Nhất lộ đăng tiên

Chương 9 : Nuôi dưỡng bảo bối

Kể từ sau ngày đại lễ nhập môn chính thức trở thành một thành viên trong Tịnh Vân Tông, Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh mới bình thản bắt đầu sống cuộc sống của những tiểu hài tử sáu tuổi cùng đầu óc non nớt từ từ nhận thức về thế giới mình đang sống…. *** “ Doanh nhi – Sở nhi, trong túi càn khôn của các con có nhiều nhất là thứ gì? “ – Thừa Phong chân nhân ngồi bên một chiếc bàn đá dưới tán cây bạch đàn đưa mắt nhìn hai tiểu hài tử bụ bẫm trắng trẻo không khác nào hai cái bánh bao trong y phục màu lam nhạt và màu xanh lá mạ non cùng hai đôi má phúng phính hồng hào khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi. “ Chúng con có nhiều nhất là linh thạch ạ! “ – Lưu Sở Sở mím môi thật thà khai báo. “ Hết rồi sao? “ – Thừa Phong chân nhân lại quét mắt nhìn sang Hồ Doanh Doanh, trầm giọng hỏi. “ Vâng ạ! Bọn con có nhiều nhất là linh thạch ạ! “ – Hồ Doanh Doanh nghiêm túc gật đầu xác nhận. Thừa Phong chân nhân đưa mắt nhìn vẻ mặt vô cùng thành thật của cả hai tiểu hài tử rồi lại chau mày suy nghĩ một lúc mới nhẹ giọng lên tiếng: “ Túi càn khôn Ngọa Vân sư bá ban tặng cho hai đứa con là cực phẩm bảo vật, các con phải bảo quản và giữ gìn cẩn thận. Không được tùy tiện dùng túi càn khôn để đựng những thứ linh tinh có biết không? “ “ Thức ăn không được liệt vào danh sách những thứ linh tinh mà nghĩa phụ vừa nói đúng không ạ? “ – Hồ Doanh Doanh chớp chớp cặp mắt to tròn long lanh nhìn Thừa Phong chân nhân rồi dè dặt lên tiếng hỏi. “ Trong túi càn khôn của chúng con nhiều nhất là linh thạch … nhiều thứ hai chính là thức ăn a! “ – Lưu Sở Sở đưa tay gãi đầu, khẽ lên tiếng. Thừa Phong chân nhân cảm thấy vô cùng bối rối lẫn khó xử, ông lắc đầu khẽ thở dài rồi lại đưa mắt nhìn sang hai cái bánh bao bụ bẫm cực kỳ xinh xắn đang đứng trước mặt. Ông mới rời khỏi Tịnh Vân Tông ba tháng để xuất sơn thi hành nhiệm vụ do đại sư huynh Ngọa Vân phân phó ấy vậy mà khi trở về tông môn ông lại cảm thấy mọi sự đã thay đổi đến mức chóng mặt như vậy a. Hai đứa nhỏ gầy như que củi, mặt mũi lem luốc ngày nào bây giờ trông vô cùng đáng yêu trong y phục hoa lệ, nhất là hai đôi má phúng phính hồng hào vừa nhìn thấy là muốn đưa tay véo một cái kia … nhưng ở trong môn phái tu tiên chú trọng sự đơn giản khiết tịnh như Tịnh Vân Tông liệu có nên nuôi dưỡng hai tiểu hài tử này thành bộ dạng con nhà đại phú đại quý như vậy không a??? “ Nghĩa phụ xuất sơn ba tháng, trong ba tháng này hai đứa con đã được học qua những thứ gì rồi? “ – Thừa Phong chân nhân hít sâu một hơi rồi đưa tay vuốt chòm râu dài, nghiêm giọng hỏi. “ Buổi sáng, chúng con học chữ cùng lễ nghĩa ở Tầm Vân Các cùng với Tương Vân sư bá ạ! “ – Lưu Sở Sở nhẹ giọng đáp lời. “ Buổi tối chúng con trở về Lãm Hoa Các học cầm kỳ thi họa với Vân Hoa nghĩa phụ ạ! “ – Hồ Doanh Doanh thấp giọng thêm vào. “ Tu tiên cũng cần phải học cầm kỳ thi họa sao? “ – Thừa Phong chân nhân lại chau mày, vuốt râu khẽ lẩm nhẩm trong miệng. “ Con cũng có suy nghĩ giống y hệt nghĩa phụ, con cũng hỏi Vân Hoa nghĩa phụ câu hỏi mà nghĩa phụ vừa nói … “ – Lưu Sở Sở khẽ nghiêng đầu, thì thầm lên tiếng. “ Ân! Đệ ấy trả lời như thế nào? “ – Thừa Phong chân nhân vội vàng đưa mắt nhìn Lưu Sở Sở, bàn tay nhẹ vuốt chòm râu dài chờ đợi câu trả lời. Lưu Sở Sở thở một hơi thật dài rồi nhìn sang Hồ Doanh Doanh, nháy mắt ra hiệu. Hồ Doanh Doanh hít sâu một hơi rồi phất ống tay áo, cặp mắt to tròn đen láy híp lại, khóe môi cong lên một đường cong yêu mị, giọng nói sắc bén: “ Dưỡng nữ của Vân Hoa ta cầm kỳ thi họa tất nhiên phải tinh thông hơn nữa còn phải biết xướng ca cùng vũ nghệ, trình độ sử dụng mị thuật cũng phải đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần