Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 150 : Giải trừ lệnh cấm (thượng)
Quyển 4 – Chương 110: Giải trừ lệnh cấm (thượng).
Rồi ông nói tiếp:
- Ngươi đã từng gặp hai cô gái mát xa cho công công rồi đấy, cả hai đều xinh đẹp lại lương thiện. Họ đã đi theo công công từ nhỏ, lớn lên trong sự che chở của công công, giống như đứa con gái ngoan của công công vậy. Nhưng nếu như công công có mệnh hệ gì, thì ta sẽ giao họ cho ngươi, để ngươi quyết định tương lai của họ.
Long Ưng cười nói:
- Suýt nữa thì bị công công hù chết rồi, may mà tiểu đệ không có dự cảm xấu về điều này, cho thấy công công chỉ là lo quá mà thôi. Như những gì công công nói vậy, trừ phi ta chết, nếu không Võ Chiếu nhất định sẽ không động tới ngài.
Bàn công công nói:
- Công công chỉ là tiện miệng nói vài câu thôi. Nếu như ngươi muốn ân sủng họ, thì không cần khách sáo. Ôi! Họ đã tới tuổi cập kê rồi!
Long Ưng nói:
- Tiểu tử hiểu rồi.
Bàn công công nói:
- Điểm khác biệt nhất giữa ngươi và người trong Thánh Môn là về mặt nữ sắc. Nha đầu Tịnh Trai thực sự hại người không hề nhẹ.
Long Ưng cười phá lên, rồi cáo từ rời đi, sau khi rời khỏi cung bèn đi thẳng tới phủ quốc lão.
Vừa ra khỏi Đoan Môn, hắn đã gặp phải người hắn không muốn gặp nhất. Võ Tam Tư để lại đám tùy tùng, cùng hắn tới một bên rồi xuống ngựa nói chuyện. Gã đầy xấu hổ:
- Ta thực sự rất hối hận.
Với sự tinh tường của Long Ưng cũng không thể phân biêt được gã thật lòng hay giả dối, có thể thấy được Võ Tam Tự giỏi về phương diện này thế nào. Hắn bèn nói:
- Lương vương không cần phải để tâm đến chuyện được mất nhất thời đâu.
Võ Tam Tự đau khổ nói:
- Sau khi mọi chuyện xảy ra, Thánh thượng đã nói với ta, từ lúc đầu Long đại ca đã quyết định giành tất cả quân công cho ta, trong khi Tam Tư chỉ biết so đo hư danh.
Long Ưng giả bộ an ủi:
- Đời còn dài mà, chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác nữa chứ?
Võ Tam Tư đột nhiên nói:
- Thánh thượng đã quyết định lập Ngụy vương làm thái tử rồi.
Long Ưng nói:
- Lương vương có suy nghĩ gì về chuyện này? Dù ngài có nói gì, tiểu đệ cũng không nói cho người nào.
Mắt Võ Tam Tư sáng lên, gã trầm giọng nói:
- Ta có nói gì cũng không thay đổi được ý của Thánh thượng! Ôi! Trong số con cháu họ Võ, dù là về thanh danh hay tài năng, người không thích hợp làm thái tử nhất chính là gã.
Long Ưng nói:
- Lương vương yên tâm, chuyện này ngoài ý Thánh thượng ra thì còn phải xem thiên ý nữa.
Rồi hắn vỗ vai gã, lên ngựa đi mất.
Chưa đi qua cầu Thiên Tân, Lai Tuấn Thần đã đuổi tới phía sau, kéo hắn vào một quán trà gần đó, ngồi xuống nói chuyện.
Lai Tuấn Thần vô cùng khen ngợi tài đoán chữ của hắn, nói:
- Thật là chuẩn xác đến độ khiến người ta khó mà tin được, mùng ba tháng bảy ta bị đưa vào thiên lao, nhưng ngồi tù chín ngày đã được thả ra rồi. Ngụy vương đã đả thông mọi chuyện, cộng thêm quan hệ của hạ quan, không hề khó như những gì tưởng tượng. Ưng gia nói đúng, ngồi tù không phải là chết, chỉ là bị mất tự do thôi.
Long Ưng hiếu kỳ hỏi:
- Vậy có như những gì ngươi nói với ta, cử hành đại lễ chúc phúc bảy bảy bốn chín ngày không?
