tiên nhi.
Lúc này, Phong Quá Đình bước đến trước mặt Thiết Lợi, hai tay ôm quyền làm lễ. Thấy đối phương nhìn Bách Biến Thuẫn trên vai mình, y liền tiện tay lấy xuống đưa cho gã, nói:
- Vật này gọi là Bách Biễn Thuẫn, có thể dùng làm áo giáp, hoặc lá chắn. Nặng một trăm hai mươi cân.
Hai tay Thiết Lợi đón lấy, vẻ kinh dị lóe lên, thần sắc hung ác chìm xuống, vuốt vuốt một lát rồi giao lại cho Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình vác Bách Biến Thuẫn lên vai, cách ra mười bước, sau đó xoay người đối mặt với đối thủ, vẫn là bộ dạng tiêu sái thoải mái.
Thiết Lợi trầm giọng nói:
- Đã nghe qua danh tiếng của Phong huynh, nhưng chưa từng gặp mặt. Xin công tử chỉ giáo.
Hai tay của y bỏ ra đằng sau, nắm lấy hai thanh Trường Kha Phủ. Lưng búa va vào nhau, phát ra tiếng va chạm kim loại đinh tai nhức óc.
Người nhát gan có thể bị dọa cho hoảng sợ. Sau đó hai tay y giang ra giơ búa hướng về phía đối thủ.
Phong Quá Đình nét mặt tươi cười, thản nhiên nói:
- Thiết Lợi huynh, xin mời.
Thiết Lợi quát lên một tiếng, như đất bằng nảy sinh tiếng sấm trước cơn bão tố. Hai búa bổ về phía trước với tốc độ kinh người, như một bánh xe chuyển động trên đường cao tốc, tấn công Phong Quá Đình, thu được hiệu quả lớn tiếng dọa người.
Lý Đa Tộ nói:
- Ngưng Diễm sớm đoán được kết quả là Quá Đình ra mặt. Chỉ không tính đến Bách Biến Thuẫn.
Thanh âm kinh dị nổi lên bốn phía.
Phong Quá Đình chuyển động, nhưng phần lớn người có mặt đều không dám khẳng định nhìn thấy được một động tác nào của y. Phong Quá Đình giống như xông về phía trước, vừa giống như lui lại phía sau, lại như bất động tại chỗ. Chỉ có người có nhãn lực cao minh thì mới hiểu được Phong Quá Đình di chuyển khoảng ba tấc trước sau. Bởi vì tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta khó phân biệt được hướng trước sau.
Cao thủ tranh chấp, đúng mực không thể mất, huống chi là hơn ba tấc.
Một kiếm lấy ra, nhẹ nhàng phiêu dật. Thật là kiếm pháp kinh người nhưng cũng tràn ngập sự phóng khoáng, ý cảnh động lòng người.
Long Ưng đặc biệt lưu ý đến vẻ xinh đẹp của Trương thị đang ngồi đối diện. Dung mạo của nàng giống như vĩnh viễn giấu sau đám mây mù hiện tại phá mây mà lộ ra trăng sáng, phân tán sự chú ý đến Phong Quá Đình.
Đ-A-N-G...G!
Thế búa của Thiết Lợi đã lỗi, khó có thể biến chiêu. Còn Phong Quá Đình thì đứng lặng bất động. Lúc gã công tới đối thủ, búa phong ở tay trái bổ tới mặt Phong Quá Đình. Nhưng khi còn cách ba tấc, cộng thêm thanh bảo kiếm dài bốn thước, điểm chết người chính là lầm tưởng Phong Quá Đình công tới, nhưng lại tạm thời biến chiêu, sửa thành chém ngang, phá vỡ hai búa đối phương, sau đó nặng nề bổ tới búa ở tay trái Thiết Lợi.
Kiếm pháp đến tận đây, đã đạt đến mức kiếm đi theo ý, tinh diệu như thần.
Tay trái cầm búa của Thiết Lợi đẩy về phía bên trái. Gã hừ lạnh một tiếng, búa ở tay phải từ chỗ cao chém xuống cổ Phong Quá Đình, khiến y khó có thể kéo dài kiếm pháp.
Phong Quá Đình vẫn với sắc mặt ung dung, mũi chân điểm bên phải.
Trong chớp nhoáng, y chẳng những đá chéo về phía bên trái Thiết Lợi, sau đó rút kiếm về, lại một lần nữa chém vào tay trái cầm Trường Kha Phủ của Thiết Lợi.
Kiếm như tia chớp, đánh trúng vào búa địch, phát ra thanh âm kim loại bén nhọn. Tia lửa bắn tung tóe, trông rất đẹp mắt.
Thiết Lợi chỉ có thể bổ búa vào không trung, mượn lực Phong Quá Đình bổ trúng Trường Kha Phủ, thuận thế xoay người, hai búa hóa thành bóng bay vòng quanh người, thối lui.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
697 chương
45 chương
276 chương
60 chương
809 chương
150 chương