Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 116 : Thiên tử tương lai (thượng)

Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Thánh thượng chỉ hỏi hắn một câu, ngươi biết gì về quân sự không? Long Ưng tức giận: - Vậy thì Lương vương nên cứng họng mới đúng. Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Long đại ca đoán sai rồi. Y đáp lại một câu, mà câu đó lại là câu đáng lẽ không bao giờ được nói. Long Ưng trợn mắt nhìn nàng. Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Lương vương đáp lại rằng Long Ưng thì biết gì về quân sự? Thánh thượng bắt đầu nổi giận chửi mắng Lương vương một trận. Uyển Nhi chưa bao giờ thấy Thánh thượng nổi nóng với Lương vương như vậy. Cuối cùng... ôi!... Cuối cùng Thánh thượng cách chức Hành quân đại tổng quản của ngài rồi đuổi Lương vương ra, phạt trong mười ngày không được rời khỏi phủ Lương vương nửa bước. Long Ưng nói thất thanh: - Có chuyện gì? Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Huynh đã nói chuyện gì với Thánh thượng? Sau đó, Thánh thượng bảo Uyển Nhi thảo thánh chiếu lập tức miễn chức của Võ Du Nghi và Võ Ý Tông, để Lâu Sư Đức thống lĩnh toàn quân, Trương Cửu Tiết và Dương Huyền Cơ làm phó. Long Ưng cảm thấy rùng mình. Nữ đế quyết định thật nhanh. Hắn cười khổ: - Tiểu đệ đã hiểu được tại sao bà ấy lại phái tỷ tới gặp ta. Lúc này đúng là không nên đi gặp Lương vương vì có gặp cũng chẳng còn chuyện gì để nói. Hắn lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp: - Uyển Nhi ngồi trên đùi lão tử làm cho lão tử chẳng còn muốn nghĩ tới chuyện gì nữa. Thượng Quan Uyển Nhi u oán: - Giờ mà huynh còn có tâm trạng đó. Tối qua, người ta cầu ngươi ở lại thì nhẫn tâm bỏ đi. Bây giờ lại tới đùa giỡn Uyển Nhi. Long Ưng biết rõ ở phủ Lương vương, Thượng Quan Uyển Nhi hoàn toàn không đồng ý chuyện gần gũi với hắn, nên lên tiếng đe dọa: - Hay là để lão tử cưỡng ép? Thượng Quan Uyển Nhi nổi giận: - Cưỡng ép là thế nào? Một là huynh thả Uyển Nhi về hoàng cung, hai là dẫn người ta tới Lệ Khinh Các đi. Nhưng sau đó huynh phải thừa nhận với Thánh thượng đã làm gì với Uyển Nhi, tránh Thánh Thượng lại mắng Uyển nhi. Long Ưng trừng mắt nhìn nàng rồi nói: - Lại dám đưa cái bài Thánh thượng ra với lão tử. Thượng Quan Uyển Nhi cười tới mức run rẩy: - Cũng vậy. Tối qua chẳng phải huynh cũng lấy ra cái bài như vậy sao? Mà Thánh thượng và Bàn công công che đỡ cho huynh, Uyển Nhi thì thế cô lực yếu, còn chưa lật bài đã bị Ưng gia phát hiện. Bây giờ ngươi lựa chọn thế nào, Uyển Nhi cũng tiếp. Long Ưng cảm thấy suy sụp: - Thực sự là nhìn thấu lá bài chưa lật của lão tử. Ôi! Đi! Chúng ta tới Lệ Khinh Các đi. Đến lượt Thượng Quan Uyển Nhi la lên thất thanh: - Cái gì? Long Ưng mừng rỡ: - Còn cái gì nữa? Con ngựa láu lỉnh của ta đang chờ ta đưa được mỹ nhân về. Dứt lời hắn đứng dậy tới đứng sau lưng Thượng Quan Uyển Nhi rồi nói: - Có cần lão tử phải ôm ngươi lên ngựa không? Thượng Quan Uyển Nhi thất bại vội vàng cầu xin: - Hiện tại đúng là không được. Đêm nay cùng ngươi có được không? Long Ưng bị đánh trúng chỗ yếu vội vàng vất binh bỏ chạy khỏi phủ Lương vương. Ra khỏi phủ Lương vương, Long Ưng muốn gặp nhất là Đoan Mộc Lăng và Tiểu Ma nữ nhưng lại sợ làm rối loạn cảm xúc của Tiểu Ma nữ đành phải cố gắng kìm chế trở về với ba vị kiều thê mà nghỉ ngơi. Không ngờ, chưa tới cung Thượng Dương đã có tiểu thái giám tới mời hắn đến Đại cung giám phủ. Long Ưng thúc ngựa, phải mất thời gian hơn nửa chén trà mới tới được nơi. Tiểu cung nga lập tức dẫn hắn tới khu viện ở phía sau. Nhận ra đó là một trong những cung nga hôm đó bóp vai cho Bàn công công, hắn liền hỏi: - Đại tỷ tên