Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 239 : Mua sắm bao nhiêu thứ
10 cân bánh bao, ba cân sữa đậu nành, 30 cái bánh quẩy cộng thêm 10 bát cháo ngũ cốc và 2 cân dưa chuột muối, 10 cân lạp xưởng.
Một chuyến đi chợ sáng này của Đinh Tiếu trực tiếp khiến cho người ở chợ bị dọa ngốc, nhìn vị soái ca cao hơn 1 mét 8 này mua nhiều thứ như vậy, mọi người không khỏi nói thầm trong lòng, đây là mua cho mình ăn, hay là một đám người ăn? Nhưng mà nhìn người này liền biết lượng cơm khá khả quan, tuy một thân quần áo vải bông không ra sao, còn đi đôi dép lê kỳ quái, nhưng dáng người vô cùng tốt, cánh tay lộ ra bên ngoài kia, thật là khiến người hâm mộ.
Cho nên nói, tiêu chuẩn đánh giá dáng người của Thú Thế với người hiện đại mà nói là không giống nhau. Ở trong mắt Khôn và những người khác, Đinh Tiếu luôn là gầy tong teo, nhưng ở trong mắt người hiện đại, dáng người này đã rất khó lường, tuy cũng không nhìn ra cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng không chịu nổi cơ bắp do hàng năm lao động và săn thú rèn luyện tạo thành! Không hiện cũng là có a!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu chạy nhanh về nhà.
Cậu phát hiện tầng một nhà mình hiện tại không còn người bán hàng nữa, xem ra là không thấy chủ nhà, cũng có người đem bọn họ "đuổi" đi. Lát nữa mang theo Khôn vào xem, bên dưới cao hơn tầng trên một chút, nếu có thể ở, Khôn có thể thoải mái một chút.
Xách theo một đống lớn đồ vật về, Đinh Tiếu cũng không cảm thấy nặng chút nào, thuận tiện mua ba cân dưa chuột và hai cân cà chua, coi như là làm trái cây tráng miệng. Nói thật, khi cậu nhìn thấy đám rau của ở Thú Thế tuy cũng có cùng hương vị, nhưng lại không có vẻ ngoài như vậy, cậu liền có chút thèm ăn, nhưng mà không quan trọng, khi về sao có thể không mang theo hạt giống!
Vừa mở cửa ra, Đinh Tiếu đã bị một bức tường thịt chặn lại: "Khôn, anh làm gì đấy?"
Khôn đem đồ vật trong tay Tiếu Tiếu nhận lấy, sau đó cúi đầu trả lời: "Chờ em về, còn có, khóa của cái cửa này rất lợi hại, không mở được."
Đinh Tiếu cười: "Vậy khi chúng ta trở về mang mấy cái khóa về cho anh nghiên cứu nhé, đến đây nào, ăn cơm trước đã."
Đinh Tiếu mở ra cái bàn gấp nhà mình, sau đó đem bốn chân bàn duỗi hết ra: "Đừng xách nữa, đem đồ vật để ở trên bàn."
Khôn nghe lời mà đem đồ vật đặt lên, tuy cũng rất đói bụng, cũng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm thơm, nhưng cái bàn này thật sự khiến hắn rất tò mò, cư nhiên có thể gập tới gập lui như vậy, không hề tốn diện tích chút nào. Vì thế hắn mặc kệ mặt đất có bẩn hay không, trực tiếp ngồi xuống, sau đó bắt đầu cẩn thận mà xem cái chân gấp bên dưới bàn.
Đinh Tiếu hắc tuyến, nhưng lại cảm thấy hắc lão hổ nhà mình thật sự là quá đáng yêu, lấy ra một cái lạp xưởng trong túi đưa tới miệng Khôn: "Nếu anh có hứng thú với cái này, liền mang một cái về."
Khôn há miệng cắn một miếng to, nhai nửa này, đột nhiên mắt đầy ủy khuất nhìn về phía Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu, cái này không có thịt."
Đinh Tiếu đỡ trán: "Anh cũng không cần khoa trương như vậy, tuy phần lớn đều là bột, nhưng tốt xấu cũng có một chút thịt, anh nhìn chỗ này đi, không phải là có một chút sao."
