Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 94 : Quốc sắc thiên hương (hạ)

Long Ưng nói: - Mấu chốt là ở mạch Đốc, phải đem tiên thiên chân khí từ nghịch đổi thành thuận, thông qua huyệt Vĩ Lư đưa vào xương sống con ngựa, sau khi vận hành ba mươi sáu vòng, sẽ xảy ra sự biến hóa hai huynh không tưởng tượng được đâu. Hiện giờ chúng ta tỉ thí sức ngựa, xem ai đến phủ Lương Vương trước? Hắn quay sang Tiểu Ma Nữ, nói: - Xin đại tỷ ngoan ngoãn ôm chặt eo ta bằng hai tay. Tiểu Ma Nữ cảm thấy kích động, không cãi lại, đưa tay kia ra, cả thân thể mềm mại dán chặt vào người Long Ưng. Mặt Vạn Nhận Vũ lộ vẻ quái lạ, nói: - Quả nhiên có chút tác dụng. Long Ưng cho ngựa chạy chầm chậm, Phong Quá Đình nhìn Long Ưng ra hiệu, đuổi theo Vạn Nhận Vũ. Long Ưng thưởng thức cảm giác động lòng người vì bộ ngực sữa của Tiểu Ma Nữ áp vào lưng mình, giục ngựa đi. Tiểu Ma Nữ dịu dàng thỏ thẻ: - Long Ưng, ngươi hiểu vì sao bỗng nhiên ta nghe lời ngươi không? Long Ưng đang ngây ngất, thuận miệng đáp: - Hẳn là có nguyên nhân khác? Tiểu Ma Nữ nói: - Bởi vì Tiên nhi không muốn ngươi mất uy trước đồng bạn xấu xa của mình, mất hết mặt mũi. Long Ưng tiến vào cảnh giới Ma cực, mỉm cười nói: - Vợ tương lai thật là quan tâm đến ta. Một tiếng thét to, vọng ra đến tận chỗ Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ ở bên ngoài cửa. Ba con ngựa lần lượt lướt qua Tân Trung Kiều, ghìm cương lại, đều cảm thấy sảng khoái. Tiểu Ma Nữ vẫn ôm chặt Long Ưng không buông. Đối với Tiểu Ma Nữ, chuyện phi nước đại ở Thần Đô, gặp xe qua xe, không tuân thủ quy tắc, là quá bình thường, không có gì phải lo. Nhưng vừa rồi nhìn ba người phi nhanh trên cả một con phố dài, liên tục tăng tốc, giống như cưỡi mây lướt gió, riêng Long Ưng còn nhiều lần chở Tiểu Ma Nữ phóng vọt lên cao, mới hiểu được là đã gặp phải bậc thầy, núi cao còn có núi cao hơn. Vạn Nhận Vũ cho ngựa chạy tới gần Tuyết nhi, cười nói: - Không thể ngờ được là huynh chở Ngẫu Tiên tỷ, lại mang vũ khí nặng, mà vẫn chạy nhanh nhất. Tiểu Ma Nữ phản đối: - Vạn tiểu tử này ăn nói hay thật, năm nay người ta mới mười bảy tuổi thôi!. Long Ưng đưa tay xoa xoa tấm lưng thơm tho của nàng, nói: - Hắn “già” rồi, đừng gọi hắn là tiểu tử! Tiểu Ma Nữ mặc kệ bọn hắn liên kết với nhau ăn hiếp nàng, kêu to tỏ vẻ không chấp nhận. Phong Quá Đình cũng ở phía sau, nói: - Long huynh thắng nhờ vào người khéo ngựa hay, lại có mỹ nhân bên người, đương nhiên phải hơn bọn ta rồi. Tiểu Ma Nữ vui vẻ, dáng điệu mê người, nói: - Cứ việc cười Tiên nhi đi! Đợi bổn cô nương học được võ công tuyệt thế, sẽ đánh cho các ngươi một trận. Ba người cười to, thời gian vui vẻ luôn qua mau. Phủ Lương Vương đã ở ngay tầm mắt, ngay cả Long Ưng lần đầu tiên tới, thấy phía trước phủ đèn duốc sáng trưng, xe ngựa tiến vào liên tục, cũng biết đã tới nơi. Ngoài dự liệu của hắn, khi vào cửa, Tiểu Ma Nữ vẫn ôm eo hắn không chút e ngại. Long Ưng nhảy xuống ngựa, đỡ Tiểu Ma Nữ xuống. Người của phủ Lương Vương đến đón khách, dắt ngựa, ân cần phục vụ. Bên quảng trường, xe ngựa đậu kín. Các nam nữ khách mời ăn mặc lộng lẫy, có không ít mỹ nữ. Nhưng khi Tiểu Ma Nữ Địch Ngẫu Tiên vừa xuất hiện, dung mạo tuyệt thế của nàng, liền khiến mọi người trên quảng trường quay lại nhìn chăm