Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 58 : Vụ cá cược tình yêu (hạ) – Cuộc chiến giữa Tiên – Ma (thượng)
Long Ưng thầm lắng nghe, vì biết còn có đoạn sau.
Đoan Mộc Lăng tiếp tục nói:
- Trước khi ngũ tăng viên tịch, họ đã viết lại những điều mình cảm nhận được trong quá trình chiến đấu với Pháp Minh, và tập hợp thành một quyển sách, sai người đưa cho sư tôn của tệ trai xem. Bà suy nghĩ ba ngày, rồi đưa quyển sách đó cho ta. Rồi nói với ta rằng sau khi ta hiểu được nó, cảm thấy chắc chắn rồi, là có thể nhập thế tu hành, không cần phải có bất kỳ mục tiêu nào, tất cả làm việc theo tình huống. Nếu không thể ngăn được cơn sóng dữ, thì hãy an phận theo duyên số. Phật Pháp vô biên, mọi chuyện trên thế gian ắt có dẫn dắt của nghiệt lực đằng sau đó, không thể miễn cưỡng được. Long huynh còn có thể bổ sung cho tiểu nữ điều gì về Pháp Minh không? Ta đang lắng nghe đây.
Long Ưng trầm giọng nói:
- Y là một Thạch Chi Hiên khác, dã tâm và sự tà ác đều vượt xa Thạch Chi Hiên.
Đoan Mộc Lăng không có biểu hiện gì mà chỉ lạnh nhạt nói:
- Còn gì nữa không?
Long Ưng nói:
- Y chính là vũ khí bí mật mà Loan Loan bồi dưỡng ra để đối phó với các nàng.
Đoan Mộc Lăng cuối cùng đã thay đổi nét mặt, nàng nói:
- Không ngờ lại có việc này! Sao Long huynh lại biết điều này vậy?
Long Ưng cười ha ha nói:
- Đến ngày hôm nay tiểu đệ mới nói cho nàng biết đấy. Xin Tiên Tử thưởng chiêu đi. Tiểu đệ sốt ruột vì cuộc chơi tình yêu giữa hai chúng ta lắm rồi!
Cheng!
Thanh cổ kiếm trên bàn bật lên như có sức sống vậy. Với tốc độ ngay cả Long Ưng cũng suýt nữa không nhìn ra, Đoan Mộc Lăng một tay cầm bao kiếm, một tay rút kiếm ra khỏi bao, chém ngang cổ Long Ưng. Kiếm thế không hề màu mè, mà rất thực tế, thậm chí nó còn khiến Long Ưng cảm nhận sâu sắc kiếm khí trời sinh đang dần thít chặt vào lòng hắn.
Cuối cùng hắn đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Tĩnh Trai Tiên Tử.
Long Ưng dùng hai tay đẩy mạnh. Chiếc bàn gỗ vốn rất kiên cố nứt ra từng vệt, rồi hóa thành như bụi rắc lên trên mặt đất. Hóa ra trước khi Đoan Mộc Lăng vung kiếm chém đến, chiếc bàn đã bị chân khí kinh người của nàng đẩy thành từng mảnh vụn, khiến Long Ưng đẩy trượt.
Long Ưng đâu ngờ nàng lợi hại đến vậy. Do hắn đã đánh giá thấp Kiếm Tâm Thông Minh của nàng, nên không những bị nàng chớp thời cơ trước, còn dùng nhầm ma kình nữa.
Đoan Mộc Lăng thần thông quảng đại hơn cả hắn.
Cái khó ló cái khôn. Hắn mang theo cả chiếc ghế lộn về phía sau, rồi dùng hai chân đạp liên hoàn với tốc độ nhanh. Năm thỏi vàng rơi xuống cùng với chiếc bàn ngay lập tức phóng về phía ngực, tay, mặt, bắp chân và lưỡi kiếm của Tiên Tử, hắn còn kịp cười nói:
- Mong Tiên Tử nhận tiền thiếu cho.
Đoan Mộng Lăng hét lên một tiếng rồi bật mình dậy, bay thẳng đến chỗ cao khoảng 2 trượng trên đỉnh phòng, rồi lộn người, đường kiếm bay đầy trời phóng thẳng xuống dưới.
