Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc
Chương 12
Edit + Beta: Vịt
**** Nè sao tui hay quên mà các cô cũng giống tui thế hử =))))) Hôm kia tui định đăng chương mới bộ này nhưng không nhớ đã đăng tới chương nào nên chỉ đăng tới chương 10 mà không thấy ai nhắc tui hết =))))))
Mắt thấy ba chuồn, Tề Mộ dẹt miệng - ghét ông ấy không cốt khí.
Kiều Cẩn lại lườm nhóc một cái, cốt khí của nhóc cũng bị rút đi, lấy lòng mà cọ cọ mẹ.
Nhóc bình thường trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, giả cái bộ đáng thương này, trái tim Kiều Cẩn đều hóa thành nước đường rồi, nhưng âm thanh vẫn mạnh mẽ nghiêm túc: "Đứng yên, nhìn đề!"
Tề Mộ ủy khuất rưng rưng mà đứng thẳng, đàng hoàng nhìn tới.
Kiều Cẩn vừa tức vừa buồn cười: "Cái này con cũng có thể sai? Kiên nhẫn và tỉ mỉ con cũng không phân rõ sao?"
Đề mục là chọn từ điền chỗ trống, yêu cầu trong câu "Làm đề toán đặc biệt phải (), nếu không dễ làm sai" điền một từ, mục chọn là kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Rõ ràng nên chọn tỉ mỉ, nhưng Tề Mộ chọn kiên nhẫn.
Kiều Cẩn: "Làm bài phải tỉ mỉ, không phải kiên nhẫn."
Tề Mộ điên cuồng gật đầu, trong lòng nghĩ chính là: "tỉ mỉ" có ích gì? Dù sao cũng sẽ làm sai, "kiên nhẫn" chờ Doãn Tu Trúc làm xong mới là chuyện đúng đắn.
Đương nhiên lời này nhóc không dám nói, nói xong thì chờ Kiều nữ sĩ và đồng chí Đại Sơn phối hợp đánh kép!
Ở nhà phân tích xong bài thi, đến trường, lão Từ lại gọi Tề Mộ vào phòng làm việc, ngữ trọng tâm trường mà phân tích một phen.
Lão Từ cũng là thần tiên, rất biết nhìn người nói lời người nhìn quỷ nói lời quỷ: "Cái tam hành nhân này, đúng là không ai soái bằng em, bất quá chúng ta không thể kiêu ngạo, đặt trong lòng là được, không cần viết ra."
Tề Mộ: "......" Thầy giáo nói có đạo lý như vậy, nhóc nhưng không có cách nào phản bác.
Từ Đức áp sát một trận lời quỷ giảng xong bài thi, thấy trạng thái Tề Mộ không tệ, đề nghị: "Có muốn sau giờ học học thêm không?"
Tề Mộ trong giờ học 40 phút đã là ngồi như bàn chông, lại để nhóc sau giờ học tăng ca, nhóc không bằng một đầu đụng chết trên bụng bia của lão Từ.
Lão Từ dạy nhóc 3 năm, một ánh mắt là biết nhóc đang nghĩ gì: "Không phải thầy bổ cho em, thầy định để Doãn Tu Trúc."
"Doãn Tu Trúc?" Tề Mộ trong nháy mắt cảm thấy hứng thú.
Từ Đức: "Ừ, sau khi tan học hai em đi muộn nửa giờ, để bạn ấy dạy thêm cho em."
Tề Mộ động tâm, dù sao về nhà cũng là làm bài tập, nếu có thể cùng Doãn Tu Trúc ở trường làm xong bài, nhóc về nhà còn có thể chơi vui.
Lão Từ hỏi: "Thế nào?"
Tề Mộ cười hì hì: "Được ạ."
Lão Từ: "Em đừng vui quá, chờ thầy hỏi Doãn Tu Trúc chút, xem người ta có đồng ý hay không."
Tề Mộ tràn đầy tự tin: "Bạn ấy khẳng định đồng ý." Hai ta quan hệ gì, anh em thân thiết một phần bài tập hai người dùng!
Lão Từ cười đến phải gọi là hiền lành dễ gần (cáo già): "Về thôi, lát nữa vào học."
Giờ học kết thúc, Từ Đức gọi Doãn Tu Trúc vào trong phòng làm việc, nói nguyên dạng lời lúc trước.