để một ngày không xa giấc mộng tự tay gầy dựng nên một môn phái của ta sớm thành đại nghiệp! “ “ Môn phái mà đệ ấy muốn gầy dựng tên gọi là gì? “ – Thừa Phong chân nhân chau mày, trong lòng dâng lên một sự bất an không nhỏ, ông nghiêm túc nhìn hai tiểu hài tử rồi trầm giọng lên tiếng hỏi. “ Thừa Hoan Tông ạ! “ – Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh đồng thanh đáp lời. “ Ân! “ – Thừa Phong chân nhân lấy tay đỡ trán, bất lực lắc đầu. *** Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở vừa nhấc chân bước vào bên trong khuôn viên Triều Vân Các đã nhìn thấy Ngọa Vân sư bá đang đứng, hai tay chắp ra sau lưng, phong thái nhàn tản ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đứng ở hai bên trái phải của ông là Tư Viễn sư huynh, Thiên Hành sư huynh cùng bốn vị sư huynh khác. “ Tham kiến Chưởng môn sư bá! “ – hai cô ngoan ngoãn cúi người thật sâu cung kính bái chào. “ Thừa Phong tham kiến đại sư huynh! “ – Thừa Phong chân nhân đứng sau lưng Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh cũng nghiêng người hành lễ. Ngọa Vân chân nhân nghe tiếng chào liền nhẹ nhàng xoay người, ông đưa mắt nhìn Thừa Phong chân nhân ôn tồn lên tiếng: “ Hôm nay thời tiết mát mẻ thoải mái làm ta cảm thấy phấn khởi nên đã cho gọi Doanh nhi và Sở nhi đến đây để đích thân giảng giải cho bọn nhỏ bài học đầu tiên về nguồn gốc của vạn vật trong vũ trụ xem như là bài học nhập môn, đệ thấy như thế nào? “ “ Được đại sư huynh đích thân chỉ điểm chính là phần phúc của hai hài tử này a! Đệ xin thay mặt hai tiểu hài tử này cảm tạ đại sư huynh! “ – Thừa Phong chân nhân nở nụ cười hiền từ vội vàng lên tiếng đáp lời. “ Không cần đa lễ như vậy a! Nếu đệ đã nói như vậy, thời gian sắp tới Doanh nhi và Sở nhi ngoài học chữ viết cùng lễ nghĩa với Tương Vân sư đệ sẽ đi theo ta học những bài học nhập môn, bắt đầu tiếp cận với con đường tu đạo.” – Ngọa Vân chân nhân mỉm cười hòa ái, hài lòng nói tiếp. “ Vâng ạ! “ – Thừa Phong chân nhân cung kính đáp lời rồi nhanh chóng đứng sang một bên theo dõi đại sư huynh nhà mình đứng lớp giảng bài. Lớp học của Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh nằm trong khu rừng tuyết tùng tuyệt đẹp, gió thổi mát rượi, không khí lại vô cùng trong lành. Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở nhanh chóng bước đến ngồi vào bàn học, hai tay khoanh lại để ngay ngắn trên mặt bàn theo đúng tác phong của những học sinh gương mẫu được giáo dục cẩn thận làm cho Ngọa Vân chân nhân, Thừa Phong chân nhân vô cùng hài lòng. Ngọa Vân chân nhân mỉm cười đưa tay véo nhẹ vào chiếc má phúng phính của Hồ Doanh Doanh rồi vui vẻ véo thêm một cái vào chiếc má bầu bĩnh của Lưu Sở Sở sau đó mới khẽ hắng giọng bắt đầu giảng bài: “ Trời đất vạn vật nói chung là một đại vũ trụ và bản thân con người được xem như là một tiểu vũ trụ cũng hàm chứa Âm Dương và Ngũ Hành. Khởi đầu là Thái Cực. Thái Cực vận động biến thành hai khí Âm - Dương. Hai khí Âm Dương luôn luôn chuyển hóa làm cho vũ trụ vận động, vạn vật nhờ thế mà sinh tồn. “ Lưu Sở Sở và Hồ Doanh Doanh chăm chú lắng nghe từ câu từng chữ của Ngọa Vân chân nhân, mỗi khi Ngọa Vân chân nhân nói xong, ở trước mắt các cô đều hiện lên những hình ảnh minh họa vô cùng sống động. Đầu tiên là một chấm tròn đỏ như chu sa. Chấm tròn đỏ nằm yên một chỗ thời gian rất lâu mới từ từ tách thành hai nửa vòng tròn uốn lượn có màu trắng và đen tạo thành biểu tượng âm dương mà hai cô đã từng nhìn thấy trong tài liệu lịch sử cổ xưa của đất nước Trung Hoa. “ Hai khí Âm Dương giao tiếp tuần hoàn sinh hóa ra vạn vật theo bốn trạng thái phát triển và suy tận được gọi là Tứ Tượng. Tứ Tượng bao gồm Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm và Thiếu Âm. Tứ Tượng lại sinh