[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 60 : Cởi bỏ khúc mắc
“Tư Đình?” Tây Đằng Ly đẩy đẩy Hứa Tư Đình đang ngốc lăng:“Ngươi làm sao vậy?”
“Hả?” Hứa Tư Đình hoàn hồn, lại nghĩ đến chuyện về long mạch cùng Chu gia gần đây càng truyền càng thái quá, mật chỉ từ Thịnh Kinh truyền đến cũng một cái tiếp theo một cái, đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân này, Chu Tử mới có thể đem Chu Mộ mang đi, chính mình thay vì đi tìm trong vô vọng, chi bằng tập trung tinh thần đem chuyện tình long mạch điều tra rõ trước. Hiểu rõ điểm này, Hứa Tư Đình trong lòng cũng không còn rối loạn nữa, quay đầu hướng Tây Đằng Ly nói:“Ta không sao, ngươi muốn đi Vô Ưu cốc?”
“Tiểu Hủ sinh bệnh, vốn là dẫn nó đến tìm Chu Tử, ai biết Chu Tử lại đi không từ giã.” Tây Đằng Ly thở dài:“Cho nên ta mới nghĩ đến mang Tiểu Hủ đi Vô Ưu cốc xem.”
“Ừ, vậy ta mang ngươi đi, không chỉ có Dược tiên, mà tiểu thiếu gia cũng đang ở đó.” Hứa Tư Đình thấy Tây Đằng Ly chau mày, vì thế an ủi y hai câu, quay đầu nhìn thấy Phương Hủ nên khó tránh khỏi lại có chút nghi hoặc:“Vừa rồi ngươi nói, nó là con của ngươi?”
Tây Đằng Ly cười, vừa muốn nói chuyện, lại bị Phương Hủ một bên đánh gãy:“Ta chính là con của phụ thân!”
“Đúng, Tiểu Hủ là con ta.” Tây Đằng Ly nhìn Phương Hủ tức giận nhịn không được cười, tiểu hài tử này cái gì cũng tốt, chỉ là mỗi lần vừa nghe đến người khác nghi ngờ quan hệ phụ tử của mình cùng nó thì sẽ lập tức tạc mao, khuyên cũng khuyên không được.
Hứa Tư Đình thấy hai người như vậy, liền cũng không có hỏi nhiều, mang theo hai người họ một đường đến Vô Ưu cốc.
Trong Vô Ưu cốc, Vương Tuyệt đang đi theo phía sau Lãnh Tịch Chiếu.
“Ngươi đừng có đi theo ta được không?” Lãnh Tịch Chiếu rốt cục bất đắc dĩ quay đầu:“Ta gần đây thật sự phiền rất phiền phi thường phiền!”
“Ngươi đem sách thuốc Gia Cát đưa cho ngươi cho ta mượn xem một cái đi.” Vương Tuyệt cười vẻ mặt chân chó, phối hợp với cái mặt nạ dữ tợn kia, Lãnh Tịch Chiếu toàn thân run run.
“Sư phụ nói, không được cho người khác xem.” Lãnh Tịch Chiếu thực kiên trì.
“Ta không phải người khác mà, ta là hảo bằng hữu.” Vương Tuyệt chớp chớp mắt.
“Vậy ngươi đem mặt nạ tháo xuống cho ta xem một cái!” Lãnh Tịch Chiếu ra điều kiện.
“…… Quên đi.” Vương Tuyệt ủ rũ đi trở về, ngẩng mặt vừa lúc gặp Lãnh Úy.
Mắt thấy Vương Tuyệt ủ rũ ủ rũ đi ra sân, Lãnh Úy tiến lên xoa xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu, nói:“Ngươi khi dễ hắn?”
“Mới không có.” Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trên bậc thang trong viện:“Sư phụ dặn ta là không cho người khác xem ……”
“Nè.” Lãnh Úy ngồi ở bên người y đưa cho y một cái giấy bao nhỏ.
“Cái gì vậy?” Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận đến mở ra nhìn nhìn:“Điểm tâm.”
“Trước kia nhìn thấy điểm tâm thì không phải cái phản ứng này.” Lãnh Úy đem con ôm đến trong lòng xoa bóp:“Cứ sầu mi khổ kiểm mãi như vậy, mặt sẽ sớm nhăn thành mặt khỉ.”
Lãnh Tịch Chiếu hướng trong lòng Lãnh Úy dụi dụi:“Phụ thân thực xin lỗi.”
