Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 251 : Xả hận(thượng)
Quyển 5 – Chương 251-1: Xả hận.
Nhĩ Hải phẫn nộ trở lại bình thường. Bầu trời xanh trong như ngọc.
Sơn thành sau cơn bão táp, hiện lên lộng lẫy mê lòng người.
Nhìn thấy Mịch Nan Thiên đến đón họ với nét mặt nghiêm nghị, khiến Long Ưng vốn đang vui vẻ phải ngạc nhiên.
Mười hai chiếc thuyền chiến, ngoài một chiếc được hai chiến sĩ Mông Xá Chiếu và Việt Tam lái đi, để tiến hành một nhiệm vụ khác, mười một chiếc còn lại được kéo lên bờ cát để giấu. Đêm qua khi họ đến hòn đảo nhỏ mà thủy sư của Việt Tích Chiếu ở, người Việt Tích Chiếu đã đỗ toàn bộ thuyền chiến trên bờ, vì sợ bão gió. Sau khi bị Long Ưng và Vạn Nhận Vũ bắn chết mấy kẻ địch đứng canh trên bờ, họ bèn đột kích những kẻ địch đang ngủ trong trướng, cuộc chiến tranh biến thành trận tàn sát.
Không kịp trở tay, đối phương không còn cơ hội phản công, bỏ chạy tán loạn. Những tên không chạy kịp chết thảm ngay tại chỗ. Giờ đây, mưa gió đã ngừng, họ đoạt được rất nhiều lương thực binh khí, rồi châm lửa đốt thuyền địch, giờ mới chiến thắng trở về.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ lên tầng thứ ba thông qua đường tắt vội dỡ những đồ vật trên lưng xuống, đặt trên mặt đất, cùng Mịch Nan Thiên đến một bên nói chuyện. Những người khác thì tiếp tục vận chuyển chiến lợi phẩm.
Long Ưng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mịch Nan Thiên thở dài nói:
- Cuối cùng chúng ta đã biết được tại sao Tông Mật Trí có thể thích sát thành công Thổ Phiên Vương trong khi có cả thiên quân vạn mã, rồi còn an toàn trốn thoát. Nhưng cái giá phải trả cho việc này là tính mạng của ba huynh đệ Mông Xá Chiếu. Còn bị thương hơn mười người nữa. Trong số đó, có hai người suýt thì không sống được.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ lòng đầy thương xót. Không ngờ có những cao thủ như Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã, Nguyên Linh áp trận, bảy chiến sĩ tộc Ưng cấp Thần Ưng và bốn mươi chiến sĩ Mông Xá Chiếu, ai nấy đều có vũ khí, vậy mà kết quả vẫn thảm thương như vậy. Họ lại nghĩ tới việc, nếu như không có Nguyệt Linh nhắc nhở, nếu họ dành hết lực lượng để thủ thành, thì tình trạng còn tồi tệ hơn nữa.
Lúc này Bì La Các bước từ đường núi lên, thấy vẻ mặt của ba người, biết rằng sự việc không ổn, bèn bước tới nói:
- Bị chúng tấn công vào thành rồi sao?
Mịch Nan Thiên nói lại mọi chuyện cho gã:
- Nếu để chúng bước được lên tường thành công, có lẽ không ai trong chúng ta sống được. Đám quỷ tốt đó thân thủ cao cường, đều là bọn không sợ chết, rất khó đối phó. Chúng ta mượn dòng nước, Tông Mật Trí cũng vậy, hơn ba trăm người bơi dưới đáy tới đây, hành động đột ngột, dùng móc câu để móc vào tường thành. Tông Mật Trí là người trèo lên tường thành đầu tiên. Hai huynh đệ không ngăn được y lại, một trong số đó bị y giết ngay tại trận. Huynh đệ còn lại trọng thương. Lúc đó công tử và ta đều không thể phân thân, vì bọn ta đang phải đối phó với đám quỷ tốt tấn công vào. Người gần huynh đệ đó nhất là Dạ Tê Dã, thấy sự việc không ổn, huynh ấy bèn quay người đỡ lấy huynh đệ đó, nếu không huynh đệ đó sẽ bị thương nặng hơn nữa.
Ba người nghe mà lòng buồn rười rượi, có thể tưởng tượng ra trận chiến đấu ác liệt đến mức nào.
