Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 48 : Cưới nàng làm vợ (hạ)

Vạn Nhận Vũ không nói nên lời. Long Ưng nhắc nhở hắn: - Nhớ kỹ lời ngươi hứa, đêm nay đến Phương Hoa các cùng ông đây đấy. Vạn Nhận Vũ hỏi: - Vì sao ngươi cứ nhất thiết phải đưa ta đến Phương Hoa các vậy? Long Ưng trả lời: - Gia giáo nhà ngươi nhất định rất nghiêm, có phải xuất thân thế gia hay không? Vạn Nhận Vũ nói: - Gia tộc ta cũng có chút tiếng tăm ở Quan Đông, nhưng đương nhiên không thể so với những đại tộc như Lý gia, Độc Cô gia, Vũ Văn gia được. Long Ưng nói: - Chẳng trách ngươi không thích Võ Chiếu. Vạn Nhận Vũ nói: - Ta thì không nghĩ gì, vì chiến tích của Võ Chiếu đúng thực gần sánh ngang với Thái Tông hoàng đế, nhưng gia phụ đúng là hận bà ta đến thấu xương. Đặc biệt là khi bà ta lấy “Tính Thị Lục” thay cho “Thị Tộc Chí” đã được Thái Tông chỉnh sửa, coi gia tộc Võ thị là nhất đẳng, bên dưới phân chức quan làm chín đẳng cao thấp, phàm những quan viên trên ngũ phẩm đều vào đẳng, tức là thuần túy dùng chức quan mà chỉnh lý cấp bậc, cũng đồng nghĩa với việc phá hủy hoàn toàn thông lệ Cửu Phẩm Trung Chính Chế dùng xuất thân mà đưa vào triều đình. Chế độ môn phiệt cũng bị sụp đổ theo. Long Ưng nói: - Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đến cầu Thiên Tân hội họp với các huynh đệ trước đi, sau đó mới kéo nhau đi hành hương. Vạn Nhận Vũ mù mờ: - Hành hương? Long Ưng hưng phấn nói: - Phương Hoa các chẳng phải là thánh địa của mọi nam nhân trong Lạc Dương trừ lão huynh đó sao? Phương Hoa các không hổ là thanh lâu đệ nhất Thần Đô. Nó chiếm một khu vực rất lớn, tương đương với bốn lần Thượng Dương cung. Hai người đi đến cửa chính Phương Hoa các, đập vào tầm mắt là chủ đường đẹp đẽ rộng năm gian, sâu ba gian, hai bên sườn có hành lang rộng rãi, khí thế thật tráng lệ. Mười một người Long Ưng hiên ngang tiến tới, phong cách thuần thục như những kẻ từng nhiều lần chinh chiến chốn thanh lâu. Ngoài phán đoán của mọi người, kẻ nghênh đón bọn họ chính là Dịch Thiên Nam, đại long đầu của bang Lạc Dương, hắn nhiệt tình dẫn mọi người vào trong đại sảnh, cả bọn cùng ngồi chung bên vài chiếc bàn được ghép lại với nhau, có chúng tỳ xinh đẹp cởi áo khoác cho mọi người, rồi lau mặt cho họ bằng khăn hương thơm phức. Nhờ có hai lò sưởi đang cháy hai bên tường, không khí trong đường ấm áp như mùa xuân. Bọn Lệnh Vũ chưa từng được tiếp đón thế này, nên mặc dù chưa nhìn thấy các kỹ nữ xinh đẹp nhưng đã say mê ngây ngất. Vạn Nhận Vũ là kẻ mất tự nhiên nhất, hắn đứng ngồi không yên, mà lại không thể bỏ chạy thoát thân được. Dịch Thiên Nam đứng sau lưng Long Ưng và Vạn Nhận Vũ, hai tay đặt lên vai của hai người, hắn vui vẻ nói: - Vì thời gian còn sớm, Thiên Nam đã phái người lập tức chuẩn bị rồi, quan trọng nhất là các nàng phải trang điểm sao cho mỗi người đẹp tựa thiên tiên để Ưng gia, Nhận Vũ cùng các vị Phi kỵ hài lòng mới được. Bọn Lệnh Vũ nghe mà cảm thấy nở mày nở mặt, bởi vì bất kể địa vị là phú ông nơi Thần Đô hay là long đầu lão đại của bang Lạc Dương, bọn họ ngày thường muốn tìm Dịch Thiên Nam nói vài câu cũng rất khó, huống chi Phương Hoa các chỉ là một trong nhiều nơi kinh doanh