Con ngươi bình tĩnh của Doãn Tu Trúc sáng ngời, trong âm thanh có lo lắng hiếm thấy: "Vâng, em có thể, bất quá Tề Mộ sẵn lòng về nhà muộn chút sao?"
Từ Đức: "Thầy đã hỏi bạn ấy trước, bạn ấy nghe nói em dạy thêm cho bạn ấy, lập tức đồng ý."
Khóe miệng Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng giương lên, nhẹ tới khiến cho người ta đau lòng.
Từ Đức rất chú ý Doãn Tu Trúc, đứa nhỏ này thật sự quá đáng thương cũng không biết ở nhà chịu ủy khuất thế nào mới sinh ra tính tình cẩn thận dè dặt như vậy.
Từ suốt sáng đến tối, bé an tĩnh tới không giống một đứa trẻ, ngoại trừ Tề Mộ, ít chủ động tiếp xúc với bất kỳ ai.
Lại nghĩ tới vấn đề tâm lý không thể xuống nước của nhóc, đồng chí lão Từ không thể thiếu não bổ một phen nội dung vở kịch ngược tâm ngược gan bên trong, không khỏi tình cha bùng nổ, muốn vì bé làm chút gì.
Hắn đoán Doãn Tu Trúc về nhà cũng là ảm đạm, dứt khoát để cho bé ở lại trường thêm một lát. Hắn biết bé và Tề Mộ quan hệ tốt, dạy thêm cho nhóc bé nhất định vui vẻ.
Chỉ bất quá phải nhắc nhở chút, tránh để dạy thêm biến thành sao chép bài tập, làm lỡ thành tích của Tề tiểu hỗn cầu.
"Thầy ơi, em đồng ý bổ túc cho Tề Mộ." Doãn Tu Trúc dù vẻ ngoài bình tĩnh cỡ nào, cũng vẫn là trái tim trẻ con, gặp được chuyện vui vẻ, âm thanh đều đang nhún nhảy.
Từ Đức ngữ trọng tâm trường nói: "Thầy biết em và Tề Mộ quan hệ tốt, là bạn bè cực kỳ tốt, nhưng em biết như thế nào mới là đối tốt với bạn không?"
Doãn Tu Trúc hơi ngơ ra.
Từ Đức thở dài nói: "Thầy nghe nói Tề Mộ bởi vì thi được số 1 từ dưới lên, bị ba bạn ấy đánh đau một trận."
Hắn nói tới có cảm giác chân thật như vậy, Doãn Tiểu Trúc nhất thời trái tim bị nhéo một cái.
Từ Đức liếc bé một cái, tiếp tục giả vờ: "Chậc chậc, khổ người kia lực tay kia của Tề tổng, tức giận lên thật dọa người, cũng thiệt thòi Tề Mộ kiên cường, trẻ con bình thường khẳng định phải khóc tới tê tâm liệt phế."
Một hồi miêu tả dường như thân lâm kỳ cảnh này của lão Từ, thuận lợi làm chấn động thiếu niên choai choai trước mắt.
Từ Đức thấy sức lửa gần đủ, lại nói: "Em thật lòng đối tốt với bạn ấy, thì nghiêm túc dạy thêm cho bạn ấy, giúp bạn ấy nâng cao thành tích, như vậy mới có thể miễn nỗi khổ da thịt."
Doãn Tu Trúc một hồi lâu hoàn hồn, bé nắm chặt nắm đấm, chân thành nói: "Thầy ơi thầy yên tâm, em sẽ cẩn thận giúp bạn ấy học bù!"
Từ Đức vui mừng nói: "Em là đứa trẻ tốt có tâm trách nhiệm, thầy tin tưởng em."
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu.
Cuối cùng, Từ Đức lại nói hươu nói vượn chắp vá cho mình: "Lòng tự ái của Tề Mộ mạnh, em nhưng ngàn vạn đừng nhắc tới chuyện ba bạn ấy đánh bạn ấy."
Doãn Tu Trúc nói: "Em sẽ không."
Lão Từ yên tâm: "Kỳ thực em nói ra bạn ấy cũng sẽ không thừa nhận, em còn không biết bạn ấy sao? Tề ngạnh hán đánh rụng răng và máu nuốt chung."
Doãn Tu Trúc đối với Tề bá chủ chính là sùng bái mù quáng: "Bạn ấy rất kiên cường, cũng rất lợi hại, thầy ơi thầy yên tâm, bạn ấy nhất định sẽ thi được thành tích tốt." Nhất định sẽ không bị đánh nữa!
