Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 66 : Con đường yêu đơn phương
Dọc theo đường đi về thôn, Kinh và Lục Hi từng người phát biểu đủ loại cảm xúc bất mãn của mình với Màu và Thư Đồng.
Kinh nói như thế này: "Ta nói với các ngươi a, đừng thấy nhiều người đều cảm thấy Thư Đồng là người tốt, ta lại không cảm thấy như vậy, có một lần ta còn nhìn thấy nàng dùng sọt trúc đập đầu Nhất Toàn kìa. Hừ, cũng không biết Nhất Toàn coi trọng nàng ở điểm gì, còn không phải chỉ là giống cái thôi sao? Bộ dáng cũng không có gì tốt, muốn nói giống cái xinh đẹp trong thôn chúng ta nàng còn chưa tới lượt a, cũng chỉ thích giả trang người tốt trước mặt người khác, nhìn đã thấy phiền!"
Còn Lục Hi thì nói như này: "Kỳ thực chị họ ta có một lần trộm nói với ta, nàng nhìn thấy Thư Đồng cùng mấy cái giống đực hạ thôn nói nói cười cười, hừ, một bên muốn gả cho Khôn làm bạn lữ thôn trưởng tương lai, một bên lại không thành thật. Còn có a, ta cũng nhìn thấy nàng bắt nạt Nhất Toàn, biểu tình trên mặt rất lợi hại, ta nhìn thấy mà buồn thay Nhất Toàn, hai người nói xem, Thư Đồng kia có chỗ nào tốt?" Đương nhiên là y đang hỏi Phong và Mộc Ngõa.
Mộc Ngõa huynh tự nhiên thể hiện rõ tâm tính: "Ta trước nay chưa từng cảm thấy nàng tốt, Liên Chi nhà ta cũng không thích nàng, nói nàng thích khoe khoang mình có quần áo trang sức đẹp gì đó."
Thái độ Phong càng thêm rõ ràng: "Ta cũng không cùng nàng nói quá hai lời, cũng chỉ nhớ hình dáng nàng ra sao, nhưng nghe các ngươi nói vậy, hình như nàng đúng là có vẻ không tốt. Dù sao cũng không liên quan, ta cũng không cần hiểu biết gì về nàng."
Đinh Tiếu cảm thấy thủ đoạn của Phong còn cao hơn Mộc Ngõa không biết bao nhiêu lần! Không cảm thấy tốt cùng dứt khoát không quan tâm tự nhiên là người sau cao hơn người trước.Nhưng cậu tin Kinh tuyệt đối không nói lời vô nghĩa, này không chỉ là vì cậu hiểu tính tình bạn mình, cũng vì cậu thực sự cảm thấy lấy người mẹ như Ương mà có thể dạy ra được một người con gái tính tình dịu dàng hiền thục kính cẩn khiêm tốn có chút khó khăn. Cho nên có thể thấy được, lời xin lỗi thay mới vừa rồi căn bản là vô nghĩa: "Đúng rồi, người tên Nhất Toàn kia cùng Thư Đồng là có quan hệ gì?"
Kinh bĩu môi: "Nhà của Mộc Toàn và Thư Đồng là hàng xóm, giống như Phong và Lục Hi vậy, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so với người khác đều thân hơn. Nhất Toàn hình như rất thích Thư Đồng, nhưng hắn hẳn là biết Thư Đồng một lòng muốn gả cho Khôn, dù sao...ai nha lại nói tiếp thật phiền toái."
Đinh Tiếu hắc tuyến, này thì có gì mà phiền toái, chỉ là một người yêu đơn phương thôi mà: "Vậy còn Màu thì sao?"
Mộc Ngõa nhanh chóng chen vào: "Cái này ta biết! Màu là con của anh trai mẹ Thư Đồng, y thực thích Nhất Toàn."
Lục Hi lập tức nổi lên lòng bát quái: "Cái gì? Màu thích Nhất Toàn? Không phải là Khôn sao?"
Mộc Ngõa cũng phi thường bát quái: "Sao có thể là Khôn được chứ! Ta cùng Nhất Toàn rất quen thuộc, thấy qua rất nhiều lần Màu đưa đồ ăn cho Nhất Toàn. Nhưng Nhất Toàn hắn chỉ thích Thư Đồng, đối với Màu có vẻ không đặc biệt nhiệt tình. Ách...vẫn là Kinh nói đúng, nói nữa thực phiền toái."