ra Bát Quái. Bát Quái là tạm tướng chính của Âm Dương, sinh hóa ra năm khí chất chính là Ngũ Hành. Có thể hiểu một cách đơn giản: Khí của trời đất, hợp thì là một chính là Thái Cực, chia thì là Âm và Dương, tách ra làm bốn mùa, bày xếp thành Ngũ Hành! …. “ Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở say mê chăm chú theo dõi những hình ảnh tượng trưng cho Tứ Tượng cùng Ngũ Hành nối tiếp nhau hiện lên rồi biến mất trong không trung theo từng câu nói của Ngọa Vân chân nhân mà đem từng câu nói, từng hình ảnh khắc thật sâu vào trong tâm trí. Thừa Phong chân nhân đưa mắt ngắm nhìn hai khuôn mặt xinh xắn như bừng sáng, những tia linh quang nơi ánh mắt của hai tiểu hài tử như những tia nắng lấp lánh chiếu xuyên qua những tán cây tùng, trên khóe môi của ông nhẹ nhàng điểm một nụ cười thể hiện sự hài lòng cùng tự hào. Ngọa Vân chân nhân vừa giảng giải vừa thi triển pháp thuật tạo nên những hình ảnh cùng biểu tượng minh họa cho Doanh Doanh và Sở Sở để hai cô có thể dễ dàng hình dung, tiếp thu bài học nhập môn rất đỗi mơ hồ trừu tượng về nguồn gốc của vũ trụ. Ông vuốt chòm râu dài màu bạch kim, mỉm cười rồi gật gù tỏ ý vừa lòng sau đó âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt thông minh sáng dạ của cả hai tiểu hài tử rồi trầm giọng lên tiếng: “ … Doanh nhi và Sở nhi chỉ cần ghi nhớ! “ – Ngọa Vân chân nhân vừa dứt lời trên tay ông bỗng nhiên xuất hiện một cái bánh nướng hình tròn vô cùng ngon mắt, khóe môi nở một nụ cười chậm rãi nói tiếp: “ Thái Cực sinh Lưỡng Nghi! “ – chiếc bánh nướng hình tròn trên tay ông tự tách thành hai nửa bằng nhau - “ Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng! “ – hai nửa chiếc bánh lại tự động tách thành bốn phần bằng nhau trước cặp mắt ngỡ ngàng lẫn kích động của Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở - “Tứ Tượng sinh Bát Quái. “ – bốn phần của chiếc bánh lại tách thành tám phần. “ Bát Quái sinh Ngũ Hành! “ - lúc này trên mặt của tám phần bánh lại hiện lên một đóa hoa với năm màu: trắng ( kim ), xanh lá ( mộc ), đen ( thủy ), đỏ ( hỏa) và vàng ( thổ ) – “ Ngũ Hành sinh ra vạn vật! “ – đóa hoa ngũ sắc trên mặt bánh xoay thành vòng tròn làm cho tám phần bánh bỗng chốc hóa thành vô số những chiếc bánh nhỏ với muôn hình vạn trạng, đầy đủ sắc màu chất đầy trên mặt chiếc bàn học bằng gỗ của hai cô. “ Woa!!! “ – Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở hưng phấn đến mức đứng bật dậy reo hò rồi thích thú vỗ tay tán thưởng. Ngọa Vân chân nhân tủm tỉm mỉm cười, cả khuôn mặt ông tràn đầy sự đắc ý cùng vui vẻ. “ Vạn vật trong vũ trụ có sinh ắt có diệt, có thịnh ắt có suy cũng giống như con người phải trải qua sinh lão bệnh tử. Dựa trên học thuyết Tứ Tượng Đông Phương, chúng ta nhận ra vũ trụ có một mãnh lực vô hình chu du khắp không gian và thời gian có thể hiểu nôm na đó chính là Thái Cực. Thái Cực tác động do hai trạng thái động – tĩnh của chính mình, tức là hai khí Âm – Dương để biến hóa và chi phối vạn vật tạo ra một sự sống vĩnh cửu đó chính là lý thuyết Thái Cực Âm Dương. Chúng ta dựa vào Thái Cực Âm Dương để tiến vào con đường tu tiên đạo với mục đích tinh thông thiên địa ngũ hành, hiểu được quy luật của lục giới để trở nên những bậc cường giả, nghịch lại thiên kiếp mà đạp đất phi thăng! “ Ngọa Vân chân nhân đợi đến khi Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở đem tất cả số bánh trên bàn cẩn thận cho vào hai chiếc túi Càn Khôn mới khẽ vẫy tay ra hiệu cho hai cô tiến đến đứng sát bên cạnh mình. Ông phóng tầm mắt nhìn về phía xa xăm, trầm giọng lên tiếng tiếp tục giảng giải, hai bàn tay của ông nhẹ vào xoa vào đầu của Hồ Doanh Doanh và Lưu Sở Sở như còn muốn truyền đạt lại rất nhiều thứ nhưng chưa thể mở lời nói ra một cách rõ ràng...