Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 367 : Đại gian đại ác (Thượng)

Long Ưng không vui nói:” Sao sư phụ không hỏi thẳng Khoan công? Tiểu đệ là do Khoan công mời về, không phải phu nhân, ta cũng được xem là thuộc hạ của y chứ? Ta tuy xuất thân hắc đạo nhưng vẫn còn có nghĩa khí giang hồ. Bà ngoại nó, lão tử chịu đựng đủ rồi!” Tương phu nhân cười xòa nói:” Không ngờ tính tình ngươi như vậy, người ta chỉ muốn nghe ngươi nói chuyện linh tinh mà thôi! Tuyệt đối không có ý muốn ngươi bán chủ cầu vinh.” Long Ưng hậm hực nói:” Việc này mà cũng có thể đem ra…. Ư ư…! Tương phu nhân ghé miệng thưởng cho hắn một nụ hôn, mặc dù không dùng lưỡi mà tách mội hắn ra nhưng thời gian so với lần hôn trước dài hơn nhiều. Rời môi. Tương phu nhân lộ vẻ mê hoặc nói:” Đồ nhi hết giận chưa?” Long Ưng thấy đủ là ngừng, dưới tình huống bây giờ, dù tức giận cũng phải ở mức vừa đúng, phù hợp với thân phận đặc thù của Phạm khinh chu. Tiểu Khả Hãn muốn thu phục hắn về dưới trướng cũng phải thêm chút sức. Người đàn bà này gian kế tầng tầng lớp lớp, nếu Long Ưng vì khinh địch mà chịu khuất phục thì không chỉ bị nàng xem thường còn có thể bị cô lập do nàng tiết lộ tin tức đến tai Khoan Ngọc. Xe ngựa tiến vào cửa lâu đài. Xung quanh tối dần xuống do tiến vào đoạn hầm dài đến năm trượng của khu cổng chính hùng vĩ. Long Ưng không có cơ hội nhìn kỹ kết cấu vì Tương phu nhân đã tiến tới, hai tay như rắn nước quấn lên cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nhiệt, giống như toàn bộ sự vật động lòng người của khu hà nguyên tích tụ bên trong. Nàng hôn đến mức hắn cũng cảm thấy lửa nóng trong người đang bừng cháy, ngoài hai đôi môi đang quấn quít ra, hắn quên hết mọi việc bên ngoài. Đi lên theo thềm đá hơn trăm bậc, cuối cùng cũng đến đài quan sát, nơi cao nhất hãn bảo. Long Ưng cùng Tương phu nhân tiến vào hãn bảo, đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang, quảng trường, bình đài cùng vô số lối đi nhỏ liên kết với nhau thành một quần thể kiến trúc, cuối cùng đã đến phía sau hãn bảo. Ngôi lầu chính được đặt tại đây cao tới 30 trượng tên là “Quan nhật”. Lầu Quan Nhật tựa lưng vào ngọn núi chính trong quần sơn. Dưới chân, các căn phòng lớn nhỏ của hãn bảo kéo dài từ trên xuống dưới, bên ngoài là vùng bình nguyên mênh mông, đồng cỏ tươi tốt ngàn dặm mọc quanh bờ hồ, trái phải đều có khe núi cùng thác nước có mây mù che phủ và rừng cây xanh tốt. Hãn bảo hùng vĩ cùng cảnh vật xung quanh như hòa làm một thể. Âm thanh dịu dàng của Tương phu nhân lại vang lên bên tai hắn: “mỗi sáng sớm, tiểu Khả Hãn lại tới Quan Nhật xem mặt trời mọc.” Hắn cùng nàng đi tới một căn phòng rộng khoảng ba trượng. Trong căn phòng, ngoại trừ mấy cái ghế dựa cùng binh khí trang trí hai bên tường ra thì chẳng còn gì khác. hai thị vệ mặc quần áo võ sĩ đứng gác hai bên trông thấy hai người liền chắp tay chào. Mũi Long Ưng vẫn tràn đầy mùi thơm