Tiếp tục blah balh nói một đường, Đinh Tiếu cơ bản hiểu biết như sau. Nhất Toàn cùng Thư Đồng xem như là thanh mai trúc mã, nhưng Thư Đồng lại muốn gả cho Khôn, nhưng nữ nhân này hình như ngoài Nhất Toàn ra còn một đám giống đực theo đuổi nàng điều kiện cũng thực không tồi. Mà Thư Đồng là anh chị em họ với Màu, Màu thích Nhất Toàn chứ không phải Khôn. Nhưng Nhất Toàn lại không thích Màu, quan hệ này kỳ thực trong suy nghĩ của Đinh Tiếu cũng không phức tạp mấy, nhiều lắm chỉ là cẩu huyết một chút. Nhưng có một chút tin tức như vậy, cậu liền tin Màu ít nhất có sáu phần không muốn bản thân tự đạp mình một chân. Nhưng đến tột cùng có phải bị Thư Đồng sai sử hay không? này khó mà biết được. Xem ra ở cái xã hội thú nhân nguyên thủy này, cũng vẫn sẽ có một ít người có ý đồ âm mưu quỷ kế gì đó.
Cũng may là mình xuyên tới, đời trước tuy rằng trải qua cũng rất đơn giản, nhưng phim truyền hình, điện ảnh và tiểu thuyết mình cũng xem không ít. Cũng may có Kinh và Lục Hi hai người bạn tốt yêu bát quái này, bằng không ai biết mình có thể giống như những người khác bị vẻ ôn nhu hiền lành bên ngoài của Thư Đồng lừa. Thật là ngẫm lại liền vô ngữ a.
Đụng phải người đáng ghét khó tránh khỏi khiến tâm trạng không thoải mái, nhưng loại cảm xúc này tồn tại không bao lâu, chờ về tới nhà Đinh Tiếu, mấy vị thiếu niên nhi đồng lại mặt mày hớn hở. Nguyên nhân là dưới sự năn nỉ của bạn tốt, Đinh Tiếu đồng ý lại làm một lần bánh trôi trà quả, làm thù lao cho việc hỗ trợ đào "đồ ăn" hôm nay. Còn đồ vật hôm nay đào được, hai người cũng không muốn lấy phần. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, ngày thường ăn uống ở chỗ Đinh Tiếu rất nhiều lần, bọn họ cũng không thể mỗi lần đều khiến Tiếu Tiếu chịu thiệt.
So với tự hỏi việc vô nghĩa, Đinh Tiếu cảm thấy nấu ăn thực sự là một loại hưởng thụ, lúc này Quỳnh và Hạ đều ở nhà, mọi người cùng nhau nhào bột nặn bánh, so với ngày hôm qua một mình mình làm nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay Quỳnh cho thêm mật ong vào nước trà, cho nên ngoại trừ Đinh Tiếu thì tất cả mọi người đều cảm thấy nước trà hôm nay uống ngon hơn ngày hôm qua.
Đinh Tiếu cũng không thể nói ba làm như vậy sẽ làm biến mất vị đắng chát của trà, dù sao chỉ cần mọi người thích là được rồi. Xem ra mọi người tuy cũng thực thích uống nước trà ngày hôm qua, nhưng rõ ràng lại thích vị ngọt như hôm nay hơn. Không biết Khôn có phải cũng thích cho thêm mật ong hay không, chẳng lẽ chỉ có một mình mình thích uống vị đắng chát nồng đậm của nước trà hay sao?
Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ buổi sáng đi đến nhà hiến tế "chỉ đạo" cách vẽ tranh ra, nội dúng sinh hoạt chủ yếu của Đinh Tiếu là làm cơm trưa, cho gà ăn, cùng Kinh và Lục Hi ở khu an toàn tìm kiếm cỏ dại cho gà ăn.
Nhưng hai ngày sau Đinh Tiếu liền kinh hỉ phát hiện, gà đuôi dài rất thích ăn vỏ Bạch Đậu và vỏ củ từ, đương nhiên thích nhất vẫn là lõi của bắp râu dài còn lại sau khi bị tách hạt. Thậm chí là các bộ phận không ăn được của dã thú, còn có xương đầu cá gì đó, tóm lại là đồ ăn còn thừa trong nhà hàng ngày đều bị tiêu diệt sạch sẽ, có điều mỗi ngày dọn dẹp phân chuồng gì đó vất vả một chút.
