Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 335 : Một chút bụi (1)
Một làn kiếm khí lạnh thấu xương từ trên trời rơi xuống với tốc độ cực nhanh và chuẩn xác, xuyên quan làn khói đen, khiến cho Long Ưng và Pháp Minh phát hiện ra nó chỉ bằng cảm giác.
Cái loại kiếm khí mang theo hơi lạnh thấu xương thấm vào xương cốt hoàn toàn khác hẳn với kiếm khí "Thải hồng thiên kiếm" của Phong Quá Đình. Sau người cảm thấy nhiệt độ giảm xuống còn trước mặt lại hình thành một vùng kiếm khí khiến cho người bị nó ngắm giống như bị đóng băng. Nếu võ công kém thì huyết mạch tưởng như đóng băng, có lực cũng chẳng dùng được, nhưng đương nhiên khó ảnh hưởng tới cao thủ như Long Ưng và Pháp Minh.
Hơn nữa khiến cho người ta kinh ngạc đó là kiếm khí với lực sát thương ẩn chứa cả "hàn độc". Cho dù với ma công của hai người cũng cảm thấy nếu để kiếm khí chui vào trong thân thể thì rất khó hóa giải.
Thứ kiếm thuật như vậy khiến cho người ta cảm thấy rợn gáy. Với kiến thức rộng rãi của cả hai mà cũng mới thấy lần đầu.
Pháp Minh và Long Ưng đã có sự chuẩn bị từ trước sử dụng cái bàn tròn ngăn cản loạt tấn công thứ nhất rồi lập tức giơ cái bàn lên chặn lại người đánh xuống từ bên trên. Ngay sau đó cả hai lướt lên cây cầu nhỏ.
Pháp Minh sử dụng toàn bộ Thiên ma đại pháp khiến cho cây cầu nhỏ võng xuống đồng thời xuất hiện một trận bão xoáy kình sắc bén. Mặc dù trong khói đặc Pháp Minh khó có thể nhìn rõ mọi thứ nhưng vẫn cảm nhận được hết toàn bộ. Bất cứ luồng khí nào trong cơ thể con người cũng bị y nắm giữ chuẩn xác không hề nhầm lẫn.
Ba cao thủ đứng đầu của đối phương cũng tự tin vào võ công, dựa vào cảm ứng, mạo hiểm tới cầu chặn lại. Cả ba nghĩ chỉ cần chặn hai người được một lát để cho nhân vật trên nóc nhà tới là có thể tấn công từ hai phía.
Sau tiếng gió rít, mũi tên từ ba mặt lại ập tới. Tất cả vòng vây vãn hết sức kiên cố, chưa bị dao động.
Oành!
Cái bàn tròn lập tức bị đánh nát và đồng thời kiếm thủ cũng bị lực phản chấn mà vọt lên cao.
Long Ưng để Pháp Minh đón đánh hướng tấn công từ cây cầu còn mình thì tấn công kiếm thủ. Thậm chí hắn vẫn còn thời gian cười nói:
- Hóa ra là một tiểu mỹ nhân ở biên cương. Chẳng trách có mùi dụ lão tử lấy về làm tiểu lão bà. Ha ha.
Hắn không hề lo lắng cho Pháp Minh mà chỉ cầu thần khấn phật y không ra tay tàn sát. Cho dù là hắn hay Pháp Minh cũng đều không sợ quần chiến mà ngược lại còn nhân cơ hội lợi dụng được rất nhiều nhược điểm của đối phương, nhất là trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này.
Quả nhiên trên cầu vang lên tiếng hò hét kinh hãi của quân địch còn Pháp Minh thì cười ha hả:
- Khang lão quái giữ gìn thân thể, đừng có làm lụng quá sức.
Long Ưng nghe thấy vậy thì biết đó là tín hiệu chuồn đi, cũng cảm thấy an lòng đồng thời biết Pháp Minh giữ lời hứa không ra tay tàn sát.
Oành!
Long Ưng tung quyền xuyên thẳng qua kiếm phong đẩy nữ kiếm thủ bắn lên cao rồi mượn kình lướt sang ngang sau đó rơi xuống sườn núi.
Hắn thu lại ma khí rồi lấy đạn Độc Yên ra mà bóp nát. Một làn khói vừa đen vừa thối tản ra từ tay của hắn, giống như pháp thuật của Vu Sư.
Toàn bộ nóc nhà bị khói đặc bao phủ cho thấy Pháp Minh không phải kẻ mặt dầy làm cho người ta không tin. Nữ kiếm khách quay trở lại rơi thẳng xuống dưới mái ngói. Ngay khi nàng chạm chân xuống, Long Ưng cũng xông tới.