Với con mắt tinh tường của Long Ưng, vẫn bị kiếm ảnh và kiếm khí làm cho hoa mày chóng mặt. May mà dựa vào cảm giác, hắn vẫn có thể nắm được giả và thực. Hắn tiếp tục lộn về phía sau, đồng thời đập vỡ chiếc ghế, dùng hai chiếc chân ghế làm ám khí, bắn thẳng về phía mỹ nữ Tĩnh Trai. Hai chiếc chân ghế còn lại hắn nắm trong tay trái và phải, lưng đập vào bức tường phía sau phát ra một tiếng “rầm”. Bức tường vỡ vụn.
Hai chiếc mũi tên gỗ bắn ra, nhưng không thể ngăn được thế tấn công của Tiên Tử.
Khi Long Ưng phá tường đến vườn hoa phía bên ngoài, Đoan Mộc Lăng đã đuổi theo sát núi từ phía cửa động.
- Đong đong đong đong.
Tiếng vàng rơi xuống đất liên tục vang lên.
Long Ưng không lui mà tiến tới, nghênh đón Đoan Mộc Lăng. Hai chiếc chân ghế dài khoảng một thước được thu vào trong tay áo, trở thành một đôi càn khôn trong tay áo, tấn công mạnh mẽ vào kiếm thế như sóng dồn của Tiên Tử.
Hai tay hắn thiên biến vạn hóa, khi dùng ngón tay, khi dùng bàn tay, khi thì bổ xuống, khi thì đập ra, chiêu giống như linh dương treo sừng, không thể tìm được tông tích. Không nhìn bằng mắt, mà chỉ dùng cảm nhận. Long Ưng giải phóng hết toàn bộ sức lực bản thân, để chống đỡ lại kiếm pháp từng đợt từng đợt liền nhau, dồn dập như dòng sông lớn của người đẹp.
Âm thanh nổ của kình khí giống như những hạt ngọc rơi trên chiếc đĩa ngọc vậy, nó đã làm khuấy động không gian vốn tĩnh mịch của chiếc am.
Chỉ với thời gian uống một tách trà, hai người đã đại chiến tới 300 hiệp.
Đường kiếm bỗng nhiên biến mất.
Khí thế đang lên đà, Long Ưng không nghĩ gì, buông người lên phía trước, phóng một quyền về phía ngực Tiên tử. Quyền chưa tới nơi, nhưng ma kình đã phóng ra rồi. Có điều hắn đã khống chế chừng mực, nhất định không làm hại tới kinh mạch, chỉ khiến Tiên Tử chấn động bị ngã ra mà thôi.
Từ lúc giao đấu đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chủ động ra tay trước.
Ai ngờ kiếm trong tay phải của Tiên tử chỉ nghiêng về mặt hắn, tay trái dựng trước ngực. Trên gương mặt nàng hiện ra ánh sáng thần quang, hai mắt lóe lên, cả cơ thể dường như bay vào một không gian khác. Chỉ một tích tắc sau đó, quyền vừa rồi của Long Ưng đã bị bàn tay dựng đứng của nàng dùng một cách nào đó mà hắn hoàn toàn không hiểu được hút hết toàn bộ. Hữu chiêu biến thành hư chiêu, không hề gây nên uy hiếp gì so với Tiên Tử.
Long Ưng có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới một chiêu thức quái lạ như vậy. Lòng hắn thầm nghĩ, chết rồi, nhưng lại không thể không lùi về sau, hắn lộn người, bắn ra ngoài hơn một trượng, cách bức tường bên ngoài am ni cô không tới nửa trượng.
Khi hắn đối mặt với Đoan Mộc Lăng một lần nữa, thanh cổ kiếm của nàng đang hướng về phía hắn và vẽ ra một vòng tròn dường như đang dựa vào một nguyên lý nào đó.
Long Ưng cảm nhận được rằng vòng tròn mà người đẹp hoàn thành trong không trung vô cùng hoàn mỹ. Dù điều đó không thể xảy ra, nhưng vòng tròn hư vô này đã đủ để khuất phục tinh thần của hắn.
Kiếm khí lao tới.
Từ khi xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên Long Ưng cảm thấy tính mạng mình bị uy hiểm. Hắn đã hiểu rằng Tiên Tử thực sự có thể giết hắn, đại họa đang giáng lên đầu hắn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tinh khí của cả cơ thể hắn tăng nhanh như một ngọn lửa, nắm vững lấy tiên pháp mà Tĩnh Trai mỹ nữ đang thi triển.