của hắn, căn bản không thể làm phiền hắn đãi khách được. Dịch Thiên Nam nói: - Đêm nay theo sự sắp xếp của Thiên Nam, ba danh kỹ nổi tiếng nhất của Phương Hoa các là Cử Cử, Vịnh Phương cùng với Sở Sở đều ra chiêu đãi các vị. Ba nàng đều có sở trường riêng, Cử Cử có ngoại hiệu là Tỳ Bà Nữ, tài cao xinh đẹp, lại giỏi giang hơn người, Vịnh Phương không những có dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn mà còn thiện nghệ ca xướng, giọng hát như phượng hót trên chín tầng trời, có khi réo rắt ngân vang, có khi lại mềm mại dai dẳng như ở trên mây. Còn Sở Sở là mỹ nhân thiện nghệ thổi tiêu, có thể khiến cho người tâm địa sắt đá phải sầu đến cõi lòng tan nát. Ba nàng cùng được xưng là “Phương Hoa tam tuyệt”. Rồi y lại hạ thấp giọng, nói: - Bởi vì người muốn các nàng tiếp nhiều lắm, những người có thể từ chối thì Thiên Nam sẽ từ chối hết, nhưng những người mà Thiên Nam không thể đắc tội được thì đành phải để các nàng đến chiêu đãi một lát thôi. Hồn phách bọn Lệnh Vũ như đang bay đến giữa trời, Long Ưng thấy thế bèn vỗ tay quát: - Được! Bọn Tiểu Mã lúc này mới như tỉnh được mộng, bắt đầu trò chuyện huyên náo. Chỉ có Vạn Nhận Vũ vẫn giữ vẻ mặt bất đắc dĩ, không hòa nhập được vào cái bầu không khí ấy. Dịch Thiên Nam cười nói: - Nhận Vũ hiền đệ sao không nói câu nào thế? Vạn Nhận Vũ ủ rũ nói: - Chuyện gia phụ lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra. Dịch Thiên Nam nhịn cười: - Xin được nghe tường tận. Vạn Nhận Vũ cười khổ: - Điều ông ấy sợ nhất là ta lưu lạc chốn giang hồ sẽ bị bạn xấu dạy hư. Lời của hắn nhất thời khiến mọi người phải cười nghiêng ngả, may mà trong đường vẫn mới chỉ có một bàn của bọn họ, nếu không đã phá hỏng mất không khí cổ kính thanh tịnh nơi đây rồi. Dịch Thiên Nam cười nói: - Việc gì cũng phải có lần đầu, nam nhi chí tại tứ phương, cao thủ dùng đao thiên hạ đệ nhất của chúng ta à! Đừng nhớ đến nhà nữa, mỗi người con gái ở đây ai cũng đều mong được gặp ngươi đấy! Mọi người lại càng cười lớn hơn, không khí thật thoải mái sảng khoái. Vạn Nhận Vũ thở dài: - Ngay cả Dịch thúc cũng cười ta, ở nơi này thật không còn người giúp ta nữa. Dịch Thiên Nam cười đến đau ruột, y hổn hển nói: - Được rồi! Bàn về chuyện chính, ta còn chọn thêm hai mươi nữ nhi sắc nghệ đều đẹp khác nữa, sẽ bảo các nàng thay phiên đến hầu hạ các vị, các nàng đều là những người ứng đối nhanh nhẹn, khôi hài thông minh, các vị đều tới đây để vui vẻ cả, đúng chứ? Long Ưng cảm thấy mỹ mãn, than thở: - Thịnh ý sâu đậm của Dịch bang chủ khiến người cảm động, chẳng qua mong bang chủ thông cảm cho túi tiền của chúng ta, khi cần thiết thì cho tiểu đệ ghi nợ với. Dịch Thiên Nam vui vẻ nói: - Cái này Ưng gia không cần phải lo, các ngươi không chỉ là những vị khách được Thiên Nam lần đầu tự mình tiếp đãi ở Phương Hoa các, mà còn là khách quý của ta nữa, nên mọi tiêu phí tối nay đều tính trên người Thiên Nam hết. Mọi người ngạc nhiên. Long Ưng nói: - Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như thế được? Dịch Thiên Nam ngang nhiên nói: - Tuyệt đối đừng khách khí, không đề cập đến chuyện Ưng gia đã làm mở mày mở mặt cho giới võ lâm Thần Đô chúng ta, hay chuyện đánh