Mịch Nan Thiên nói:
- Thứ Tông Mật Trí dùng là là một chiếc trượng đầu thú bằng sắt đặc. Nhưng khi rơi vào tay y lại nhẹ như lông hồng. Y dùng nó, như có sức mạnh của quỷ thần. Đáng sợ nhất là hình như không gì đánh được y. Y không sợ những vũ khí bình thường, và cũng không sợ bị vây đánh. Chiếc áo choàng ướt đó trở thành pháp bảo hộ thân lợi hại nhất. Với võ công của Dạ Tê Dã, cộng thêm hai huynh đệ tộc Ưng, cũng không đánh lại được với y. Sau khi bị y đánh bị thương nặng một trong hai huynh đệ trong số đó, y bèn thoát thân tấn công huynh đệ đang thủ tường. Ta đã qua đó đánh hơn mười chiêu với y, còn Dạ Tê Dã cố lắm mới thủ được chỗ trống của ta. Lúc này, công chúa đã tới, lao vào huyết chiến với y, làm y khốn đốn. Thật không ngờ công chúa lại cao minh như vậy. Hai thanh đao một dài một ngắn, không hề thua kém so với pháp trượng của y. Sau khi công tử giải quyết xong hơn ba mươi tên quỷ tốt, chạy sang tấn công y, Tông Mật Trí mới biết khó mà lui, nhảy ra ngoài thành.
Da đầu Long Ưng tê lên:
- Tên này không ngờ lại lợi hại vậy. Công tử cũng không bắt hắn lại được ư?
Bì La Các trầm giọng nói:
- Chúng ta trèo lên tường, xem cho rõ tình hình.
Mực nước vẫn cao hơn bình thường. Nhưng đã không còn là một biển nước mênh mông ở ngoài thành như đêm qua nữa. Chiếc cầu đá lại lộ ra khỏi mặt nước. Nhưng vì doanh trại của kẻ địch nằm ở khu đồi núi cao, rộng. Nước mưa ở những chỗ trũng còn chưa rút hết. Cần phải có hai, đến ba ngày để phục hồi nguyên trạng.
Chiếc đài cao vẫn đứng ở đồng bằng bên ngoài cầu đá. Chân nó vẫn ngâm trong nước khoảng năm thước. Đó là sự cười nhạo cho hành động làm phép của Tông Mật Trí vào đêm hôm trước.
Long Ưng và những người khác bước lên trên chiếc đài. Chỉ có Dạ Tê Dã, Phong Quá Đình và ba chiến sĩ tộc ưng đứng ở trạm gác. Thần ưng bay lượn trên đỉnh sơn thành. Hai con trong số đó còn bay vào vùng địch, dùng những kiểu bay độc đáo để báo với chủ nhân về tình hình di chuyển, ẩn nấp của địch.
Sắc mặt Dạ Tê Dã tái nhợt, rõ ràng là đã bị thương. Thấy Long Ưng nhìn về phía mình, gã chua xót nói:
- Ta dùng một quyền để đổi lấy một cước của Tông Mật Trí. Y như một người mình đồng da sắt còn ta thì hộc máu. Ta nổi tiếng vì có sức phòng ngự tốt, ai ngờ có người còn mạnh hơn ta.
Long Ưng đầy đồng cảm:
- Ta thực sự đã đánh giá thấp y, nên để công chúa làm chủ soái mới phải.
Phong Quá Đình điềm đạm nói:
- Chúng ta thật sự là có vấn đề. Đầu tiên là không biết gì về Tông Mật Trí, còn công chúa thì hiểu rất rõ về y. Thứ hai là chúng ta thiếu tình cảm sâu sắc đối với vùng đất này như của công chúa. Vì vậy tầm nhìn hạn hẹp, chưa thể nghĩ sâu xa được. Nhưng nếu nói về đấu đá hai bên, trong thiên hạ này ai địch được Long Ưng?
Mọi người đều gật đầu.
Lúc này, một chiến sĩ tộc Ưng trèo lên tường, bước tới cạnh Dạ Tê Dã, thấp giọng nói:
- Dạ Tê Trì đi rồi.
Toàn thân Dạ Tê Dã rung mạnh, không nói nên lời.
Trái tim mọi người như trầm xuống. Với sức chiến đấu và sức sống quật cường như của các chiến sĩ tộc Ưng, cũng không phải là đối thủ của Tông Mật Trí.
Long Ưng đột nhiên quát lên:
- Ta, Long Ưng, Tông Mật Trí ngươi có dám đấu một trận sống còn với ta ở trên đài không?
Tiếng nói vang lên như sấm, tràn ngập khắp sơn cốc.
Tiếng người ở doanh trại địch dần biến mất, chỉ còn lại tiếng vó ngựa thỉnh thoảng vang lên, và tiếng gió thổi không ngừng ở sơn thành.