Lai Quân Thần đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Lúc đó vì bận rộn nên ta đã quên làm chuyện đó. Sau khi vào ngục ta mới hối hận, may mà pháp sự làm trước đó vẫn có hiệu quả.
Long Ưng mắng:
- Tiểu tử này, ngươi là loại nước đến chân mới nhảy. Nói đi! Hôm nay gặp ngươi, không phải là trùng hợp đấy chứ.
Lai Tuấn Thần oán giận nói:
- Muốn tìm được ngươi quả là khó khăn, ta đã phái người, nói với họ rằng chỉ cần gặp được lão ca ngươi, là phải thông báo cho ta ngay. Khó khăn lắm mới nhận được thông tin ngươi vừa rời khỏi Đại cung giam phủ, rồi lại biết rằng ngươi phi ngựa rất nhanh, tưởng rằng không đuổi được ngươi. May mà ngươi bị Lương vương chặn lại nói chuyện.
Long Ưng hết cách với “người bạn cũ” này, hắn nói:
- Không có chuyện thì không tới điện Tam Bảo, lần này ngươi lại gặp phải chuyện phiền phức gì rồi?
Lai Tuấn Thần nhìn ngó xung quanh, thấy khách uống trà thưa thớt, và không ai chú ý đến họ, nhưng gã vất hạ thấp giọng, nói một cách lén lút:
- Hạ quan muốn nhờ Ưng gia ra tay lần nữa, đoán chữ cho hạ quan.
Long Ưng nói:
- Đoán về điều gì?
Lai Tuấn Thần nói:
- Có thể không nói ra được không?
Long Ưng nói:
- Thế sao được? Ta cần phải giải thích về chuyện ngươi muốn đoán, giống như lần trước vậy.
Lai Tuấn Thần lộ vẻ khó xử, nói:
- Vậy đoán về thành bại của một việc nào đó, được không?
Long Ưng nói:
- Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng thấy ngươi rụt rè vậy, liền biết không phải là chuyện gì tốt đẹp. Ngươi có nhớ đã từng nói sẽ hiến hết gia sản, cạo đầu đi tu, để chuộc lại những chuyện xấu đã làm trước kia không? Vậy mà giờ đây ngươi lại càng làm lấn tới, rốt cuộc muốn hại ai?
Lai Tuấn Thần thở dài:
- Trong cái giang hồ này, đâu có làm theo ý mình được. Ở triều đình, thì là thông đồng làm bậy. Ngươi nói xem ta muốn hại người không?
Long Ưng nói:
- Đối với ngươi, hại người là chuyện thường ngày, vậy mà còn đến nhờ ta đoán chữ, nhất định người ngươi muốn hại lần này có thân phận và địa vị không nhỏ, nếu không hại nổi thì sẽ trở thành hại mình. Có đúng không? Hãy để ta đoán xem ngươi muốn hại ai! Mục tiêu lần này của ngươi có lẽ là người ta cũng quen, vì vậy không thể để ta biết. Mẹ ơi! Không phải ngươi đang đùa chứ!
Lai Tuấn Thần đau khổ nói:
- Xin ngươi đừng đoán nữa!
Long Ưng giơ tay cầm lấy vạt áo gã, nói:
- Đừng làm chuyện ngu ngốc này, lần này ngay cả Võ Thừa Tự cũng không bảo vệ được ngươi đâu, ngươi có biết không?
Lai Tuấn Thần run rẩy nói:
- Ngươi đoán ra thật rồi.
Long Ưng bực bội bỏ gã ra, rồi trầm giọng nói:
- Là Thái Bình và Lý Đán, đúng không? Võ Thừa Tự càng ngày càng làm càn rồi. Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, hãy từ bỏ suy nghĩ này ngay, sau đó bỏ chạy cho thật xa. Nếu không chẳng cần đoán chữ, cũng biết ngươi chết không có chỗ chôn, ta là người đầu tiên không buông tha cho ngươi.
Nói xong hắn bèn rời đi.
Long Ưng không đến phủ quốc lão, mà quay đầu về cung, đi thẳng tới Trinh Quan điện bằng tốc độ nhanh nhất. Khi đi qua Đoan Môn hắn vẫn không giảm tốc độ. Tên lính gác nhận ra là hắn, không dám ngăn lại, cứ để hắn đến điện Trinh Quan như một cơn gió.