chú. Cộng thêm ba người phong thái hiên ngang, Long Ưng cốt cách thanh kỳ, Phong Quá Đình ngọc thụ lâm phong, Vạn Nhận Vũ phóng khoáng hào hùng, càng làm Địch Ngẫu Tiên nổi bật lên, như vầng dương rực rỡ với bộ trang phục mà nàng đã kỳ công lựa chọn, trang điểm. Phủ Lương Vương là một tòa nhà lớn rộng năm gian, cao sừng sững ba trượng, được xây dựng theo kiến trúc Hiết sơn mái đơn (1), hai bên cửa có hai tượng đá thụy thú (2) hình thái sinh động kỳ dị, hỗn hợp long, sư tử, hổ, đối mặt nhau, đầu thú xoay lại theo tư thế chào đón khách. Mỗi bên của hai phía tòa nhà chính có sân trong, làm vùng đệm nối tiếp với quảng trường nằm hai bên khu nhà. Hàng cổ thụ bao quanh, như tăng thêm khí thế ngút trời của con cháu họ Võ ở Lạc Dương. Ba người và Tiểu Ma Nữ đang trong tâm trạng phấn khích, bước lên bậc thềm phủ Lương Vương. Long Ưng đã từng tham dự quốc yến ở cung Thượng Dương, có sự quen thuộc, nên không thấy e ngại, đặc biệt có mỹ nhân làm bạn, bước đi hiên ngang như rồng như hổ. Hắn nhìn tiểu mỹ nhân, nói: - Ngẫu Tiên có thấy, người tháp tùng tỷ lần này, khác với lần trước đến đây quấy rối không? Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói: - Đương nhiên là có khác. Trước kia là một tên ngốc, còn bây giờ có tới ba tên vô lại lận! Ba người gượng cười. Đại sảnh của phủ Lương Vương hình chữ nhật, vô cùng rộng lớn, bốn phía là hành lang, đồ đạc trong nội đường được bài trí tinh mỹ hoa lệ, cân xứng. Phía trái bên ngoài có một hồ lớn, giữa hồ là ba ngọn núi xếp thành một hàng, nhìn ngang thành dãy núi, nhìn từ một bên thành ngọn núi, cây cỏ mọc tốt tươi. Bên phải là vườn hoa lớn, trồng đầy hoa mẫu đơn danh tiếng của Lạc Dương, lúc này đang giữa hạ, hoa nở khắp vườn, đẹp không sao tả xiết. Long Ưng thầm nghĩ hóa ra Võ Thừa Tự cũng biết thưởng thức một chút, không như Võ Thừa Tự là loại người tầm thường hoàn toàn chỉ biết tranh quyền trục lợi. Trong sảnh cũng không đông đúc, tấp nập như tưởng tượng, cũng không thấy được không khí tiệc tùng, chỉ nhờ tiếng nhộn nhịp huyên náo từ phía sau đại sảnh vọng tới, mới biết là đang diễn ra dạ tiệc. Tỳ nữ xinh đẹp mang trà ra, Vũ Tam Tư mặc y phục lộng lẫy, không biết từ đâu chui ra, nghênh tiếp bốn người: - Tối nay Tam Tư sợ nhất là ba vị không đến, bây giờ thì yên tâm rồi! Ánh mắt y rơi trên cơ thể đang thu hút mọi ánh mắt của Tiểu Ma Nữ, cũng không làm bộ, hai mắt sáng lên, nói: - Tam Tư không biết phải cảm tạ ba vị đại ca như thế nào đây, khi đã mời được đệ nhất mỹ nhân Thần Đô của chúng ta hạ cố đến tệ xá, đây là phúc khí của Tam Tư. Bốn người không ai thích y, nhưng đối với nụ cười thân thiết và vẻ mặt thành khẩn của y, cũng thầm khen, đều không thể nói gì không hay. Vạn Nhận Vũ thản nhiên nói: - Tối nay là yến tiệc nhưng cũng không phải là yến tiệc, vì thế mà Lương Vương lo lắng sao? Võ Tam Tư thu hồi dáng vẻ tươi cười, lộ vẻ khó xử nói: - Nếu không phải vì ngầm tuân theo thánh chỉ, chắc chắn Tam Tư đã từ chối tổ chức buổi yến tiệc này, đổi thành cùng ba vị đại ca và Ngẫu Tiên tiểu thư uống rượu ngắm hoa. Những kẻ ngoại nhân luôn mang tâm bất chính, Tam Tư và Ngụy Vương đã bàn bạc kỹ để chọn lựa người xuất chiến, nhưng hoàn toàn không nắm chắc phần thắng. May là ba vị đại ca tới, Tam Tư rốt cuộc có thể