Miếng bảo vệ tay bằng gỗ bay chéo về phía hai bên trái phải, hình thành một luồng ma kình mở ra về phía bên ngoài, phá vào vòng kiếm được hình thành từ tiên thiên chân khí vô hình mà hữu thực của đối phương.
Rầm!
Hai chiếc bảo vệ tay vỡ thành tro bụi. Long Ưng không chịu nổi sức áp đảo của kiếm khí, hắn ngã về phía sau, đập mạnh lên bức tường phía bên ngoài viện, rồi “phụt” một tiếng, máu tươi phun ra.
Đoan Mộc Lăng bay lùi về phía sau vài trượng, rồi lại xông về phía Long Ưng một lần nữa như không có chuyện gì xảy ra. Thanh cổ kiếm phát ra đường kiếm đầy trời, dồn về phía hắn dồn dập như trận mưa bão.
Long Ưng nhắm mắt lại, nắm vững một cách chắc chắn sát ý ngầm dưới chiêu kiếm hư thực khó phân của Đoan Mộc Lăng, càng cảm nhận được chân khí kỳ diệu ẩn chứa trong cổ kiếm. Đó là sự tức giận được ngưng tụ cao độ từ Tiên Thai, chỉ muốn khiến đối phương nồi da xáo thịt.
Luồng “Tiên Khí” này sẽ xâm nhập vào cơ thể, ở lại lâu dài trong ma thể của hắn. Lúc đó Ma chủng của hắn sẽ mắc phải “bệnh nan y” không bao giờ chữa khỏi được. Chủng Ma Đại Pháp sẽ xong đời.
Tiên Tử không phải là hù dọa hắn, mà thực sự có cách để phá Ma Chủng của hắn.
Tay trái Long Ưng vẽ một hình tròn, tay phải vẽ một hình vuông, sau đó hai hình vuông và tròn hợp nhất, hình thành một khí kình kinh người tập trung toàn bộ ma công trên cơ thể hắn mà ngay đến hắn cũng cảm thấy cổ quái, luồng sức mạnh này dội thẳng vào trong kiếm ảnh của đối phương.
Rầm!
Hàng trăm ngàn kiếm ảnh hợp thành một đường kiếm, bị đôi tay tinh diệu tuyệt vời của Long Ưng kẹp lấy mũi kiếm.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Lăng lộ vẻ kinh ngạc.
Long Ưng phun mạnh ra một luồng máu tươi, bắn thẳng vào mặt Tiên Tử xinh đẹp.
Đoan Mộc Lăng biết rằng trong máu tươi mà hắn phun ra ngầm chứa chân kình, đành phải rút kiếm lùi về phía sau. Long Ưng nghiêng người bay lên không khung, rồi lộn vòng mấy lần, trốn về phía xa.
Long Ưng chạy trối chết, nếu không khi Tiên Tử yêu dấu kia tỉnh ra, hắn sẽ gặp phải phiền phức lớn vô cùng. Hắn nhảy xuống một bờ vực thấp, rơi lên một cành cây tùng nhô ra. Rồi hắn mượn sức đàn hồi của cành cây, nghiêng người xông về phía trên, rơi lên một cành cây khác cách xa hơn 10 trượng.
Giờ đây điều đau khổ nhất là tìm đường trở lại Lạc Dương. Công chúa nhất định sẽ hờn dỗi vì hắn lỡ hẹn. Ôm lấy công chúa và ngủ trong chiếc chăn thơm thực sự là một việc nhiều người thầm mơ ước, nhưng đời người rất nhiều việc không như mong muốn.
Mặt trời hạ xuống bên Tây Sơn, ánh trăng treo lên nền trời. Vốn đây là lúc có người đẹp ăn cùng bữa tối tại Đào Quang viên. Nhưng hắn lại phải chạy điên cuồng để thoát hiểm. Cánh rừng hiện lên vô bờ vô bến trước mắt hắn, dưới ánh trăng. Hắn đạp trên ngọn sóng cây mà đi, hoàn toàn không tiếp xúc với mặt đất. Càng triển khai thân pháp, ma công càng được vận hành, càng không tốn sức. Hắn dần quên mất vết thương trên cơ thể mình. Trời đất, biển rừng, màn đêm, trăng sao nhảy múa lấy hắn làm trung tâm, dường như tất cả đều được sinh ra vì hắn. Cuối cùng hắn quên hết mọi thứ, không còn nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa.