là gì? Hầu hạ công công được lâu chưa? Tiểu cung nga vừa thẹn vừa mừng cúi đầu đáp: - Ưng gia cứ gọi nô tỳ là Tiểu Tuệ. Làm sao Tiểu Tuệ dám xưng hô với Ưng gia. Từ nhỏ nô tỳ đã đi theo hầu hạ Bàn công công. Long Ưng thuận miệng ỏi: - Năm nay Tiểu Tuệ bao nhiêu tuổi? Tiểu Tuệ nói: - Năm nay nô tỳ mười lăm tuổi. Bước vào cái sảnh nhỏ trong nội viện, lần đầu tiên thấy Bàn công công không ngồi ăn. Lão thấy Long Ưng, lập tức không nói không rằng ném cho hắn một cái bọc. Long Ưng đưa tay đón lấy. Trong lúc đó, Tiểu Tuệ lặng lẽ rời khỏi. Long Ưng ngẩn người: - Cái gì đây? Bàn công công đi về phía hắn và nói: - Thay nó. Long Ưng tưởng đó là một bộ trang phục khác để đóng giả thần y liền vội vàng thay thử rồi thuận tiện nói Võ Chiếu miễn chức mấy người họ Võ. Bàn công công cảm thấy nghi ngờ: - Lời nói của Bàn công công lọt vào tai nàng ư? Long Ưng cảm thấy kinh ngạc: - Hóa ra là công công khuyên nhủ bà ta. Bàn công công nói: - Sau khi ngươi và Thái Á đi rồi, Công công bình tĩnh nói chuyện với bà ấy, rồi khuyên hãy tỉnh lại khỏi cái mộng họ Võ độc chiếm thiên hạ thiên thu vạn thế đi. Ta nói thẳng cho bà ấy biết rằng rồi sẽ có một ngày cái giang sơn của bà ấy sẽ mất trong tay đệ tử họ Võ. Tình huống xấu nhất xảy ra lúc bà ấy còn sống, khi đó tất cả sự cố gắng của chúng ta vì Thánh môn tạo dựng sự thống trị của Hoàng đế sẽ trôi theo dòng nước, thậm chí còn lưu lại tiếng ác muôn đời. Long Ưng nhân lúc lão nói chuyện thì thay y phục rồi hoảng sợ nói: - Đây chẳng phải là trang phục thái giám hay sao? Bàn công công đoạt cái mũ trong tay hắn rồi đội lên sau đó sửa sang và nói: - Đúng là ngươi phải đóng giả thái giám. Thái giám có thân thể thái giám, mau thể hiện cho công công xem. Long Ưng bó tay không còn cách nào khác bèn nói: - Phải làm như thế nào? Bàn công công như không phải việc của mình: - Công công không phải là Tà Đế thiên biến vạn hóa, làm sao biết dạy ngươi thế nào? Mau động não đi. Long Ưng tập trung tin thần để sự chú ý vào các đốt ngón tay, gân cơ của cơ thể. Một lát sau, người hắn chợt thấp đi hai tấc, lại ưỡn ngực co bụng hóa thành thân hình thái giám chuẩn mực. Bàn công công nói: - Đội cái mặt nạ xấu đi. Long Ưng không hiểu tại sao phải mang mặt nạ. Bàn công công đi vòng quanh người hắn rồi đứng lại lấy trong người ra một vật gì đó và nói: - Cái mặt giả này thật đáng giận lại có râu. Ha! Làm sao thái giám lại có râu? Nói xong, lão móc một cái hộp sức nhỏ lấy một thứ bột gì trong đó rồi bôi xóa bỏ sự sơ hở đó. Sau đó lão mới cười nói: - Đi với công công. Long Ưng vừa đi theo lão vừa hỏi: - Đi đâu mà phải lén lút như vậy? Bàn công công dẫn hắn đi ra cánh cửa hậu viện rồi trầm giọng nói: - Lên xe trước rồi nói sau. Một tên tiểu thái giám nhìn thấy họ vội vàng cung kính đẩy cửa sau, bên ngoài có sẵn một đoàn xe đứng chờ. Đoàn xe có tất cả năm chiếc cùng với hơn ba mươi thái giám. Nhìn thấy Bàn công công, đám thái giám cung kính thi lễ mà không một ai dám ngẩng đầu lên quan sát Long Ưng. Bàn công công đi với hắn lên một chiếc xe rồi nói: - Khởi hành. Lần đầu tiên Long Ưng làm người đánh xe dùng la kéo nên luống cuống điều khiển la. Rất nhiều thái giám chạy hai bên yểm hộ cho viên thái giám giả là hắn. Bàn công công để âm thanh thành một đường mà nói chuyện với hắn: - Ta muốn đưa ngươi tới Đông cung. Long Ưng hoảng sợ khống chế âm thanh mà nói nhỏ: - Đông cung? Tới đó làm gì? Bàn công công thở dài: - Long Cơ là đứa con thứ ba của Đán nhi cho người gửi lời nhắn nhờ công công nghĩ cách giùm y, cho ngươi gặp mặt hắn một lần trước khi lên đường. Không thể ngờ trong số người Lý Đường vẫn còn có một kẻ đảm lược. Tam lang có