yên tâm rồi. Lời y nói đều là thật tình, không dối trá, nhằm tranh thủ cảm tình của ba người. Võ Tam Tư lại nói: - Nào, mời các vị ghi tên vào sổ, bởi vì việc lần này trọng đại, sau đó Tam Tư sẽ dẫn Ngẫu Tiên tiểu thư và ba vị đại ca đến chỗ yến hội. Long Ưng không nhịn được, hỏi: - Yến hội tổ chức ở đâu? Võ Tam Tư đáp: - Đêm nay trăng sáng vằng vặc, sao đầy trời, yến hội được tổ chức lộ thiên ngoài quảng trường chính. Xin mời! Cái gọi là “quảng trường chính”, là khu đất trống ở giữa khu nhà trước và khu nhà sau, chiều rộng tương đương khu nhà chính và khu phụ, hơn một nghìn bước, dài hơn một nghìn năm trăm bước. Đây vốn là một thao trường lớn, qua đó có thể thấy được tham vọng của Võ Tam Tư, nếu không, y cần gì phải dùng một nơi rộng lớn như vậy để huấn luyện thân binh? Nếu xét về cấp bậc được phong, Võ Tam Tư đúng là vô cùng hiển hách, chỉ là y chưa bao giờ thật sự trải qua chiến trận, trở thành đề tài cười nhạo trong quân đội. Lần này y đạt được cơ hội, đương nhiên cảm kích Long Ưng, cho nên cũng đương nhiên coi Long Ưng là người của mình. Trên quảng trường chính bày hai trăm bàn tiệc, hai trăm cái bàn lớn xếp hai bên, góc phía nam đặt hai bàn chủ tọa, tạo thành một khung hình chữ nhật, rất khí thế. Khu đất trống ở giữa thừa đủ để bảy, tám cao thủ so tài. Bốn phía quảng trường có mấy chục tháp đèn màu cao ba trượng, chiếu sáng quảng trường. Có chừng bốn, năm mươi nữ tỳ xinh đẹp phụ trách đón chào khách, ai cũng trẻ trung xinh đẹp, đều mặc váy dài, áo đủ màu rực rỡ, cổ xẻ thấp lộ rõ khe giữa hai vú. Bên dưới là quần, dài tới chân, thắt lưng bằng dải lụa, khiến yến hội thêm phần rực rỡ. Cùng đi tới, Võ Tam Tư không ngừng giới thiệu một số quan khách với bốn người, như Thôi Dung, Tô Vị Đạo, Vương Thiệu Tông, Trịnh Âm, Dương Tái Tư, Vi Thừa Khánh, Phòng Dung, cũng như các danh sĩ đương triều như Lý Hồi Tú, Diêm Triều Ẩn, Lý Kiệu, Tống Chi Vấn, Thẩm Thuyên Kỳ... Tống Chi Vấn từng qua lại với Long Ưng, đối với hắn rất thân mật. Long Ưng đặc biệt chú ý Phượng Các thị lang Lý Chiêu Đức, bởi vì thông qua Thượng Quan Uyển Nhi, biết được y ủng hộ Địch Nhân Kiệt tại hội nghị trong triều, cho nên Địch Nhân Kiệt phái người tới dò xét tình hình. Hai người khách khí vài câu, nhưng lại trao đổi một ánh mắt có hàm ý. Lúc này trên sân tụ tập mấy trăm người, chia làm từng nhóm tán gẫu. Tiểu Ma Nữ vào sân, lập tức thu hút phần lớn ánh mắt. Bất luận già trẻ nam nữ, đều bị vẻ xinh đẹp tuyệt luân của nàng làm kinh ngạc. Trong lúc Long Ưng đang hãnh diện, Thượng Quan Uyển Nhi ăn mặc lộng lẫy, cử chỉ, dáng điệu vô cùng quyến rũ, khoan thai đong đưa eo thon đi tới. Long Ưng thầm kêu khổ, biết lại sắp có chuyện. Thượng Quan Uyển Nhi nổi bật lên với thân hình cao gầy đẹp đẽ như thiên nga, cộng thêm tóc búi theo kiểu dân tộc Hồi Hột. Ở nơi mà các mỹ nữ hơn thua so bì về sắc đẹp và trang phục hoa lệ, cách phối hợp phục trang của nàng đặc biệt thướt tha, thật sự như hạc giữa bầy gà, so với Tiểu Ma Nữ thì “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười”. Mặc dù Tiểu Ma Nữ thấp hơn nàng một chút, nhưng do có cặp đùi thon dài, dáng vẻ cân đối, nên so về vóc dáng, khó nói ai hơn ai. Vị nữ quan cận kề Võ Chiếu mặc áo dài lụa màu xanh da trời, dài chấm đất, tay áo có