Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 240 : Lời nguyền của quỷ tôn (hạ)

Quyển 5 – Chương 240: Lời nguyền của quỷ tôn (hạ). Long Ưng nói: - Đây chỉ là “sự dũng cảm của người dân thường”, chẳng có giá trị gì. Thứ ta cần là thắng lợi cuối cùng, phải chặt được thủ cấp của Tông Mật Trí, chứng minh rằng y là người có thể bị giết chết, các nàng mới thật sự báo được mối thù diệt tộc. Đinh Linh ngồi xuống cạnh hắn, khổ não nói: - Nhưng phải làm thế nào đây? Long Ưng nói: - Giờ chúng ta và y đang là cao thủ so chiêu, hai bên đang tìm sơ hở của đối phương. Thắng bại chỉ trong đường tơ kẽ tóc, phải xem ai tìm được cơ hội giết đối phương trước. Đinh Linh sợ hãi nắm lấy bắp chân hắn, lắc lư nói: - Nhưng thực lực của chúng ta và y cách nhau quá xa! Đây là cuộc chiến công thành với quy mô lớn, chứ không phải là trận quyết đấu sinh tử giữa hai người. Long Ưng mỉm cười: - Có một vài việc, ta rất khó giải thích với các nàng. Có nói ra các nàng cũng không tin đâu. Đinh Na nhìn sang Đinh Tuệ. Đinh Tuệ khom người đứng dậy, đi vào bên trong. Đinh Na nói: - Vũ khí của các ngài đâu? Long Ưng cười nói: - Giấu ở ngoài thành, nếu không sao có thể qua được cổng thành? Nàng bảo Đinh Tuệ đi đâu vậy? Đinh Linh ở một bên ghé vào tai hắn nói: - Nhị tỷ đi bảo Tiểu Phúc Tử đến phòng để củi lương ngủ, không được đến phòng này làm phiền chúng ta. Long Ưng như có cảm giác rơi vào chi phấn trận “Lệ Khinh Bát Mỹ” một lần nữa. Điều khác biệt là bốn cô gái không phải bị người khác sai khiến, mà là tự nguyện. Đinh Lệ ngây thơ hỏi: - Long gia có biết bắn tên không? Đinh Linh nói: - Chúng ta rất xem thường đàn ông không biết bắn tên. Long Ưng cười khổ: - Nếu vậy chỉ cần ta nói một câu không biết, có phải sẽ có thể một mình về phòng ngủ ngay lập tức không? Đinh Tuệ quay lại cười kiều diễm: - Không được đâu! Ngài không biết bắn tên, chúng thiếp cũng coi như biết! Long Ưng nói: - Chẳng phải các nàng không qua đêm cùng khách sao? Đinh Na duyên dáng nói: - Mọi người đâu giống nhau? Chỉ mình ngài biết bắn tên! Sờ tay ngài là biết, nó cường tráng mạnh mẽ hơn tay tất cả đàn ông mà ta từng sờ. Đinh Tuệ đứng trước hắn, không ngồi xuống, và giơ tay ra cởi áo. Long Ưng nói: - Đợi chút! Có người đến đấy. Đinh Tuệ dừng lại, một lát sau, thấy không có người tới, bèn mắng: - Long gia lừa ta, không muốn nhìn thấy cơ thể bốn chị em ta sao? Long Ưng nói: - Đợi thêm một chút đi, người đến là người bạn mới quen ngày hôm nay, cách đây khoảng hơn 30 trượng. Đinh Lệ nói: - Xa như vậy, sao nghe thấy được? Long Ưng nói: - Người đó tăng tốc rồi, có lẽ là muốn tránh một đội tuần binh. Lời còn chưa dứt, vòng cửa đã vang lên. Bốn cô gái nhìn nhau, không thể tin nổi. Đinh Tuệ đang đứng buộc lại đai lưng, thắt chặt bờ eo, rồi đến mở cửa. Cánh cửa mở ra, không đợi đối phương cất lời, Đinh Tuệ nói: - Các hạ là người bạn mới quen của Ưng gia sao? Đối phương rất kinh ngạc vì câu nói đột ngột này của nàng, nhất thời không nói được gì. Long Ưng cất lời: - Mời Bì huynh vào. Bì La Các ngạc nhiên bước vào. Long Ưng đứng dậy chào, bốn cô gái thì đi chuẩn bị trà. Long Ưng cười nói: - Hai người còn lại đi ngủ rồi, đợi ta đi gọi họ dậy. Bì La Các nói: - Đừng đừng, sao dám làm phiền giấc mơ đẹp của họ chứ? Ôi! Sao Long huynh biết là ta? Cũng có thể là người khác đi qua nơi này mà. Long Ưng nói: - Chỉ cần ta từng nghe tiếng bước chân của huynh, là nhớ ngay, đặc biệt là nhớ rất kỹ. Ngồi đi! Bì La Các nhận lấy chén trà nóng của Đinh na, ngồi ở một bên phòng, dựa vào gối, nhìn Long Ưng ngồi xuống vị trí đối diện, rất chăm chú, như không muốn bỏ sót bất kỳ động tác nhỏ nào của hắn. Bốn cô gái bước vào phòng, ngồi hai bên trái phải của Long Ưng, với dáng vẻ của nữ chủ nhân. Có lẽ họ đã coi Long Ưng là chồng chung của họ, ít nhất là trong đêm trước cuộc chiến này, hoặc có lẽ phụ nữ làm việc lớn là truyền thống của