con mắt rất chuẩn, chẳng những biết công công có quan hệ với ngươi mà còn rõ công công không bán y. Thật sự rất giỏi. Long Ưng biết Vạn Nhận Vũ thông báo cho Lý Long Cơ rằng mình không có thời gian để gặp mặt vì vậy mà y mới cầu xin Bàn công công. Tại sao Lý Long Cơ lại vội vã gặp mình như vậy? Hắn hỏi: - Tại sao công công lại đồng ý giúp y? Bàn công công nói: - Từ sau khi Thánh môn tan biến, công công cũng mềm lòng hơn nhiều. Công công chứng kiến bốn tên tiểu tử đó lớn lên, hiện tại chỉ còn có Hiển nhi và Đán nhi. Công công lại thích Đán nhi. Hắn không có dã tâm, tính cách thích ứng với hoàn cảnh. Mặc dù không có năng khiếu làm hoàng đế nhưng cũng không gây họa lớn. Còn Hiển nhi thì ngu ngốc nhưng lại tự cao tự đại, lá gan thì nhỏ chỉ biết dựa vào người vợ hung hãn. Thực sự nếu để cho y lên làm hoàng đế sẽ lại diễn ra cảnh Võ Chiếu với Cao Tông. Đoàn xe la rời khỏi cánh cửa Tuyên Chính, khi tới Đông Cung thì cũng nhìn thấy ánh mặt trời. Long Ưng nhớ tới Vạn Nhận Vũ từng nói trong tông thất Lý Đường chỉ có Lý Long Cơ là có tư cách thiên tử. Hắn hỏi: - Lý Long Cơ là người thế nào? Bàn công công nói: - Công công ít tiếp xúc với y nên cũng không biết nhiều lắm. Nghe nói y rất thích kết giao với bằng hữu trong giang hồ, tích cách phóng khoáng, thích nhất cưỡi ngựa bắn cung. Ôi! Nhốt một người như vậy ở Đông cung thì thật là bi thảm. Đoàn xe nhanh chóng đi vào Đông Cung. Võ Lâm quân canh cửa thấy Bàn công công dẫn đầu thì không dám hỏi nửa câu mà để cho họ vào. Đông cung nằm ở góc Đông Nam của cung thành, cửa chính là cửa Trọng Quang, ngoài ra còn có mấy cửa nhỏ. Phía đông là cửa Tân Thiện, phía Tây là cửa Duyên Nghĩa, tự mình là một cái thành với hình chữ nhật, rộng hơn trăm trượng mà dài 150 trượng với tầng tầng lớp lớp cung điện, thấp thoáng trong rừng cây. Cảnh sắc ở nơi này cũng được, tất nhiên không thể sánh nổi với sự xa hoa tráng lệ trong hoàng cung nhưng lại có một thứ phong thái tao nhã. Nhưng nghĩ tới một khu vực thế này lại là một cái ngục lớn, Long Ưng cũng phải cảm khái. Tại sao Võ Chiếu lại có thể đối xử với cháu của mình một cách nhẫn tâm như vậy? Nhớ tới người họ Võ gây họa cho đất nước, Long Ưng lại cảm thấy tức giận. Đoàn xe vòng qua điện chính rồi đi theo con đường bên phải tới phòng ăn. Long Ưng kinh ngạc: - Chúng ta đi ngông nghênh như vậy không sợ người họ Võ chú ý hay sao? Bàn công công chẳng thèm quan tâm: - Cứ mùng một và mười rằm, công công lại phái người đưa lương thực và đồ dùng tới Đông cung. Mỗi tháng, công công đều tới đây một chuyến gặp Đán nhi để xem cần cái gì. Ai dám nghi ngờ công công? Người nào dám nói công công một câu thì kẻ đó sẽ bị loạn trượng đánh chết. Không ai đỡ được cho hắn. Long Ưng nói: - Suýt nữa thì quên hỏi công công, sau khi nghe công công nói thì Thánh thượng có phản ứng thế nào. Bàn công công trả lời: - Bà ấy không nói một câu nhưng hiển nhiên là nghe lọt tai. Đoàn xe dừng lại. Hơn mười người hầu bước ra chào đón, nhanh chóng dỡ hàng hóa xuống. Bàn công công rời ghế nói: - Không được nói gì. Cứ làm như tùy tùng đi cùng công công. Bàn công công bố trí cho Long Ưng ngồi trong một cái sảnh nhỏ hẻo lánh, xem ra đây là phòng của hạ nhân còn lão thì chẳng biết đi đâu. Một lát sau, Lý Long Cơ mới tới. Long Ưng đã bỏ mặt nạ giả để lộ mặt thật của mình. Khi y đẩy cửa bước vào, Long Ưng đứng dậy chào đón. Lý Long Cơ bước tới, kích động nắm lấy hai tay hắn mà thở dài: - Từ ngày đầu tiên ở lầu Bát Phương nhìn thấy Long huynh vẫn sinh lòng ngưỡng mộ. Vừa rồi Nhận Vũ đến nói cho ta biết, huynh không thể phân thân ta cảm thấy rất thất vọng, đành phải đánh liều đi nhờ Bàn công công.