Tiếng cười dài vang lên. Ngay sau đó, Tông Mật Trí xuất hiện ở trên đài, hai mắt nhìn về phía tường thành như hai luồng điện. Chiếc trượng sắt thu về phía sau lưng, cách hơn năm trăm trượng, thâm hiểm nói:
- Tên chó Hán nhà ngươi có tư cách quyết chiến với bản tôn sao? Có điều ngươi có thể yên tâm. Bản tôn sẽ bắt sống ngươi vào một ngày khác, rồi nấu lên ăn. Ha ha, để ta chơi một trò chơi, cho đám tiện nhân các ngươi phải mở mắt.
Nói đoạn, y đột nhiên ngửa mặt lên nhìn trời, tay nắm pháp quyết, chỉ vào một con thần ưng đang bay trên trời.
Thần ưng như chịu ảnh hưởng, xuất hiện những hành động bất thường, bay vòng vòng xuống dưới, ngay lập tức hạ xuống hơn mười trượng. Khi chỉ còn cách Tông Mật Trí hơn ba mươi trượng, nó như tỉnh lại, vội vỗ cánh bay đi.
Quân địch thấy Tông Mật Trí thần thông quảng đại như vậy, bèn hò reo long trời lở đất, át cả tiếng gọi thất thanh của Dạ Tê Dã đang gọi con chim ưng thân yêu của mình về.
Long Ưng thấy mọi việc không ổn, một tay bỏ ô đao xuống, tay còn lại rút ra một mũi tên từ ống tên sau lưng Dạ Tê Dã, rồi nhảy lên tường thành, sau đó bắn ra, một mũi tên bay về phía cầu đá.
Ánh mắt của kẻ địch đổ dồn hết lên con chim ưng đang bay trên trời.
Động tác của Long Ưng lại nhanh như chớp, không ai phát hiện ra rằng hắn đang lao về phía đài cao.
Tay làm phép của Tông Mật Trí run rẩy, thần ưng tỉnh ra trong chớp mắt, rồi lại như bị y mê hoặc, bay thẳng về phía y.
Dạ Tê Dã kêu gào thảm thiết.
Cuối cùng thần ưng đã tỉnh lại, lao lên bầu trời. Nhưng đã muộn một bước. Tông Mật Trí giơ chiếc pháp trượng lên nền trời. Con thần ưng sắp bị đánh trúng. Một mũi tên lao tới, cắm phập vào đầu thú trên trượng, phát ra một tiếng “choang”.
Mũi tên nát bấy, chiếc trượng thì bay ra đằng xa.
Thần ưng lao thẳng lên trên, rồi vòng vòng, nhận lệnh bay trở về.
Tông Mật Trí thì như bị phá phép, lảo đảo trên đài cao, còn phụt ra một ít máu tươi. Vốn gương mặt đẹp đẽ đang đắc ý, giờ trắng bệch như người chết, hai mắt lộ ra vẻ khó tin.
Long Ưng nhảy bật lên trời từ vũng nước cách đài khoảng hơn bốn mươi trượng. Một tay cầm Chiết Điệp Cung, những giọt nước bắn theo cùng, rồi cười lớn:
- Tên không đủ tư cách quyết chiến là tên khốn quỷ tôn là ngươi. Biết một vài trò lừa đảo người đã dám cuồng ngôn, mạo phạm lão tổ tông thực sự pháp lực vô biên là ta dây. Giờ ta ta trừng trị ngươi nhẹ nhàng trước, chút nữa sẽ đá đít ngươi sau.
Nói đến một nửa, hắn lao về, sau khi nói xong câu cuối cùng, “bụp” một cái lao vào nước, không cho Tông Mật Trí đang tức giận cơ hội chửi lại.
Vương bảo nằm ở tầng đất cao nhất của sơn thành. Quy mô không bằng chiến trang và chiến bảo của người Thổ Phiên, cũng không bằng với vương thất thành lũy của Vu Điền, chỉ là một quần thể kiến trúc dựa lưng vào núi.
Nhưng do xây theo thế núi, môi trường xung quanh thoáng đãng, hợp thành một thể với núi, vẫn có khả năng phòng thủ như thành lũy. Cộng thêm việc kẻ địch bắt buộc phải tấn công lên phía trên, vì vậy nó đã trở thành trận địa cuối cùng của bên thủ thành, cũng là hậu phương lớn của sơn thành.
Tường ngoài vương bảo dùng đá để xây nên, dày đến ba thước, rất kiên cố. Bên trong có khu, xây vòng quanh giếng trời, từ hai tầng đến ba tầng, tất cả đều đắp bằng đá. Bên ngoài tường có một lầu canh, để phòng thủ bên ngoài.
Thứ đặc biệt nhất là mái nhà, vì khu Nhĩ Hải nhiều khoáng sản, nên họ dùng ngói bằng sắt, không hề sợ lửa thiêu.