Từ Đức đưa mắt nhìn theo Doãn tiểu thiếu niên rời đi, trong lòng nói thầm: May mà bồi vợ xem mấy tập phim cung đấu, nếu không thật sự không trị được đám nhãi con này.
Sau khi tan học chuyện học thêm liền quyết định như vậy, ngày đầu tiên Tề Mộ Mộ hết sức phấn khởi, xắn tay áo chờ Doãn Tu Trúc làm bài tập, làm xong nhóc sao chép lại.
Ai ngờ Tiểu Doãn nhà nhóc nghiêm trang mà cầm lấy sách giáo khoa, giảng đề cho nhóc.
Tề Mộ trợn to mắt: "Học thật hả?"
Doãn Tu Trúc: "Không khó, mình lát nữa nói từng chút một cho cậu nghe, cậu rất nhanh là hiểu."
Tề Mộ tê liệt ngã xuống: "Không cần, phiền muốn chết."
Doãn Tu Trúc không lên tiếng, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh nhóc.
Tề Mộ đợi hồi lâu không đợi được động tĩnh, nghiêng nghiêng đầu nhìn bé.
Doãn Tu Trúc cầm lấy sách giáo khoa, không nhúc nhích mà ngồi, chỉ có đôi môi màu nhạt mím chặt, thành một đường thẳng tắp.
Tề Mộ khó giải thích được trái tim căng chặt, nói: "Nè...... Cậu đừng khóc mà......"
"Mình rất muốn dạy bù cho cậu." Âm thanh Doãn Tu Trúc rất nhỏ, giống như muỗi vo ve.
Xương sườn mềm của Tề Mộ cực kỳ rõ ràng, chính là thích mềm không thích cứng, hơn nữa không thể thấy Doãn Tu Trúc chịu ủy khuất, dù sao cũng là người mà nhóc đã nói phải che chở.
"Mình, mình cũng muốn." Tề Mộ vội vàng nói.
Doãn Tu Trúc rũ mắt, lông mi dày đặc uốn vểnh run rẩy: "Nếu như không thể giúp cậu nâng cao thành tích, thầy giáo sẽ không để mình dạy bù cho cậu nữa."
Tề Mộ trợn tròn mắt.
Doãn Tu Trúc chặt chẽ nắm lấy quyển sách, chậm rãi nói: "Mình về nhà sớm cũng chỉ một mình, mình rất muốn ở trường thêm một lát......"
Lời này vừa ra Tề Mộ lập tức không chống đỡ được, hai người quen biết lâu như vậy, tình huống gia đình lẫn nhau cũng rõ mồn một: Mẹ của Doãn Tu Trúc chân không ra khỏi cửa, một năm cũng không nhìn bé một cái; ba của Doãn Tu Trúc càng chưa từng về nhà, căn nhà lớn ngoại trừ bảo mẫu nói chuyện châm chọc cũng chỉ có Doãn Tu Trúc bé nhỏ.
Không ai rõ ràng hơn Tề Mộ bé có bao nhiêu không muốn về nhà. Chỉ tiếc bé không có lý do không về nhà.
Hiện tại có thể dùng cái cớ dạy thêm này về muộn chút, cái này đối với Doãn Tu Trúc mà nói nhất định rất vui.
"Được rồi," Tề Mộ ảo não nói: "...... Học, mình học!" Trời ạ, bé thế nhưng thật sự phải sau khi tan học tiếp tục chọc bàn!
Khóe miệng Doãn Tu Trúc hơi cong.
Tề Mộ Mộ không cam lòng nói: "Mình nhưng là vì cậu mới học!"
Trong lòng Doãn Tu Trúc có nhiệt khí không cách nào hình dung, tựa hồ sưởi nóng huyết dịch của bé: "Cám ơn cậu."
"Cám ơn cái gì?" Tề Mộ gãi gãi sau gáy, rất kỳ quái, "Cậu dạy thêm cho mình, nên là mình cám ơn cậu mới đúng...... A...... Cậu đừng nghĩ mình cám ơn cậu, mình ghét học chết đi được."
Doãn Tu Trúc lại nói: "Là mình không tốt."
"Cậu nhưng đừng nói như vậy." Tề Mộ tức giận nói, "Cậu nếu không tốt, mình đã sớm vỗ mông rời đi rồi!"
Lời không nói rõ, nhưng ý tứ lại bày tại đó rồi, khóe miệng giương lên của Doãn Tu Trúc như thế nào cũng không đè được.