Long Ưng phi người xuống ngựa cùng lúc Thượng Quan Uyển Nhi đang bước xuống từ bậc thềm đá.
Long Ưng gọi một câu:
- Thượng Quan đại gia về rồi!
Chưa để đối phương có cơ hội đáp lại, hắn bèn muốn lướt qua người nàng. Thượng Quan Uyển Nhi ngạc nhiên, may mà nàng nhanh tay nhanh mắt, kéo lấy vạt áo hắn, rồi hoảng sợ kêu lên:
- Đừng!
Câu này khiến người gác cửa phải ngó lại.
Long Ưng chưa hoàn toàn mất đi lý trí, hắn không gạt tay nàng ra, mà dừng lại nói:
- Đừng kéo ta lại!
Thượng Quan Uyển Nhi kêu lên:
- Đừng đi gặp Thánh Thượng như thế này.
Long Ưng khó hiểu nói:
- Tại sao?
Thượng Quan Uyển Nhi kéo hắn bước xuống bậc thềm đá, sau khi đến chỗ đất bằng, nàng buồn bã nói:
- Nhìn nét mặt của ngươi bây giờ rất đáng sợ, hai mắt giống như muốn giết người vậy. Ngươi đi nói chuyện với Thánh thượng thế này, ngài lại không vui, nhất định sẽ nảy sinh xung đột. Đừng đi!
Long Ưng bình tĩnh lại, kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, biết rằng mình đã mất bình tĩnh vì chuyện Võ Thừa Tự muốn hại chết Thái Bình. Hắn lúng lúng nói:
- Nét mặt của ta rất đáng sợ sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nói sợ hãi:
- Suýt nữa thì bị ngươi dọa chết rồi, đã có chuyện gì vậy?
Long Ưng muốn cười với nàng, nhưng không thể cười được nữa, đành nói sang chuyện khác:
- Tại sao tâm trạng của Thánh thượng lại không tốt?
Thượng Quan Uyển Nhi kéo hắn bước thêm mấy bước, sắc mặt có phần mệt mỏi, thấp giọng nói:
- Uyển Nhi vừa trở về từ chỗ Lư Lăng Vương, ta đến đó là để truyền đạt Thánh ý thay cho Thánh thượng, bảo họ không được qua lại với người trong giang hồ. Nhưng vương phi Lư Lăng Vương là Vi thị lại nói rằng trái là chết, phải cũng là chết, không bằng xin Thánh thượng cho hai vợ chồng họ tự vẫn, còn hơn mặc cho người ức hiếp. Sau khi ta nói lại câu này, Thánh thượng lập tức nổi giận. Uyển Nhi biết rằng sớm muộn gì ngài cũng báo thù vương phi vì chuyện này. Ôi!
Long Ưng không ngờ nàng lại nói chuyện bí mật thế này cho mình, ngạc nhiên hỏi:
- Uyển Nhi nói cho ta chuyện này, không sợ Thánh thượng trách tội sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Vì ngươi, người ta không để tâm đến chuyện gì nữa. Uyển Nhi còn rất nhiều điều muốn nói với ngươi! Cùng ta về phủ có được không?
Cuối cùng Long Ưng đã tỉnh ra, biết rằng vừa rồi ma tính của mình đại phát, bèn gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi! Nhưng ta phải gặp Thánh thượng ngay, bởi lẽ sáng mai ta phải khởi hành đến Trường An. Tối nay ta sẽ nghĩ cách đến thăm Uyển Nhi.
Thấy nàng tỏ ra kinh hãi, hắn vỗ vai nàng an ủi:
- Không sao đâu! Ta đã biết phải nói với Thánh thượng thế nào rồi.
Nhẫn nhịn lòng ham muốn hôn, từ đó hắn biết rằng mình đã trở lại bình thường, bèn nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, rồi đi về phía bậc thềm.
Long Ưng bước vào nội đường, nữ đế Đại Chu đang đứng bên long bàn, sắc mặt hầm hầm cho thấy vẫn còn nổi giận.