chết tên Tiết Hoài Nghĩa ác ôn kia, chỉ cần là chuyện ngươi đã liều chết nói tốt cho huynh đệ kết bái của Thiên Nam là Quế Hữu Vi, khiến hắn vui quên trời đất về lại Dương Châu khiến cho Thiên Nam đây cảm kích, mà Phương Hoa các cũng phải vinh hạnh được tiếp đón Long huynh. Long Ưng vui vẻ nói: - Vậy thì tiểu tử xin thay mặt các huynh đệ cảm tạ hậu ý của bang chủ. Dịch Thiên Nam lại thấp giọng, nói: - Thiên Nam đã thông báo với Niếp nương rồi, hy vọng nàng chịu đến một chuyến, nhưng vẫn phải xem tâm trạng nàng thế nào mới được, cái này Thiên Nam không có cách nào đoán trước. Long Ưng cùng Vạn Nhận Vũ không phản ứng gì, nhưng bọn Lệnh Vũ thì lại động dung, Niếp Phương Hoa từ năm mười sáu tuổi đã vang danh khắp Trung Thổ, bất kể thanh sắc hay tài nghệ đều có thể sánh ngang với Thượng Tú Phương khuynh quốc khuynh thành được gả cho Thiếu Soái Khấu Trọng năm ấy. Đến năm hai mươi hai tuổi bỗng nhiên nàng thoái ẩn, gả cho phụ thân của Dịch Thiên Nam. Hiện nay nàng mới chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đừng nói bọn Lệnh Vũ, ngay cả những hoàng tộc quyền quý muốn gặp nàng cũng không phải dễ, vì gần đây nàng không giao tiếp với bên ngoài, giao Phương Hoa các lại cho người tỷ muội là Tâm Tú phu nhân quản lý. Lúc này một đám nữ tỳ xinh đẹp nối tiếp nhau lướt vào trong đại sảnh, trong đó có một nữ nhân phong vận ung dung quý phái, tuy hơi luống tuổi nhưng vẫn xinh đẹp mê hồn. Nàng uyển chuyển bước đến bên cạnh mọi người, cười tươi như hoa cúi chào: - Tâm Tú xin được thỉnh an Ưng gia, Vạn công tử, Lệnh Vũ tướng quân cùng các vị Phi kỵ đại gia. Dịch Thiên Nam hỏi: - Thu xếp ra sao rồi? Tâm Tú phu nhân nói: - Cử Cử, Sở Sở với Vịnh Phương còn đang chỉnh trang, ngoài ra mọi chuyện đã thu xếp thỏa đáng rồi, có thể dời đến Phương Liệt viện bất cứ lúc nào. Ánh mắt của mọi người đều dồn vào Long Ưng, hiển nhiên đã ngầm coi hắn là thủ lĩnh. Long Ưng chợt động trong lòng, nói: - Xin phu nhân đi đón Ngụy vương trước, nếu chúng ta đứng dậy vào lúc này thì sẽ thành oan gia ngõ hẹp đấy. Trừ Vạn Nhận Vũ, chúng nhân đều ngạc nhiên, không hiểu vì sao Long Ưng có thể nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên ngoài sảnh đường được. Mới nói xong chưa bao lâu thì Võ Thừa Tự đã bước vào sảnh đường trong sự vây quanh của bọn thủ hạ. Dịch Thiên Nam thấp giọng nói: - Tâm Tú đi tiếp đón bọn họ, dẫn bọn họ đi thẳng vào trong. Tâm Tú phu nhân tạ lỗi một tiếng, rồi bước ra nghênh đón bọn Võ Thừa Tự. Bọn Võ Thừa Tự nhất thời vẫn chưa để ý đến đám người Long Ưng, cứ tiếp tục nói cười tự nhiên, thần thái rất hứng khởi, hiển nhiên bọn họ rất đắc ý vì sáng nay Võ Thừa Tự đã được giao cho đảm nhiệm việc tế điển Á Hiến Tết Nguyên Đán, hắn cho rằng địa vị thái tử đã là vật trong túi rồi. Long Ưng cười nói: - Kẻ đưa tiền đến rồi đấy! Trử Nguyên Thiên nhìn thấy Long Ưng trước tiên, vội thông báo cho Võ Thừa Tự, Võ Thừa Tự dừng bước, mắt lộ hung quang nhìn Long Ưng, hơn mười tên đi theo hắn cũng “Chó cậy thế chủ”, hướng ánh mắt hung tàn qua phía Long Ưng. Nhất thời, không khí trong đại sảnh trở nên căng thẳng. Bởi vì đại sảnh rộng rãi, nên nhân mã hai bên vẫn cách nhau ngoài mười