- Bởi vì cậu, mình mới làm chuyện đáng ghét như vậy.
Tề Mộ sao có thể tốt như vậy, dưới gầm trời này sao có thể có Tề Mộ tốt như vậy, mà bé tại sao lại may mắn gặp được.
Sau khi có tiết học bổ túc, thành tích của Tề Mộ đột nhiên tăng mạnh, ước chừng tăng 9 điểm, đè mạnh Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh, trở thành thứ 3 đếm ngược từ dưới lên!
Đối mặt với kết quả này, thật sự vui vẻ là 2 người.
Một người là Doãn Tu Trúc, một người là Tề Đại Sơn.
Thật đúng lúc chính là, hai người này lúc nhóc thi 71 điểm cũng đều rất vui vẻ.
Hứa Tiểu Minh cầm lấy bài thi 78 điểm khóc thút thít: "Mộ Mộ à, sao cậu có thể phản bội bọn tớ? Ở lại khoảng điểm 70 không tốt sao? Tại sao lại hướng thế lực ác cúi đầu!"
Tề Mộ mắng bé: "Cậu biến đi, ai muốn cùng một giuộc với cậu."
Hứa Tiểu Minh bi phẫn nói: "Cậu thay đổi rồi, cậu không còn là ngôi sao lấp lánh nhất trong lớp chúng ta nữa!"
Tâm tình Tề Mộ rất tốt, mắt thấy bé sắp vấy bẩn bài thi bảo bối của mình, cảnh giác nói: "Đừng đụng vào bài thi của tớ nhá, đụng hỏng cậu không đền nổi."
Hứa Tiểu Minh: "......" Không phải 80 điểm sao! Tớ chỉ kém 2 điểm! Đáng tiếc kém 2 điểm này, bé vẫn thật sự không bù nổi......
Thành tích có tăng lên, học bổ túc có thể tiếp tục. Tề Mộ cũng không bài xích như ngoài miệng, nhóc không thích nghe Từ Đức giảng bài, nhưng bằng lòng nghe Doãn Tu Trúc, âm thanh Doãn Tu Trúc dễ nghe, giảng đúng lại không lòng vòng, thỉnh thoảng còn cầm socola thưởng nhóc, Tề Mộ giống như thỏ trắng nhỏ nhìn chằm chằm cà rốt, nhảy tới rất vui vẻ.
Đảo mắt bọn nhóc lên tới lớp 4, thời tiết cũng lạnh, tới cuối tháng 10 lại càng lạnh tới mức đông cứng người run lẩy bẩy.
Tề Mộ từ 1 tuần trước đã nhớ đến 1 việc, gấp gáp chậm chạp, khổ sở tới sắp không chịu được, dù gì cũng chờ được ngày 9 tháng 11 tới.
Ngày này là sinh nhật của Doãn Tu Trúc, Tề Mộ từ chỗ lão Từ biết được.
Sinh nhật của Tề Mộ nửa năm trước vừa vặn trải qua ở trường, sau khi trải qua sinh nhật Tề Mộ dẫn theo Doãn Tu Trúc cùng nhau cầu nguyện, lão Từ sau đó hỏi Tề Mộ một câu, Tề Mộ nói: "Doãn Tu Trúc không có sinh nhật, cho nên cùng trải qua với em."
Trong lòng lão Từ ngũ vị tạp trần: "Đâu có ai sẽ không có sinh nhật?"
Tề Mộ nói: "Bạn ấy từ nhỏ chưa từng trải qua."
Từ Đức sửng sốt, lập tức nói: "Thầy đi kiểm tra cho bạn ấy, lúc bạn ấy đăng ký nhất định sẽ điền tư liệu."
Thế là sinh nhật của Doãn Tu Trúc tra ra manh mối, Tề Mộ nghiêm túc ghi ở trong lòng, nghĩ tới hôm nay cho bé kinh hỉ.
Tề Mộ biết Doãn Tu Trúc không thích nhiều người, một mực nhịn tới lúc mọi người đi hết, lúc hai người học bổ túc nhóc mới lấy ra món quà cất giấu cả ngày.
"Sinh nhật vui vẻ!" Tề Mộ lớn tiếng nói.
Doãn Tu Trúc nhìn bánh socola trước mặt, cả người cứng lại.
================
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo đồng chí Tiểu Doãn sẽ trưởng thành.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
19 chương
32 chương
61 chương
97 chương
68 chương
18 chương