Kiến trúc chính của lâu đài là điện chính cao ba tầng phía sau lâu đài.
Phía trước có quảng trường, trong điện, dùng đá để làm nền, đó là không gian rộng rãi nhất trong vương bảo. Hải Nhĩ vương – Đông Mộ Bạch xử lý toàn bộ việc lớn nhỏ nơi đây. Tầng thứ hai là nhà bếp, nhà kho và phòng ngủ. Tầng cao nhất là chùa chiền, để thờ thần của Bạch Tộc. Nơi đó có điện thờ và tượng đá điêu khắc tinh xảo, tăng không khí thần thánh cho điện chính.
Mọi căn nhà đều không mở cửa phía đón gió, chỉ mở cửa ở ba mặt còn lại. Cửa sổ không lớn, đó là một điểm đặc sắc khác của vương bảo.
Đằng sau điện chính là một không gian khác, dòng thác chảy ở dãy núi phía sau chia thành hai dòng sông chảy vào vương bảo, đến đay lại hội tụ thành một cái hồ nước lớn, rồi dẫn nước chảy xuống núi. Tiếp đó là sáu dãy nhà xếp thành hai bên, cuối cùng, nơi dựa vào núi là vườn hoa phía sau vương bảo, có đường hành lang và đình nghỉ, có cầu nhỏ, nước chảy, thác nước chảy xuống, hình thành hồ ba tầng, cũng là điểm hấp dẫn nhất của vương bảo. Bên cạnh có thềm đá nghiêng nghiêng, nối với chiếc đình cao nhất của sơn thành.
Họ tổ chức lễ tang đơn giản mà trang nghiêm cho những người đã chết. Long Ưng đích thân điều chế ra thuốc chống phân hủy, bôi khắp thi thể, rồi dùng vải trắng bọc lại, đặt vào trong nhà xác của vương bảo, chuẩn bị đưa về quê nhà an táng.
Mọi người đều là những người mạnh mẽ, lại có Long Ưng đã ra tay giúp họ giải hận, nên tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều. Thêm nữa rằng, kẻ địch có thể đến xâm lược bất kỳ lức nào, nên mọi người đều tập trung vào cuộc chiến đấu bảo vệ sơn thành. Họ đưa chiến lợi phẩm vào vương bảo trước, rồi thương lượng làm thế nào để lợi dụng hình thế đặc biệt của sơn thành, phát huy sức chiến đấu mạnh nhất.
Hơn ba mươi người, đứng đầu là Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Bì La Các, Dạ Tê Dã, Mịch Nan Thiên, cùng bước lên tầng thứ hai.
Bì La Các nói:
- Tường thành trong, ngoài và tầng thứ nhất nằm trên một vùng đất bằng, cũng trở thành điều quyết định cho vận mệnh chúng ta. Nếu như tường đổ, kẻ địch sẽ ào ạt xông vào như kiến. Tầng thứ nhất có diện tích một nửa diện tích của sơn thành, nhà cửa dày đặc, không thể nào chặn đường được, và cũng không thể thủ được.
Mịch Nan Thiên nói:
- Mỗi khi chúng ta mất một người, chiến lực sẽ giảm đi một phần, mà sức tiếp tế của kẻ địch lại vô cùng vô tận, và có thể luân phiên tấn công thành bất kể ngày đêm. Chúng ta có thể cầm cự hai, ba ngày, đã giỏi lắm rồi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chúng ta nhất định phải chống lại y một trăm ngày, mới có thể tìm được cơ hội.
Long Ưng nhẹ nhàng nói với Phong Quá Đình:
- Lần này công tử lại nghĩ được diệu kế gì?
Phong Quá Đình vênh mặt:
- Ta đã sớm biết ngươi biết trước rồi, còn cố tình không nói.
Dạ Tê Dã cảm kích nói:
- Nếu sáng nay không phải là mũi tên đầu tiên của Long huynh đệ đánh vào kẻ địch, cứu lại con chim ưng, thì giờ đây kẻ địch đã rầm vang nghĩa khí, tay không tấc sắt cũng dám tới công thành. Nhưng giờ thì lại ngược lại, thất bại hai lần, đã giảm mạnh uy lực của Tông Mật Trí, làm cho mọi người nghi ngờ pháp lực của y. Chúng ta thì được khích lệ ý chí chiến đấu, mọi việc đã thay đổi.
Mịch Nan Thiên thở dài:
- Ta rất khâm phục khẩu phục tiễn thuật của Ưng gia.
Vạn Nhận Vũ chau mày:
- Long tiểu tử, chúng ta chẳng lẽ còn nhiều thời gian sao?
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
697 chương
45 chương
276 chương
60 chương
809 chương
150 chương