đường viền rộng bằng gấm vàng, tóc cài trâm bạc, tai đeo ngọc trai, bên ngoài chiếc áo ôm sát người, khoác thêm một chiếc áo lụa đỏ nhỏ, ung dung cao quý, dáng dấp thùy mị. Nàng ta đến trước mặt bốn người Võ Tam Tư, duyên dáng cười nói: - Khách ngoại quốc sắp đến rồi đấy! Ba vị đại ca và Ngẫu Tiên tiểu thư do Uyển Nhi mời đến, xin Lương Vương tự nhiên. Võ Tam Tư cáo lỗi, quay lại đại sảnh. Long Ưng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, lại nhìn Tiểu Ma Nữ, hoa mắt chóng mặt, nhất thời quên mất mục đích đến đây. Nét mặt tươi như hoa, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Tiểu Ma Nữ nói: - Kiểu tóc của Ngẫu Tiên tiểu thư rất độc đáo, lại được một người xinh đẹp như tiểu thư làm mẫu, nhất định sẽ trở thành kiểu tóc thịnh hành nhất mùa Xuân Hạ năm nay ở Thần Đô. Uyển Nhi cũng thấy động tâm, sẽ làm thử kiểu tóc mới này. Tiểu Ma Nữ hơi bĩu môi, liếc nhìn nàng, cười nói: - Thượng quan đại gia đừng tán dương Ngẫu Tiên, cái này chỉ là trang điểm để cưỡi ngựa thôi! Thượng Quan Uyển Nhi nhìn trên người Tiểu Ma Nữ, lại liếc nhìn Long Ưng, rõ ràng đã nghe được ý tại ngôn ngoại của Tiểu Ma Nữ. Ai cũng thấy Tiểu Ma Nữ ăn mặc lộng lẫy thế này, tuyệt đối không thể phóng ngựa như bay được. Cả Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ là hai người ngoài cuộc, cũng cảm nhận được quan hệ giữa hai nàng, chỉ vì Long Ưng mà đến bước tế nhị này. Vạn Nhận Vũ sợ hai nàng sẽ đánh võ mồm trước khi đấu võ, vội hỏi: - Không biết chúng ta nên ngồi ở đâu vậy? Vẻ mặt không thay đổi, Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói: - Xin mời theo Uyển Nhi. Dạ yến tối nay, mỗi bàn lớn chỉ xếp sáu cái ghế, với dụng ý để mỗi khách mời đều có thể nhìn về phía “Sân đấu võ” ở giữa. Mặc dù Long Ưng đi ngay sau lưng Thượng Quan Uyển Nhi, cũng không dám ngắm bóng lưng động lòng người của nàng, càng không dám quay lại nói chuyện với Tiểu Ma Nữ, đành nhìn về phía các mỹ nữ trong đám khách mời. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự thê thảm khi ở “lắc lư” giữa hai nàng, càng nghĩ đến một vấn đề vô cùng đau đầu. Lần này dẫn Tiểu Ma Nữ đến, cũng không thông báo trước cho Võ Tam Tư, mình lại từng buột miệng, muốn Thượng Quan Uyển Nhi theo mình. Nếu như Thượng Quan Uyển Nhi xếp mình ngồi cạnh nàng ta, thì trời ơi, Tiểu Ma Nữ sẽ phản ứng như thế nào đây? Sự nhạy cảm của phụ nữ đối với những chuyện như thế này, là luôn vượt xa những gì đàn ông có thể tưởng tượng. Đi chưa được mười bước, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông từ hướng khác cũng vừa đi tới, từ đàng xa kêu lên: - Long huynh dừng bước! Khác thường là hai người không có tùy tùng đi theo. (1) Hiết sơn mái đơn: Hiết sơn là một kiểu mái nhà trong kiến trúc Trung Quốc, gồm chín mái, thời Tống gọi Cửu tích đỉnh, chia làm Hiết sơn mái đơn và Hiết sơn mái kép. Tòa nhà kiểu Hiết sơn mái đơn điển hình có Thiên An Môn, Cố cung Thái Hòa Môn, Càn Thanh Môn... (2) Thụy thú: là loài vật thiêng được người cổ đại sùng bái. Trung Quốc cổ đại có bốn thụy thú hàng đầu, theo thứ tự là Đông phương Thanh long (rồng xanh), Nam phương Chu tước (chim tước đỏ), Tây phương Bạch hổ, Bắc phương Huyền vũ, ngoài ra còn có kỳ lân và phượng hoàng cũng là thụy thú của Trung Quốc cổ đại.