Đám gà đuôi dài ấu tể này không chỉ không kén chọn thức ăn, hơn nữa trừ bỏ xương cốt cần phải đập dập cho chúng nó thì các đồ vật khác mỏ gà đều có thể mổ ăn luôn. Lần đầu tiên nhìn gà đuôi dài mổ lõi bắp râu dài, Đinh Tiếu đều cảm thấy đau đến hoảng, có thể tưởng tượng, nếu chúng nó mổ vào người vậy sẽ là cái dạng cảnh tượng gì.
Ba nói gà đuôi dài không thể bay xa giống các loài chim khác, nhưng tốt xấu nó vẫn có thể bay lên trên cây cao 10 đến 20 mét để chạy trốn. Cho nên vào lần đầu tiên gà đuôi dài có ý đồ chạy trốn, Đinh Tiếu lấy cây kéo kéo trong bộ đồ đa năng của mình ra, cười dữ tợn cắt đứt cái đuôi dài xinh đẹp của gà đuôi dài, còn có mấy cọng lông dài nhất trên đôi cánh của chúng. Tuy cắt qua lông thoạt nhìn gà đuôi dài thực chật vật, nhưng bọn chúng thích ứng vẫn rất siêu cường. Trưa hôm đó chúng nó liền lại "xoạch xoạch" mà ở "trong lồng" hoạt động. Hơn nữa đối với Tiếu Tiếu đến cho ăn, không những không có thái độ thù hận, ngược lại còn "hô" một chút vây quanh lại. Có thể nói thấy đồ ăn giống như thấy lịch đại tổ tông vậy.
Gà đuôi dài lấy tốc độ mắt thường thấy được lớn lên, mỗi buổi sáng, Đinh Tiếu một bên đánh răng một bên nhìn đám lương thực dự trữ này. Đừng thấy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhà cậu trừ bỏ sau con gà ấu tể lúc trước, Quỳnh và Hạ cũng đã bắt thêm bốn con gà đuôi dài ấu tể trở về. Trừ lần đó ra còn tăng thêm một ổ thỏ đuôi dài, trong đó bao gồm một đực một cái hai con thỏ bố mẹ cùng bốn con thỏ con. Còn có một con heo ba thước bị nhốt riêng trong nhà kho.
Đây là một loại heo gần giống với heo nhà mà đời trước Đinh Tiếu biết, nhưng cái đầu nó lại nhỏ hơn so với heo nhà. Từ điều này Đinh Tiếu cũng nhận ra, đơn vị chiều dài nơi này là thước, một thước ước chừng 30cm, cơ hồ là giống với đời trước. Nhưng đơn vị tiêu chuẩn trọng lượng tính theo "thạch", đều đặt ở trên tế đàn. Thực tế vận dụng vẫn là đánh giá đại khái...
Thỏ đuôi dài cùng gà đuôi dài tên gần giống nhau, ăn cái gì cũng gần giống nhau, chỉ là thỏ đuôi dài không ăn thịt, đối cỏ khô cũng có thể tiếp thu. Có một lần Kinh dùng gậy gỗ chọc thỏ con chơi đùa, kết quả con thỏ kia đem cây gậy gỗ trực tiếp thành đồ ăn "răng rắc răng rắc" mà nhai. Nhìn thấy vậy Đinh Tiếu dựng hết cả lông tơ, này nếu là cắn người, thật đúng là rất nguy hiểm a.
Heo ba thước cũng là động vật ăn tạp, nhưng lá gan phi thường nhỏ, mỗi lần có người tới gần, nó đều chạy đến một góc nhà kho run rẩy, Đinh Tiếu cùng Lục Hi và Kinh khi tới còn đỡ, chỉ cần là Hạ và Quỳnh, còn có Mộc Ngõa và Phong tới gần, nó sẽ cả người run rẩy. Thoạt nhìn thứ này cảm giác đối với hơi thở của thú nhân giống đực cảnh giác rất cao. Hoàn toàn không giống như gà đuôi dài trừ bỏ ăn chính là ngốc ngốc một chỗ.
Dưới hoàn cảnh hết sức bận rộn, Đinh Tiếu cũng không quên đem mấy cái quần cộc ra làm, thông thường ăn xong cơm chiều, hai ba con Quỳnh và Đinh Tiếu liền chui vào phòng Đinh Tiếu, thắp ngọn nến bắt đầu may vá.
