Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 316 : Áp vai kề má tâm sự (2)

Võ Tam Tư cười khổ, nói: - Tam Tư rất muốn nhận lời ca ngợi của Long đại ca nhưng thực tế lại không phải vậy. Ta đây đâu có bản lĩnh tới thế. Long đại ca phải rõ ràng hơn so với Tam Tư. Năm đó khi Sa Cát của Đột Kỵ Thi xung đột với bộ tướng, đã thỉnh Thánh Thượng điều Trung Lễ, tương đương với trục xuất. Phụ trách việc này là người của Tông Sở Khách. Ta còn tự mình viết thư cho Trung Lễ, tỏ vẻ nghiêng về phía y nhưng lại bị người của Sa Cát chặn Ngự sử trung thừa Phùng Gian Tân chịu trách nhiệm truyền tin. Sa Cát nổi giận giết Phùng Gian Tân, tự lập mình làm Hãn, còn phái người tới thành đô nói rõ, Tông Sở Khách ăn hối lộ của Trung Lễ, nếu không có đầu của Tông Sở Khách sẽ không bỏ qua. Bởi vậy Thánh Thượng mới cho đòi Tông Sở Khách về trả lời. Tông Sở Khách cảm thấy tình hình của y rất bất lợi mới tìm tới Thái Bình nhờ nói hộ với Thánh Thượng. Nhưng Thái Bình lại không muốn ra tay nên mới tới tìm Tam tư. Long Ưng cười nói: - Chuyện này tất nhiên là có thù lao đúng không? Võ Tam Tư không đáp mà hỏi ngược lại: - Long đại ca có biết vì sao Tông Sở Khách lại tìm tới Thái Bình mà Thái Bình lại đồng ý giúp y không? Long Ưng đã có kế hoạch từ trước, nên tỏ vẻ kinh ngạc, nói: - Chẳng lẽ Tông Sở Khách và Lư Lăng vương có mối quan hệ bí mật? Võ Tam Tư liền nói: - Tông Sở Khách là người nhìn xa trông rộng, cũng là cao thủ số một. Tụ Ngọc công của y nổi tiếng ở Quan Trung. Nghĩ lại, sau khi thoát kiếp nạn, y liền tới tận tình khuyên bảo ta phải chuẩn bị cả hai tay, cho dù tình hình tương lai phát triển như thế nào cũng đều có lợi. Vừa đúng lúc Uyển Nhi phụng chỉ tới Phòng Châu, nhân tiện ta mới tặng một khoản tiền cho Lư Lăng vương do Vi thị tiếp thu. Long Ưng thầm nghĩ, chuyện này nhìn thì đơn giản nhưng bên trong lại rất phức tạp. Nếu như không có chính Võ Tam Tư tự nói ra thì làm sao đoán được lại có nhiều diễn biến đến vậy. Có thể tưởng tượng được lúc đó, Võ Tam Tư chịu làm những chuyện như thế thì sự ảnh hưởng của Thượng Quan Uyển Nhi là quan trọng. Võ Tam Tư thở dài một hơi rồi nói: - Hiện tại muốn lập tức vào cung cầu kiến Thánh Thượng. Ôi! Ta đang rất nôn nóng. Long Ưng liền nói: - Cho dù thế nào cũng không thể chỉ dùng miệng để nói mà phải có những hành động tỏ rõ thái độ. Nhớ kỹ lấy cùng chung chấp chính làm mục tiêu, không được làm gì bất lợi. Võ Tam Tư gật đầu nói: - Hai đùi của ta như nhũn ra. Long Ưng liền nói: - Để Uyển Nhi đưa Lương vương đi. ********* Long Ưng rời khỏi phủ Lương Vương, tản bộ đi bên bờ sông Lạc Thủy. Giữa áp lực của cái sống và chết, vừa rồi Võ Tam Tư đã đối xử với hắn hết sức thành thật, nhưng khi mọi chuyện trở lại trong lòng bàn tay, y sẽ trở lại con người như trước kia. Cho nên những chuyện nói với nhau như vừa rồi, vĩnh viễn không bao giờ tái diễn. Đối mặt có hơn mười kỵ sĩ phóng ngựa tới như bay, dẫn đầu chính là lão bằng hữu, Lục Thạch Phu của hình bộ. Mọi người thu cương ghìm ngựa lại, Lục Thạch Phu liền nói: - Thái Bình công chúa vừa mới hồi cung, biết Ưng gia ra khỏi cung nên cho chúng ta đi tìm Ưng gia. Long Ưng liền nhảy lên một con ngựa mà tên thuộc hạ của y nhường rồi sóng vai cùng đi: - Ba năm, Lục đại ca vẫn làm việc ở Hình bộ? Lục Thạch Phu nói: - Mọi chuyện thay đổi rất nhiều. Hình Bộ tách ra khỏi viện Thôi Sự, lệ thuộc trực tiếp vào hệ thống