“Ngươi mấy ngày nay đã nói tới mấy trăm cái thực xin lỗi.” Lãnh Úy bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt y nghiêm túc nói:“Ta nói với ngươi rồi, làm sai thì phải nghĩ biện pháp đi sữa lỗi, mà không thể tự trách, càng không thể không ăn không uống trừng phạt chính mình.”
“Ta không phải không ăn không uống.” Lãnh Tịch Chiếu thanh âm nho nhỏ:“Ta là ăn không vô.”
Lãnh Úy ở trong lòng lắc đầu, đem điểm tâm đưa tới trong tay y mới rời đi. Chính mình không thể quản cả đời, có những chuyện, nên để cho y học cách xử lý giải quyết.
Vương Tuyệt không xem được sách thuốc nên thực uể oải, cho nên ra cửa đi bộ chung quanh giải sầu.
“Dược tiên!” Hứa Tư Đình tiến vào sơn cốc liền nhìn thấy Vương Tuyệt đang ngẩng mặt hướng phía chính mình đi tới, nên chạy nhanh tiến lên ngăn lại hắn.
“Ngươi mang ngoại nhân vào cốc?!” Vương Tuyệt liếc mắt một cái liền thấy được phía sau Hứa Tư Đình là Tây Đằng Ly cùng Phương Hủ, vì thế tạc mao.
“Bọn họ không phải ngoại nhân, là đại ca của Tây Xuyên vương cùng cháu trai.” Hứa Tư Đình giải thích.
“Thân thích của Tây Xuyên vương?” Vương Tuyệt hồn bay phách tán, trừng lớn ánh mắt nói:“Cái kia…… Là tới báo thù? Chuyện này cùng ta không có quan hệ!”
“Sự tình gì?” Tây Đằng Ly mạc danh kỳ diệu.quinnalaurent.wordpress.com
Hứa Tư Đình một đường suy nghĩ đủ mọi ngôn từ, đến bây giờ cũng chưa nghĩ ra nên như thế nào cùng Tây Đằng Ly nói chuyện Tây Đằng Lâm mất tích ở Dược vương cốc, lúc này thấy Vương Tuyệt chủ động đề cập, tâm nói đây là tự đào mồ chôn mình trong truyền thuyết, theo lý thì nên là chính ngươi giải quyết, vì thế vẻ mặt trấn định nói:“Ta có việc muốn đi trước tìm tiểu thiếu gia, các ngươi chậm rãi tán gẫu.”
Vương Tuyệt nghe vậy muốn trốn đi, lại bị Hứa Tư Đình một phen túm trở về.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Tây Đằng Ly nhìn bóng dáng Hứa Tư Đình nhanh chóng rời đi thì mờ mịt.
Vương Tuyệt trong lòng thầm mắng má nó, nghĩ rằng người làm quan chính là đồ gian trá!
“Nghe Tư Đình nói Tịch Chiếu ở đây, vậy A Lâm đâu?” Tây Đằng Ly nhíu mày:“Phát sinh sự tình gì?”
“…… Tây Xuyên vương hắn mấy ngày hôm trước đã tới đây.” Vương Tuyệt vừa nói vừa một bên xem sắc mặt Tây Đằng Ly:“Sau đó liền cái kia, cái kia, cái kia.”
“Phụ thân, người này thật kì quái.” Phương Hủ vẻ mặt ghét nhìn Vương Tuyệt, tâm nói bộ dạng khó coi cũng liền thôi, như thế nào ngay cả nói cũng nói không rõ ràng.
Tây Đằng Ly ánh mắt hiện lên một đạo ám trầm:“A Lâm đã xảy ra chuyện?”
“Ta mặc kệ, không phải chuyện của ta!” Vương Tuyệt giơ lên hai tay thực vô tội.
“Tây Đằng Lâm bị người bắt đi rồi.” Phía sau truyền đến thanh âm của Lãnh Úy, Vương Tuyệt nhất thời như trút được gánh nặng, tâm nói đại hiệp chính là đại hiệp, xuất hiện đúng lúc cần.
“Cái gì?” Tây Đằng Ly nghe vậy sợ hãi.
Lãnh Úy thở dài, đem sự tình toàn bộ nói cho Tây Đằng Ly.
“Này, ngươi không sao chứ?“Vương Tuyệt ở trước mắt Tây Đằng Ly phất tay.