Hạ cha lần đầu tiên mặc vào quần lót con trai làm cho mình, đầu tiên trong lòng là ấm áp, là vui vẻ cùng đắc ý. Nhưng bởi vì Đinh Tiếu chế tác kích cỡ cũng không quá thích hợp, cho nên hơi chật, cuối cùng cái quần đùi kia bị Quỳnh sửa nhỏ lại để mình mặc.
Kỳ thực ở thế giới thú nhân cũng có quần đùi, nhưng đều là loại vừa dài vừa rộng, gần giống với quần váy, không phân biệt trước sau. Hơn nữa bởi vì đủ loại không thoải mái, càng nhiều người vào mùa hè đều thích mặc váy da, còn vấn đề có bị lộ hàng hay không trước nay đều không ở trong phạm vi suy xét của họ. Phải biết rằng các thú nhân độc thân, trừ khi là bạn lữ nhận định, nếu không rất ít cùng nhau chơi. Mặc kệ là thành niên hay không, khi giống đực cùng chuẩn bạn lữ mình nhận định ở bên nhau, ngẫu nhiên bị đối phương nhìn đến họ cũng sẽ không mặt đỏ tim đập, ngược lại sẽ cảm thấy đây là một loại biểu hiện bản thân.
Cho nên khi Đinh Tiếu và ba nói chuyện phiếm nghe đến việc như vậy, lập tức liền hiểu khuôn mặt không biểu tình của Khôn "giở trò lưu manh" là như thế nào mà ra. Còn...biểu hiện của mình...rõ ràng chính là không biết xấu hổ a!!! Chẳng lẽ không sợ dọa đến đối phương sao!! (Hài tử à, bị dọa chỉ có ngươi mà thôi!)
Quỳnh học xong cách khâu vắt sổ ở viền vải từ Đinh Tiếu, như vậy giải quyết vấn đề khi dùng vải bố làm quần áo để tránh vải bố bị rút sợi lại phải gấp ba tầng viền khâu lại. Cứ như vậy chẳng những giải quyết vấn đề vải dệt, hơn nữa khi mặc vào cũng không bị cộm đến khó chịu.
Bởi vì Khôn đem hai bó vải lớn mà hắn muốn cho Đinh Tiếu, Tiếu Tiếu liền quyết định phải làm cho tiểu Miêu Miêu và Liễu Đại bá mẫu mỗi người một thân quần áo. Sở dĩ không cho Bằng Giáp, Thương và Khôn vì khi cậu đề nghị với cha nhà mình, có lưu ý đến thái độ không nguyện ý lắm của cha. Sau lại Quỳnh trộm nói với Đinh Tiếu, thú nhân giống đực khi ngủ không thích mặc quần áo. Đinh Tiếu nhớ lại lúc trước lần Khôn "thẳng thắn thành khẩn đụng mặt", hiểu rõ gật đầu. Xem ra Khôn cũng không phải cố ý không biết xấu hổ.
Khôn là sau khi hắn rời khỏi ngày thứ 12 trở về, so với mọi người dự tính chậm hai ngày.
Nhưng nguyên nhân chính là vì nhiều hơn hai ngày này, đồ vật Khôn mang về so với vốn dĩ đồ vật hắn muốn mang về nhiều hơn gấp đôi.
Bốn túi đậu nành, hai túi hạt vừng mè, ba túi ớt cay, một túi dưa cứng, còn có một túi hạt hướng dương. Trừ bỏ những thứ này ra, Đinh Tiếu còn kinh hỉ mà nhìn thấy một túi củ lạc, Khôn đây là...trên đường đi nhổ được?
Đem một đống lớn đồ vật đặt trước mặt Đinh Tiếu, tuy bên ngoài có chút tro bụi, nhưng Khôn nhìn qua thần thái sáng láng, đôi mắt vô cùng sáng: "Tiếu Tiếu, nhiều rất nhiều."
Đinh Tiếu chạy nhanh đi lấy vải bố nhúng vào nước, sau đó trở lại đứng trước Khôn đang vẻ mặt mờ mịt, nâng tay lau mặt giúp hắn: "Về muộn mất hai ngày, chính là vì thu những thứ này sao?"