quân đội trong thành, hiện tại ta đang đảm nhiệm vị trí chính. Long Ưng cười nói: - Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Lục đại ca thăng quan phát tài. Ha ha! Tìm ta chỉ là chuyện nhỏ, cứ sai binh sĩ đi làm là được, vì sao phải phiền tới Lục đại ca? Lục Thạch Phu vui vẻ nói: - Ta cũng muốn gặp Ưng gia! Thạch Phu là người thô kệnh, chưa bao giờ biết lấy lòng người khác, lại càng không hợp với quan trường. Lần này được thăng chức cũng là nhờ sự che chở của Ưng gia. Long Ưng kinh ngạc nói: - Không ngờ có liên quan tới ta? Nếu Lục đại ca chỉ thuận miệng nói cho ta vui vậy thì Lục đại ca chẳng những hiểu rõ thuật quan trường mà còn là cao thủ a dua. Ha ha! Lục Thạch Phu bật cười, nói: - Nói đến cũng buồn cười. Năm đó, mỗi lần Thánh Thượng muốn tìm Ưng gia đều do ta phụ trách. May mắn rằng lần nào ta cũng đều tìm được Ưng gia. Sau đó, mỗi lần Thánh Thượng muốn tìm ai đó đều chỉ định Thạch Phu làm. Cho tới nay vẫn chưa hề bị lỡ. Cuối cùng có một ngày, Thánh Thượng tới viện Thôi sự xem Ưng gia phái người đưa tin về. Ta nhớ đã ba lần ngài tới viện Thôi sự, tất cả đều liên quan tới Ưng gia. Long Ưng nói: - Tình hình tên tiểu tử kia sao rồi? Lục Thạch Phu ra dấu chém đầu. Long Ưng cảm thấy hứng trì nói: - Mời Lục đại ca nói tiếp. Ta cũng bắt đầu cảm thấy Lục đại ca nói có lý. Lục Thạch Phu lại nói: - Thánh Thượng lại hỏi Thạch Phu vì sao mỗi lần đi tìm người đều mau lẹ đến vậy, cứ như vị trí mỗi người trong Thần đô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ta chỉ có mỗi sự thành thật và không sợ chết nên nói thẳng với Thánh thượng rằng là vì ta đã có một mạng lưới tin tức, từ huynh đệ trong Hình bộ, các bang hội, lưu manh, dân chúng tạo ra. Mọi người cùng giúp đỡ nhau giữ gìn trật tự Thần Đô, cho nên bất cứ chuyện gì ta cũng biết. Thánh thượng nghe xong không nói gì, còn ta cũng chẳng biết là lành hay nguy hiểm. Nhưng ba ngày sau có sắc phong tới. Ưng gia nói đi! Nếu không có Ưng gia thì Thánh thượng làm sao lại để ý tới một nhân vật nhỏ như ta? Long Ưng bật cười: - Tìm người cũng là một bản lĩnh. Chẳng trách công chúa lại làm phiền huynh. Mọi người cưỡi ngựa đi qua Tả Dịch môn. Bên phải là Thái Miếu, bên trái là Thái phủ tự, Vệ Úy tự, Hồng Lư tự. Lục Thạch Phu tới gần nói: - Nếu Ưng gia muốn biết được tung tích của ai thì cứ nói với ta một câu là được, đảm bảo ta sẽ làm bí mật. Long Ưng chợt nảy ra một ý nghĩ, trong đầu hiện lại gương mặt ông chủ Thành Cát của lầu Phiên Hương. Nếu Lục Thạch Phu đi thăm dò Thành Cát thì đảm bảo y chẳng có gì để giấu. Có điều hiện tại Pháp Minh đang ngừng chiến, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hắn vội hỏi: - Đa tạ Lục đại ca quan tâm. Tương lai nếu có cần sẽ nhờ Lục đại ca giúp. Lục Thạch Phu nói: - Từ trước tới giờ chưa lúc nào ta nghĩ lại nói với người ta như vậy, những cuối cùng vẫn nói. Bởi vì Ưng gia xứng đáng là anh hùng hảo hán, không như nhiều người nói một đằng làm một nẻo. Cứ nhìn những chuyện Ưng Gia làm là biết. Long Ưng liền nói: - Tất cả đều là huynh đệ mà. Lục Thạch Phu lại nói: - Hiện tại, người người đều noi theo Ưng gia.  Bọn họ qua Minh Đức môn tiến vào cung thành. Bên phải là Đông cung vừa mới được bỏ lệnh cấm, Đào quang Viên ở ngay phía trước. Ở Thần đô, có lẽ Long Ưng không muốn gặp nhất chính là nàng, bởi vì hắn đã mất tâm trạng và sự hưng phấn về trò chơi tình yêu với nàng.