Hắn cợt nhả đến trước mặt bà ta, thi lễ vấn an ở chỗ cách bà ta khoảng năm bước rồi nói:
- Vừa rồi khi tiểu dân đến đây, đột nhiên nổi trận gió to. Nếu tiểu nhân đoán không lầm, mấy ngày này sẽ có một trận tuyết hiếm thấy vào mùa thu.
Quả nhiên Võ Chiếu trở lại dịu dàng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Tuyết thu?
Long Ưng nói:
- Chỉ tiếc rằng ngày mai tiểu dân sẽ khởi hành đến Tây Vực, không thể cùng ngắm tuyết với Thánh thượng rồi.
Võ Chiếu nhìn về phía hắn với đôi mắt dịu dàng, nói:
- Ngươi còn nhớ trận tuyết lớn đó không? Thật là mê lòng người.
Long Ưng gật đầu tỏ ra mình vẫn chưa quên, rồi bước lên hai bước, cười hì hì nói:
- Tiểu dân nói nhiều như vậy, là vì biết chuyện sắp nói ra đây sẽ khiến Thánh thượng không vui.
Võ Chiếu tức giận nói:
- Ngươi dám giở trò với Trẫm, có phải lâu lắm rồi chưa bị ai mắng không?
Long Ưng cười khổ nói:
- Trong lòng Long Ưng có hai chuyện, bắt buộc phải nói với Thánh thượng.
Võ Chiếu quay người đi, nói:
- Đi cùng với Trẫm!
Long Ưng đi theo sau bà ta đến trong chiếc đình ở hậu hoa viên. Giờ đã gần hoàng hôn, ánh mắt trời ánh lên màu hồng rực rỡ từ phía tây.
Võ Chiếu ngồi xuống bên bàn đá, nói:
- Ngồi đi!
Long Ưng ngồi đối diện rồi nhìn vào ánh mắt bà ta.
Võ Chiếu gật đầu nói:
- Đúng là hơi lạnh hơn một chút, nhưng vẫn chưa lạnh tới mức có tuyết. Chắc chắn rằng vừa rồi ngươi bịa chuyện, không sợ Trẫm gán tội khi quân cho ngươi sao?
Long Ưng thấy bà ta mỉm cười, bèn vui vẻ nói:
- Có phải là bịa chuyện hay không, thì một vài ngày nữa mới biết được. Trên chiến trường, nắm được sự thay đổi thời tiết có ích hơn so với bất kỳ điều gì.
Võ Chiếu bất đắc dĩ nói:
- Sao Trẫm có thể quên công lao ngươi lập cho Trẫm chứ? Nói đi!
Long Ưng nói:
- Mong Thánh thượng thứ tội cho tiểu nhân nói thẳng, Thánh thượng đã thu hồi lệnh đối với công chúa chưa?
Ánh mắt Võ Chiếu lộ vẻ phức tạp, bà ta điềm đạm nói:
- Chuyện còn lại là chuyện gì?
Long Ưng nói:
- Đã đến lúc kết thúc nền chính trị ác quan rồi!
Võ Chiếu không hề lộ vẻ không vui, trầm tư một lát, bà ta nói:
- Tà Đế có phải đang giận Trẫm không?
Long Ưng thong dong nói:
- Không phải là giận, mà là đau lòng. Thánh thượng có biết rằng biết bao đại thần mãnh tướng khiến kẻ địch chỉ nghe đã khiếp sợ của chúng ta đã chết trong tay ác quan. Kẻ địch của Thánh thượng không phải ở trong triều đình hay hoàng cung, mà là ở ngoài biên cương. Thánh thượng anh minh thần vũ, xử lý quốc sự rất tốt, ai cũng đều tâm phục. Bây giờ không cần làm giống như trước kia, dùng thủ đoạn của ác quan để khống chế quần thần.
Võ Chiếu nhìn hắn chăm chăm, rồi lạnh lùng nói:
- Nếu lời này Tà Đế nói với Trẫm trước khi Trẫm đăng cơ, nhất định Trẫm sẽ lấy mạng của ngươi. Giờ đây ta lại không nỡ giết ngươi và cũng cảm thấy lời của ngươi không phải là không có lý. Ôi! Ta luôn mềm lòng với ngươi.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
697 chương
45 chương
276 chương
60 chương
809 chương
150 chương