bước. Bọn Lệnh Vũ không hề e ngại, ánh mắt vẫn chưa thèm ngước lên. Dịch Thiên Nam có thân phận là chủ nhà, nên mỉm cười không nói. Long Ưng cùng Vạn Nhận Vũ nào coi bọn kia vào đâu, người trước thì thần sắc lười nhác, mà người sau thì cười lạnh. Long Ưng cười dài: - Người ta nói làm sai một lần có thể do hoàn cảnh, nhưng làm sai cùng một lỗi đến lần thứ hai thì chỉ có thể trách ngươi ngu. Tên áo lam kia cao tính đại danh là gì, có dám báo ra không? Mọi người nhìn lại, bên cạnh Võ Thừa Tự quả thật có một tên đại hán cường tráng mặc áo lam đang sửng sốt không thôi. Võ Thừa Tự có chút ngạc nhiên, nói: - Không cần phải trả lời hắn. Long Ưng! Bổn vương cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không nên khinh người quá đáng. Long Ưng thản nhiên nói: - Ha! Ta là khinh người quá đáng, thì Ngụy vương ngươi là gì? Là ám sát ta đến nghiện! Bà nội ngươi! Ta lại cược mười lượng hoàng kim với ngươi, nếu trong mười chiêu ta không chém bay đầu tên không dám báo danh kia được thì ta sẽ nôn mười lượng hoàng kim mà ngươi thua ta ra ngay. Hắn lại nói với Tâm Tú: - Xin Tâm Tú phu nhân yên tâm, chúng ta sẽ ra bên ngoài động thủ, không làm bẩn quý các đâu. Dịch Thiên Nam quát khẽ: - Tốt! Đương nhiên câu này chỉ có bọn Long Ưng nghe được. Sắc mặt của Võ Thừa Tự càng khó coi hơn, hai mắt loạn chuyển, hiển nhiên là chưa quyết định được. Long Ưng quay qua Trử Nguyên Thiên quát lên: - Ngươi nhìn cái gì? Ngươi tưởng bố đây không biết đêm đó cũng có phần của ngươi sao? Đừng có để ta thấy ngươi trên đường, nếu không đảm bảo đánh cho đầu ngươi thành đầu heo! Bọn nữ tỳ không hề tỏ ra thất kinh, mà chỉ tránh ở một bên xem náo nhiệt. Sắc mặt của họ vừa kinh vừa mừng như đang chờ ác nhân bị ác nhân trị, hiển nhiên bọn Võ Thừa Tự không được lòng những người trong Phương Hoa các. Vạn Nhận Vũ nói bóng nói gió: - Long huynh thật không có nghĩa khí gì cả, tên này cũng là kẻ có tên có tuổi mà, nên ta thấy hứng thú với hắn lắm, huynh nhường hắn cho ta đi! Nói rồi gã quát: - Trử Nguyên Thiên, ra đây đùa một trận với Vạn Nhận Vũ ta đã! Đám người Võ Thừa Tự ai nấy biến sắc. Phải biết rằng Vạn Nhận Vũ chính là cao thủ danh chấn khắp Trung Thổ, được xem là cao thủ dùng đao lợi hại nhất dưới Thiếu Soái Khấu Trọng, uy thế sáng chói như như mặt trời ban trưa, gần như vô địch thủ, cho dù Trử Nguyên Thiên có tự phụ đến thế nào cũng không dám chọc đến hắn. Long Ưng vui vẻ nói: - Suýt chút nữa tiểu đệ đã quên, từ ngày hôm qua tiểu đệ thay Thánh Thượng chuyển tặng Tỉnh Trung Nguyệt cho Vạn huynh thì Vạn huynh vẫn cứ ngứa tay, bây giờ thật khó mới có Trử thích khách đây làm đối thủ luyện đao, sao tiểu đệ dám cướp được? Bọn Võ Thừa Tự lại càng biến sắc hơn, ánh mắt đều dồn vào thanh đao sau lưng Vạn Nhận Vũ. Long Ưng mất kiên nhẫn, quát lên: - Nếu Ngụy vương vẫn không nói gì, thì hai huynh đệ ta đành phải ra tay đấy. Đao kiếm không có mắt, hy vọng sẽ không ngộ thương Ngụy vương, nếu không thì Thánh Thượng đành phải tìm người khác đảm nhiệm Á Hiến vậy! Hai môi Võ Thừa Tự rung động, hai bên địch ta đều đang nhìn hắn, đều hiểu hắn đã bị khí thế do Long Ưng cùng Vạn Nhận Vũ kẻ xướng người hoạ tạo ra áp đảo hoàn toàn.