Tuy nước lạnh lẽo, nhưng độ dày của vải bố không đủ để ngăn cản độ ấm từ tay Đinh Tiếu. Khôn cảm thấy việc Tiếu Tiếu chủ động lau mặt giúp mình thực sự là quá tốt đẹp! Ừm, không lạnh không nóng, giống như cóc ái gì cào vào trái tim mình vậy. Thật muốn hôn Tiếu Tiếu một cái, 12 ngày không gặp mặt, thật là nhớ a!
"Ừ, vốn dĩ hắn cảm thấy đồ vật hơi ít, liền cho thêm ớt cay, nhưng ta cảm thấy vẫn chưa đủ, liền hỏi có thể lấy cái gì để trao đổi thêm chút đậu nành nữa không, hắn cũng chưa nói phải đổi, liền trực tiếp mang ta đến biên giới lãnh địa của bọn họ hái thêm một ít." Nói xong Khôn kéo tay Đinh Tiếu lại "Kỳ thực ở giao giới giữa tộc Dực Hổ chúng ta cùng tộc Phi báo cũng có đậu nành, nhưng là người đến biên giới săn thú tương đối ít, ta lúc trước đi qua vài lần cũng không chú ý qua. Có điều ớt cay bên này chúng ta thật sự không có, ta lúc trước trên đường thật cẩn thận tìm kiếm, ít nhất là đọc đường đi đến sườn núi chữ thập này không phát hiện ra".
Đinh Tiếu cầm lấy một củ lạc, tách lớp vỏ lấy ra hạt lạc hồng hồng bên trong: "Vậy cái này thì sao? Ngươi tìm thấy ở đâu?"
Nói đến cái này, Khôn liền cười: "Cái này a, là khi đi đường phát hiện ra, đi đến chân núi cách thôn Thiên Hà chúng ta không xa, có một mảnh nhỏ. Em không vẽ qua cây đỗ lạc trên mặt đất như thế nào, ta ngay từ đầu cũng không biết, nhưng khi muốn nhổ chút cỏ khô để châm lửa, kết quả lôi cả rễ của chúng ra, một túi này đều là từ chỗ kia thu được. Ta nhớ kỹ hình dáng của chúng."
Bẻ ra một củ lạc, trong củ lạc này có bốn hạt, hạt lạc mượt mà no đủ, kích thước cũng lớn. Cầm lấy một hạt cho vào trong miệng, tuy bên ngoài đã già nhưng hạt vẫn giòn, vị cũng không tồi. Nhanh chóng cầm lấy một hạt đưa tới bên miệng Khôn: "Buổi tối ở nhà tôi ăn cơm đi, ba và cha tôi có lẽ lát nữa sẽ trở lại, a, anh xem tôi cứ hỏi cái này cái kia, anh mệt mỏi nhiều ngày như vậy, vẫn là nhanh về nghỉ ngơi đi. Nếu không anh về nhà trước xem đi, miễn cho đại bá cùng đại bá mẫu lo lắng. Tôi hiện tại liền đi làm đồ ăn ngon cho anh, không cần để hết lại cho tôi, tôi chỉ cần một ít là được rồi." Mặc kệ là gì, Khôn cũng có gia đình của riêng mình, mình không thể da mặt dày mỗi lần đều độc chiếm đồ vật Khôn kiếm được.
Khôn ca nhìn cái miệng mở ra khép vào của Đinh Tiếu, nhịn không được nuốt nuốt nước bọt: "Đồ vật đều là của em"
Đinh Tiếu ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, tim đột nhiên đập nhanh một nhịp, sau đó đập đến kịch liệt. Đại gia hỏa này...ánh mắt nghiêm túc như vậy là có ý gì?
"Nhưng...nhưng...nhiều quá không tốt"
Khôn cố gắng nhịn xuống, nghẹn hơn mười ngày nhớ thương làm hắn cảm thấy nếu không đem Tiếu Tiếu bế lên hôn một cái, thật sự là cả người không thoải mái. Nghĩ như vậy, hắn liền làm như vậy. Cho dù biểu tình nghiêm túc, nhưng dừng trên môi Đinh Tiếu lại mềm nhẹ, liếm liếm, ừm, quả nhiên giống như mình tưởng tượng, môi Tiếu Tiếu vừa mềm lại vừa ngọt, so với thạch trái cây còn ngon hơn nhiều! Lại liếm!(¬‿¬)
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
35 chương
6 chương
128 chương
313 chương
49 chương