“Phụ thân.” Phương Hủ lắc lắc cánh tay Tây Đằng Ly.
“Ta đã phái người đi tìm.” Lãnh Úy nói:“Chuyện này là do ta dạy con không tốt mà gây nên, mặc kệ việc này hậu quả như thế nào, ta chắc chắn cấp Tây Xuyên một cái công đạo.”
“Lãnh tiền bối nói quá lời.” Tây Đằng Ly phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói:“Ta không trách Tịch Chiếu. Chính là…… Ta muốn lập tức quay về Tây Xuyên, A Lâm là Tây Xuyên vương, chuyện này nếu như bị rơi vào tai dân chúng Tây Xuyên, thì sẽ có náo động, có ta ở đó nói không chừng có thể trấn an bớt.”
“Phụ thân ta cũng muốn về Tây Xuyên.” Phương Hủ túm trụ tay áo Tây Đằng Ly.Tây Đằng Ly bình phục một chút nỗi lòng, nói:“Lãnh tiền bối, Tịch Chiếu đâu?”
“Ta mang ngươi đi tìm.” Lãnh Úy ở trong lòng thở dài, trong lòng tính toán đợi lát nữa nếu Tây Đằng Ly tức giận, chính mình như thế nào mới có thể che chở cho con trai.
Vào sân, chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu đang dựa vào trên bàn ngẩn người, điểm tâm một cái cũng không đụng đến. Nghe được phía sau có động tĩnh, Lãnh Tịch Chiếu nhìn lại, sửng sốt:“Đại ca?”
“Ừ.” Tây Đằng Ly tiến lên ngồi ở trước mặt y.quinnalaurent.wordpress.com
Lãnh Tịch Chiếu môi giật giật, cũng không biết nên nói cái gì, lập tức quỳ gối trước mặt Tây Đằng Ly.
“Làm sao vậy?” Tây Đằng Ly cũng không khuyên y.
“Là ta tùy hứng không hiểu chuyện, hại Lâm Lâm bị bắt cóc.” Lãnh Tịch Chiếu không dám ngẩng đầu:“Cho ngươi đánh, đánh tới hết giận mới thôi.”
Lãnh Úy ở một bên khẩn trương nhìn Tây Đằng Ly, tâm nói ngươi xuống tay nhẹ một chút nha.
Tây Đằng Ly thở dài, cúi người đem y kéo đứng lên.
Lãnh Tịch Chiếu cái mũi đỏ mắt cũng đỏ, trong lòng có bao nhiêu ủy khuất cùng lo lắng đều ở trong ánh mắt ôn hòa của Tây Đằng Ly mà hoàn toàn sụp đổ, oa oa khóc đến thiên hôn địa ám.
Khóc nửa ngày sau, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, ngừng khóc, nâng tay dụi mắt nhìn Tây Đằng Ly.
“Khóc đủ rồi?” Tây Đằng Ly cúi đầu nhìn y:“Khóc cũng khóc rồi, cũng áy náy rồi, cũng biết sai lầm rồi, kế tiếp có phải hay không nên nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề?”
“Ngươi không trách ta?” Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi.
“Trách gì chứ, A Lâm là đệ đệ duy nhất của ta. Nếu đổi ngược lại, nếu ta làm đau ngươi, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng cùng Lâm tướng quân có thể trách ta hay không?” Tây Đằng Ly nói.
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, cái mũi lại lên men:“Ta đây cho ngươi đánh.”
“Đánh ngươi làm gì, đánh xong A Lâm cũng không thể tự trở về.” Tây Đằng Ly xoa xoa đầu y:“Làm sai thì phải nghĩ biện pháp sửa lỗi, tra tấn chính mình có ích lợi gì?”
Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt nhìn Tây Đằng Ly lại nhìn Lãnh Úy — hai người nói cùng một cái đạo lý.
“Hiện tại đánh ngươi, còn phải tìm người chiếu cố ngươi.” Tây Đằng Ly nói:“Không bằng chờ ngươi tìm được A Lâm rồi ta đánh sau?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Được, ta cam đoan nhất định sẽ tìm được hắn.”
Tây Đằng Ly cười, hướng y vươn tay:“Vậy cùng ta ngoéo tay, còn có, về sau nam nhân thì không thể tùy tiện khóc.”
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, mắt đỏ hồng cùng Tây Đằng Ly ngoéo tay.