tộc Lõa Hình họ. Long Ưng thấy Bì La Các chau mày, vội giải thích thân thế của họ, cuối cùng nói: - Họ là người có thể tin tưởng. Nếu có chuyện gì không tiện nói, thì có thể không nói. Nếu lúc này bắt họ rời đi, thì sẽ khiến họ tổn thương không nhẹ. Bốn cô gái nhìn vị nhân vật vương tộc Mông Xá Chiếu khí vũ hiên ngang, bất kỳ hành động nào cũng đầy khí thế này một cách hứng thú. Đinh Na muốn nói lại ngừng. Long Ưng ngạc nhiên: - Đại tỷ muốn nói gì vậy? Đinh Na nói với Bì La Các: - Xin hỏi Bì tiên sinh, Mông Xá Chiếu vương Thịnh La Bì, có phải là lệnh tôn không? Bì La Các biết rằng Đinh Na nhận ra điều gì đó từ tên họ của mình, lại thấy mình là người tộc Mông Xá, nên nói thẳng như vậy. Gã gật đầu: - Thịnh La Bì chính là vương phụ của ta. Bốn cô gái đồng thanh “a” lên, không những có cái nhìn khác về Bì La Các, mà còn nghĩ rằng Long Ưng không những chỉ có khẩu khí lớn, mà còn sở hữu thực lực mà họ cũng không hiểu được. Nếu không tại sao lại có thể khiến Bì La Các đến thăm? Long Ưng đã sớm đoán được gã là nhân vật quan trọng ở Mông Xá Chiếu, nhưng không ngờ gã là vương tử của Mông Xá Chiếu. Nếu vậy, cô gái ương ngạnh kia là công chúa rồi. Nhớ tới nàng, hắn hỏi đầy quan tâm: - Đã tìm được lệnh muội chưa? Bì La Các vẫn rất bình tĩnh khi bị bốn cô gái nhìn chằm chằm, thần thái ung dung, nói: - Cuối cùng thì muội ấy đã không tránh mặt ta nữa. Có điều nói ra thật nực cười, vốn dĩ ta thuyết phục muội ấy quay về, cuối cùng lại bị một câu nói của muội ấy thuyết phục, ở lại đây cùng nổi điên với muội ấy. Thật không biết vương phụ sẽ xử lý hai chúng ta thế nào đây. Long Ưng hiếu kỳ hỏi: - Rốt cuộc là câu gì? Bì La Các lấp lửng: - Trước khi nói ra, hãy để ta báo cáo tình hình hiện tại đã. Sáng sớm hôm qua, quân đội tiên phong của Tông Mật Trí đã bắt đầu hành động, đi thẳng tới Phong Thành. Có thể sẽ đến khu rừng ngoài thành vào hoàng hôn ngày kia. Chiến thư của Tông Mật Trí đã đến cửa thành vào sau giờ ngọ ngày hôm qua, đưa cho thủ vệ cổng thành. Nội dung thư nói rõ rằng cho Đông Mộ Bạch ba ngày để rút khỏi Phong Thành. Nếu có người dám ở lại thành, sẽ giết không tha. Bốn cô gái cắn chặt môi, ánh mắt ánh lên tia thù hận. Long Ưng ung dung nói: - Đông Mộ Bạch phản ứng thế nào? Giống như biết hết tất cả mọi chuyện trong thành, Bì La Các nhún vai, khinh thường nói: - Y thì có phản ứng gì được chứ? Đương nhiên là sợ đến độ hồn bay phách lạc, chưa đánh đã loạn. Long Ưng nói: - Các nước khác thì thế nào? Bì La Các nói: - Lãng Khung Chiếu và Đằng Đạm Chiếu sợ Tông Mật Trí như sợ cọp, chưa đến thời khắc sinh tử của dân tộc, nhất định sẽ không xuất binh phản kháng. Chỉ hi vọng chiến hỏa sẽ không lan tới chỗ họ. Lãng Khung Chiếu nằm ở ngoài cùng phía tây, nên càng hi vọng may mắn thoát nạn. Hi vọng thực lực của Tông Mật Trí sẽ giảm sút khi phải chinh chiến với các tộc khác mà không thể đánh đến chỗ họ. Đằng Đạm Chiếu thì lập trường lập lờ, không chắc chắn, khiến người Thi Lãng cảm thấy áp lực rất lớn. Long Ưng nói: - Dù thế nào, tên ngu ngốc hèn nhát là Đông Mộ Bạch đã đắc tội với Thiêu Lãng Thiều, dù có phái người đi xin quân cứu viện, cũng sẽ bị từ chối thôi. Nhưng Bì huynh thấy thế nào? Bì La Các điềm đạm: - Ta thấy, quan trọng nhất là ở ba vị. Ba vị nhất định là người rất nổi danh ở Thiên Triều, Long huynh có thể cho ta biết rõ không? Long Ưng đã hiểu, lòng thầm khen ngợi. Giờ đây Bì La Các đang cân đong đo đếm bọn họ, mới quyết định hành động bước tiếp theo. Trong trường hợp này, nếu hắn thực sự có thành ý, thì không thể không nói ra. Nghĩ sâu xa hơn, điều Bì La Các không hiểu, là tại sao ba người họ lại đến Nam Chiếu. Tại sao lại đối địch với Tông Mật Trí. Điều đau đầu nhất là, họ thật sự không thể nói nguyên nhân thực. Có nói ra cũng chỉ có ông trời mới tin, bởi lẽ chỉ ông trời mới biết họ đang làm gì. Bốn cô gái tinh thần phấn chấn, chăm chú lắng nghe.