thấm tận gan ruột của Tương phu nhân, bọn họ từ lúc bắt đầu vào cửa liền hôn nhau nồng nhiệt, trong đầu tưởng tượng như đi vào một xứ sở thần bí. Môi của nàng vừa mềm mại vừa cuồng nhiệt, làm cho cảm xúc trong lòng bành trướng như sóng biển không có cách nào áp chế, nếu như đây là mị thuật gây ảo giác thì trong thiên hạ này chỉ sợ có rất ít người đàn ông có thể kháng cự lại nàng. Thị vệ kéo cánh cửa hình bán nguyệt ra. Một ý nghĩ cổ quái thay thế Tương phu nhân đột nhiên hiện lên trong đầu Long Ưng. Thời thiếu niên cùng sinh hoạt một chỗ với Đỗ Ngạo, hắn luôn không rõ tương lai sẽ ra sao nhưng Long Ưng chưa hề nghĩ sẽ trở thành một người như bây giờ, một bước đi liền có thể ảnh hưởng đến họa phúc của ngàn vạn người trong các dân tộc khác nhau cả bên trong lẫn bên ngoài quan ải. Ở đây, đối thủ của hắn luận về trí kế, võ công cùng thế lực đều vô cùng cao minh, sau khi đi qua cánh cửa này hắn sẽ chính diện giao phong cùng y. Tình cảnh này sẽ như thế nào? Tương phu nhân thu liễm hơn nhiều, nghiêm nét mặt nói:” Y ở bên ngoài, thiếp thân sẽ chờ Phạm gia ở đây.” Cửa chính phía sau đóng lại, bên ngoài cánh cửa hình bán nguyệt là khoảng không rộng lớn, kéo dài vô hạn. ở đó có một người đang dựa vào lan can nhìn xuống dưới, nghe thấy tiếng nói liền quay lại đối diện Long Ưng. Y cao tương đương Long Ưng, mới nhìn qua, người không biết rõ hoặc ánh mắt kém sẽ nghĩ y là một người văn nhược, thư sinh phóng khoáng, nhưng trong mắt Long Ưng lại cảm thấy y giống như là một phần của bầu trời bao la. Cứ như bầu trời là y, y là bầu trời. Chẳng những không thể phán đoán nông sâu cũng không có sơ hở để công kích. Người đem lại cảm xúc đáng sợ như vậy hắn chỉ gặp qua Võ Chiếu, Pháp Minh hoặc Tịch Diêu mà thôi. Thai Lặc Hư Vân có khuôn mặt tuấn tú, mặc một bộ thanh sam của người Hán, nhìn tự nhiên trông khá dễ coi. Người y gầy mà trắngtuổi không đến bốn mươi, y không giống như Thiên Ma Thần đầy mị lực hoặc Vạn Nhận Vũ khẳng khái, Phong Quá Đình tiêu sái không bị trói buộc. Nhưng y có một đôi mắt làm y trở nên không giống bất kỳ người nào, rất khó để miêu tả chính xác. Lần đầu tiên Long Ưng nhìn y đã hoàn toàn bị ánh mắt của y hấp dẫn, cũng không còn để ý đến những điểm khác nữa. Đó là một đôi mắt có thể thấu hiểu mọi thứ, ở bên như lóe lên ánh sáng của trí tuệ, hòa quyện với thế giới xung quanh khiến cho cả người y toát lên vẻ u buồn bẩm sinh. Nhìn vào đó chẳng ai có thể liên tưởng đến chinh phục và sát phạt trên người y, sống đến bây giờ Long Ưng hiểu được đây mới là người khó đối phó nhất. Y chẳng những không giống như người có khả năng phá hỏng âm mưu thiên hạ mà càng giống một người lang thang, không gốc rễ, trầm tư u buồn giống một nhà thơ, theo vận mệnh mà phiêu bạt khắp nơi, không quan tâm đến việc đời, dù biết rõ điều này không phải là sự thật nhưng Long Ưng cũng không thể xua tan cảm giác kỳ dị này về y. Y đến cùng là người có dã