Lãnh Úy đứng ở một bên sờ sờ Phương Hủ, tâm nói ca ca của Tây Xuyên vương …… Thật ra dáng nam tử hán.
Phương Hủ oán hận, chính mình bị người xa lạ sờ soạng!
“Ngươi như thế nào biết Lâm Lâm gặp chuyện không may?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày nói:“Sẽ không phải là bên ngoài đã truyền lời đồn chứ?”
“Chuyện A Lâm là ta vừa nghe nói.” Tây Đằng Ly ngoắc tay kêu Phương Hủ:“Ta tới là muốn tìm Dược tiên cùng ngươi giúp nó nhìn xem, thân thể nó có phương pháp gì có thể điều trị?”
Lãnh Tịch Chiếu vươn tay thử mạch đập của Phương Hủ, sửng sốt:“Đây không phải bệnh, là do nôn nóng luyện công, nên tổn thương tâm mạch.”
“Vậy có phương pháp gì có thể trị?” Tây Đằng Ly nói.
“Ngươi luyện là cái võ công gì?” Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu hỏi Phương Hủ.
Phương Hủ lắc đầu, nhìn Tây Đằng Ly nói:“Phụ thân chúng ta không nên đi xem bệnh, về Tây Xuyên được không?”
Tây Đằng Ly thở dài, đối Lãnh Tịch Chiếu nói:“Là Quỷ nguyệt chú.”
“Cha……” Phương Hủ có chút sốt ruột.quinnalaurent.wordpress.com
Lãnh Úy nhíu mày, công phu này nghe có chút quen tai……
“Ngươi là người Chu gia?” Hứa Tư Đình mới vừa đi đến cửa viện chợt nghe đến ba chữ Quỷ nguyệt chú, vì thế vài bước vọt tiến vào vội vàng hỏi.
“Ta không phải!!” Phương Hủ tránh khỏi tay Hứa Tư Đình trốn phía sau Tây Đằng Ly.
Lãnh Úy giật mình nghĩ tới, giang hồ tương truyền Chu gia có hai bản võ công bí tịch, chí dương chọn Nguyệt thương pháp còn chí tà là Quỷ nguyệt chú.
“Phụ thân chúng ta đi được không?” Phương Hủ gắt gao nắm góc áo Tây Đằng Ly:“Chúng ta về Tây Xuyên.”
“Không có việc gì, bọn họ không phải người xấu.” Tây Đằng Ly ngồi xổm xuống đem nó ôm vào trong lòng:“Tiểu Hủ đừng sợ.”
“Ngươi đừng sợ nha.” Lãnh Tịch Chiếu đã ở một bên an ủi nói:“Dù sao nội lực của ngươi cũng thực loạn, không bằng để cho phụ thân ta cùng Tư Đình giúp ngươi xóa đi, hủy đi nội lực nói không chừng sẽ không sao.”
“Ta không cần!” Phương Hủ mạnh mẽ lắc đầu:“Ta cần có võ công!”
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====
13/07/2016
E hèm ~ cái vụ ngành giải trí của Trung Quốc chắc các bạn cũng biết nhỉ ~ bây giờ có phong trào tẩy chay các tác phẩm cùng nghệ sĩ Trung Hoa.
Riêng tớ thì tớ thấy cái phong trào đó rất vô tác dụng. Chúng ta yêu thích họ vì tác phẩm của họ, tài năng của họ, và chúng ta tận hưởng chúng như thú vui vậy thì tại sao phải tự cắt mất niềm vui của mình? Yêu nước và sở thích là hai vấn đề khác nhau. Nếu muốn thể hiện tình yêu đất nước thì có hành động thiết tực hơn đi ( như xách súng lên đi lính đánh giặc, hay chí ít thì đừng xài bất kì đồ nào có liên quan đến TQ ấy), có ai dám hông?
Nói gắn gọn vậy thôi chủ yếu là tớ muốn nói là tớ không đi theo cái phong trào ấy và vẫn mở cửa nhà edit các tác phẩm tiểu thuyết đam mỹ Trung Hoa bình thường. Nếu còn khúc mắc thì tớ có thể làm một bài riêng nói lên quan điểm của tớ luôn để chúng ta cùng đàm đạo ahihi. Đừng report vội nhé ~ tớ không có bản word của mấy bộ trong nhà
Mãi yêu.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
334 chương
142 chương
46 chương
27 chương
80 chương
83 chương