Trong khoảng khắc đó, Long Ưng tung ra mười chiêu tấn công nàng bằng quyền, khuỷu tay, chỉ, chưởng, chân. Tất cả đều dùng tốc độ cực nhanh với đủ mọi phương thức. Ma kình lúc nhẹ lúc nặng, biến hóa liên tục. Năm đó với khả năng của Pháp Minh khi đối đầu với hắn cũng chỉ biết thủ mà không có khả năng phản kích, huống chi là nữ kiếm thủ sau khi rơi vào thế bị động rất khó ứng phó nổi.
Có điều võ công của nàng cũng rất cao, vừa đánh vừa lùi, thi triển kiếm pháp dày đặc đối phó với sức tấn công dồn dập như trường giang của Long Ưng.
Những tiếng kình khí liên tục vang lên.
Long Ưng nghe thấy có tiếng gió rít phía sau thì biết có địch tới viện trợ, thậm chí còn là cao thủ hạng nhận. Hắn thầm nghĩ bây giờ không đi còn đợi tới khi nào. Hắn liền quát to:
- Con mụ này cay quá, để cho Diêm Hoàng ngươi hưởng đi.
Vừa nói xong, hắn liền đẩy trường kiếm của nữ kiếm thủ sang một bên, đánh thẳng vào eo của đối phương. Toàn thân hắn phát ra ma kình, cho dù nữ kiếm thủ có công phu kinh thế hãi tục thì một khi rơi vào tình thế hạ phong, lại thêm địch có quyết tâm chết cùng nên không thể gây tổn thương cho Long Ưng. Huống chi nàng không có cái quyết tâm chết cùng vì vậy mà bị đẩy tới rìa mái ngói, đánh phải lao xuống phía cây cầu nhỏ.
Nàng có công pháp đủ quyết định sinh tử với Pháp Minh hoặc Long Ưng, nhưng do ngay từ đầu đã bất lợi trong chiến lược khiến cho không thể phát huy được bản lĩnh.
Nhưng Long Ưng vẫn không chịu buông lao theo giáng thẳng song chưởng từ trên trời xuống phía nàng.
Nữ kiếm thủ nhân cơ hội thở dốc được một cái nhưng không biết đó là kế liền quát to, vung kiếm dốc hết sức phản kích, phát ra kiếm khí đón lấy khí kình của Long Ưng.
Long Ưng kêu lên:
- Chờ ta tìm lão Phương uống rượu.
Pháp Minh vừa mới đánh rơi Tông Sở Khách xuống con sông, nghe thấy vậy thì cảm thấy bội phục mà cười nói:
- Khang lão quái đúng là bảo đao chưa già, khó trách tiểu mỹ nhân vừa lên giường đã cầu xin được tha. Ha ha.
Y bội phục không phải với võ công của Long Ưng mà là vì chiến lực của hắn đã hóa mặt mạnh nhất của đối phương thành nhược điểm, khiến cho kẻ địch có thực lực cực mạnh nhưng không thể phát huy được.
Nếu trong một hoàn cảnh khác, để cho nữ kiếm thủ khóa chết đường lui của họ rồi lại cho ba cao thủ tới từ các hướng khác mà giáp công thì tình hình bây giờ sẽ ra sao?
Rầm!
Nữ kiếm thủ loạng choạng ngã xuống đất còn Long Ưng thì nhân cơ hội vượt qua cầu nhỏ mà phóng về phía sau trận địa của địch.
Trong sự che phủ của sương khói, không ai phát hiện ra kế của hắn.
Mà đương nhiên Pháp Minh cũng chẳng đi vạch áo của hắn cho người khác xem, còn nữ kiếm thủ thì chỉ biết ngậm đắng mà không cảnh cáo được cho mọi người.
Pháp Minh nói đi là đi, lập tức lao xuống sông.
Long Ưng rơi xuống đất liền quát to:
- Lão tử ở đây.
Lúc này, hắn còn đang ở trong lưới của kẻ địch. Ở phía sau còn có chủ lực của quân địch cùng với các trạm kiểm soát và quân dịch canh gác ở trên cao. Khi nghe thấy tiếng hô Khang lão quái thoát ra ngoài, bọn chúng lại không biết hắn ở đâu. Nhất thời mỗi người theo tiếng động mà tấn công khiến cho vòng vây xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
697 chương
45 chương
276 chương
60 chương
809 chương
150 chương