tâm tranh bá thiên hạ? Hay chỉ là một người theo chủ nghĩa cá nhân? Đến khi nhìn thấy y, Long Ưng mới thật sự hiểu được tâm ý của Hoa Giản Ninh. Nàng đã từng không kìm chế được mà yêu người đàn ông khó lường trước mặt, cam nguyện vì y mà làm bất cứ chuyện gì, cuối cùng gặp được Long Ưng mới tỉnh lại, nghĩ đến tình thương lại không nhẫn tâm nhìn tộc nhân bị y sát hại, không muốn công khai cùng y xung đột, cho nên một lòng tìm đến cái chết. Mặc dù đó là một hành động bất trí nhưng cũng chỉ như vậy mới chấm dứt đau khổ của nàng. “Hoan nghênh! Hoan nghênh! Khinh Chu, mời ngươi đến gần đây.” Tiếng nói của y trầm thấp nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ mỗi câu đều chứa đầy tình cảm, làm cho người khác không thể nghi ngờ thành ý của y, có cảm giác mê hoặc lòng người. Long Ưng không dám thất lễ, cúi chào nói:” Khinh Chu bái kiến Tiểu Khả Hãn.” Ngày hôm đó ở nhị suất lũy, ánh mắt lạnh lẽo nấp ở trên tường cao nhìn hắn tuyệt đối không phải là Tiểu Khả Hãn, mà là một người khác. Bởi vì nếu đó là Tiểu Khả Hãn, hắn sẽ không thể phát hiện được. Càng đến gần Tiểu Khả Hãn, hắn càng cảm thấy y có khí thế vô hình, nếu là một cao thủ bình thường sẽ không thể có cảm giác này. Hắn dò xét Tiểu Khả Hãn, đối phương cũng dò xét hắn, tất cả đều tự nhiên không có địch ý. Hai mắt Tiểu Khả Hãn hiện lên vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên nhận ra Long Ưng không hề tầm thường. Nếu có thể lựa chọn thì hắn không muốn gặp mặt Thai Lặc Hư Vân, phải biết y là một cao thủ đáng sợ vượt qua tất cả mọi người, cao thâm hơn Khoan Ngọc, nếu tiến thêm một bước có thể cùng trời đất hòa làm một thể. Ma chủng của Long Ưng là dị vật đến từ sinh tử giới, xuyên thấu qua đạo tâm tiến tới thế giới này, dù Tiểu Khả Hãn cao minh đến đâu thì cũng chỉ có thể nắm giữ một phần nhỏ trong đó. Lần đầu giao phong, cả hai khó phân thắng bại. Long Ưng tiến đến cách y mười bước chân, Tiểu Khả Hãn bước nhanh tới ôm lấy hắn cũng không giống như thừa cơ thăm dò nội khí của hắn, sau đó buông ra kéo hắn đến lan can đài quan sát, thân thiết nói:” Nhìn đi!” Long Ưng nhìn ra xa, mặt trời đang lên dần tỏa ra những tia nắng đầu tiên chiếu sáng một góc Động Đình Hồ giống như một mảnh gương lấp loáng. Long Ưng hít sâu một hơi:” Mẹ của ta ơi! Thật là đẹp!” Thai Lặc Hư Vân nhịn không được cười nói:” Thấy Khinh Chu chỉ nhìn cảnh đẹp trước mắt mà cũng không nhịn được gọi mẹ, liền biết ngươi là người thật thà, khó trách phu nhân không tin ngươi từng là cường đồ hắc đạo.” Long Ưng ngạc nhiên nói:” Gọi mẹ cùng tính tình thật thà có quan hệ gì? Với ta đó chỉ là một câu nói tục.” Tiểu Khả Hãn mỉm cười nói:” Chỉ đơn giản như thế sao? Sự vật bình thường nhất lại thể hiện ra đạo lý sâu nhất, làm bạn với chúng ta từ trong bụng mẹ là nhịp tim cùng tiếng hít thở, ra khỏi bụng mẹ chúng ta tưởng rằng đã quên đi nó nhưng thực tế nó lại ẩn sâu trong đáy lòng chúng ta.”