Nếu như Đoan Mộc Lăng biết được tình hình hiện tại của hắn, nói không chừng nàng sẽ ngay lập tức buông kiếm nhận thua, ngoan ngoãn thừa nhận không làm gì được Ma Chủng của hắn.
Ba chiêu thức mà Đoan Mộc Lăng liên tục xuất ra làm Long Ưng bị thương được lấy từ “Bỉ Ngạn kiếm quyết” mà Địa Ni sáng tạo ra.
Kiếm quyết vốn có 30 thế, trải qua từng đời trai chủ khổ tâm nghiên cứu, đến khi rơi vào tay Sư Phi Huyên đã ngưng luyện thành “Chín thế Bỉ Ngạn”, chín chiêu thế này là tinh túy kiếm pháp của Từ Hàng kiếm điển, cần phải đạt đến “tâm hữu linh tê” mới có thể thi triển được.
Đoan Mộc Lăng đảo ngược tình hình, dùng ngọn kiếm trong tay phải chỉ vào hắn, chiêu thức kỳ lạ bằng tay trái dựng trước ngực, đó chính là chiêu thức đầu tiên “Phổ Huệ Chúng Sinh” trong Bỉ Ngạn kiếm quyết.
Bao bọc trời đất, kiếm pháp vô biên. Tiếp sau đó là thế thứ hai “Viên Cụ Tự Túc”, đánh cho Long Ưng bị văng ra ngoài, khiến hắn trọng thương.
Thế thứ ba “Phật Tung Sạ Hiện”, vốn tưởng rằng chắc chắn có thể giải quyết Ma Chủng. Ai ngờ Long Ưng đã bước tới cảnh giới Ma Cực trong tích tắc đó, nhìn thấu kiếm chiêu của nàng, và dùng cách làm bị thương chính mình để phá nó. Mặc dù Long Ưng bị thương thêm, nhưng hắn đã sử dụng sức lực còn lại của mình để thoát khỏi kiếm khí của nàng, bỏ chạy tức tốc.
Nếu như nàng có thể thừa thắng truy kích, nhất định Long Ưng sẽ gặp nạn. Có điều vì đã thi triển ba chiêu liên tục, khiến cho chân khí của nàng sắp cạn kiệt, cần phải điều tức tại chỗ, hồi phục tiên công.
Nàng vẫn chắc mẩm rằng vết thương của Long Ưng sẽ phát tác trong vòng 100 dặm. Lúc đó nàng có thể dựa vào sự cảm ứng giữa Tiên Thai và Ma Chủng tìm được hắn một cách dễ dàng. Ai ngờ Long Ưng đã đạt tới cảnh giới Ma Cực, không sợ hãi cả Tiên Thiên chân khí đến từ Tiên Thai của nàng, khiến nàng vuột mất cơ hội đối phó với Long Ưng.
Cuối cùng Long Ưng cũng hạ xuống mặt đất, lộn vào trong một đám cỏ, đầu rạp xuống đất. Hắn ngửi thấy mùi của đất, của cây. Hắn thở chậm và khẽ, dùng ma tâm để lắng nghe tiếng gió thổi qua cây lá, hòa thành một với tự nhiên rộng lớn xung quanh.
Chính trong lúc này, hắn cảm nhận được Tiên Thai của Đoan Mộc Lăng.
Đó là một cảm giác cực kỳ đẹp đẽ và kỳ lạ. Giống như trong vũ trụ chỉ còn hắn và nàng là hai cá thể thực sự, tất cả những thứ còn lại đều là ảo ảnh.
Không biết tại sao, hắn nghĩ tới cái chết.
Dù con người ta có làm nhẹ đi hoặc tô hồng cho cái chết thế nào, cái chết vẫn luôn là nỗi ám ảnh khiến người ta cô đơn mãi mãi. Từ khi có Chủng Ma, hắn luôn không sợ gì hết. Nhưng kiếm pháp tuyệt thế của Đoan Mộc Lăng lại khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ.
Đối với hắn đây là một sự khảo nghiệm mới. Nếu hắn không thể khắc phục tình cảm này, nhất định có một ngày hắn sẽ bại dưới kiếm của nàng.
Long Ưng nhảy dựng dậy, vết thương trên cơ thể đã không cánh mà bay. Hắn thay đổi suy nghĩ tiếp tục tháo chạy, mà nhảy lên đỉnh một ngọn núi nhỏ gần đó, chờ người đẹp tới.
Hắn phải làm như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
697 chương
45 chương
276 chương
60 chương
809 chương
150 chương