Cậu cũng muốn mua thuần là thịt, nhưng đi một vòng cũng không thấy, chỉ có cái này là không tệ lắm, tốt xấu còn có một chút thịt, thật là làm khó bạn lữ nhà mình. Nhưng mấy ngày nay, lấy sức ăn của Khôn nếu muốn ăn đủ thịt, bản thân thật sự có một loại cảm giác táng gia bại sản. Nhưng mà cũng không sao, dù sao cũng phải đem tất cả đồ đạc ở nơi này đều bán đi đổi lấy đồ vật hữu dụng là được rồi.
Khôn lại cắn một ngụm: "Hương vị rất thơm, nhưng mà là lạ, đều không ngon bằng em làm."
Gia vị làm mấy thứ này sao có thể bằng thứ mình làm, thật là lúc trước cũng không phát hiện, anh chàng Khôn này cũng thật kén ăn, vì thế lại đưa tới một cái bánh bao: "Cái này là nhân thịt bò."
Vì thế Khôn một ngụm đem bánh bao đều nhét cả vào miệng, nhai nhai một lúc: "Nhân thịt quá ít, vỏ lại mềm mềm, còn không ngon bằng lần trước Đông Đông làm."
Được rồi, chúng ta có một đứa con trai ngoan ngoãn khéo tay, nhưng mà anh đừng dùng vẻ mặt ghét bỏ như vậy có được không. Em cũng không có cách nào mà!
"Tàm tạm thôi, chờ lát nữa em dẫn anh ra ngoài mua đồ, mua về tự mình làm."
Tuy Khôn ca ghét bỏ mấy thứ này, nhưng đói bụng nên vẫn phải ăn, thú nhân bọn họ sẽ không lãng phí bất cứ một chút đồ ăn nào, cho dù có khó ăn đến đâu cũng không được vứt đi.
Cất chứng minh thư và thẻ ngân hàng của mình vào trong ví, Đinh Tiếu quyết định trước tiên phải giải quyết vấn đề trang phục của mình và Khôn. Mặc như này ở chợ sáng thì không sao, nhưng nếu cứ mặc cả ngày như vậy thì lại kỳ cục, cậu còn muốn mua một khối bọt biển to, như vậy mình và Khôn liền có thể ngủ trên mặt đất, dù sao Khôn cũng không thể ngủ ở trên giường của mình được, huống chi mình hiện tại nằm cũng có chút chật chội.
Đi xuống lầu, lông mày Khôn vẫn luôn hơi hơi nhăn.
Đinh Tiếu hỏi: "Anh sao thế?"
Khôn thành thật trả lời: "Mũi không thoải mái, ngực còn khó chịu, còn có, những bán thú nhân và giống cái kia đều nhìn ta."
Đinh Tiếu cười khổ: "Không khí nơi này không tốt bằng nhà mình bên kia, anh ở mấy ngày sẽ quen thôi, có rất ít người ở đây cao như anh, bọn họ tò mò nên mới nhìn anh như vậy, còn có, bên này phải gọi là nam nhân và nữ nhân."
Đối với điều Đinh Tiếu nói, Khôn sẽ không bao giờ phản bác, nam nhân nữ nhân thì nam nhân nữ nhân, dù sao cũng không liên quan tới hắn.
Một đường dạo tới dạo lui, cũng là Đinh Tiếu muốn nhìn một chút đường phố quen thuộc trước kia, cho nên mới lựa chọn không ngồi xe, quan trọng là Khôn chắc chắn không ngồi vừa xe taxi, xe buýt thì không nói, tất nhiên sẽ bị vô hạn vây xem, hắn vốn dĩ đã không thích tiếp xúc gần với người lạ, hiện tại càng như vậy.
Nhìn thấy tòa nhà cao cao bên ngoài, còn có xe rất kỳ quái, trên mặt Khôn đều là tò mò và hưng phấn, đương nhiên loại cảm giác này cũng chỉ có Đinh Tiếu mới có thể nhìn ra được.
"Tiếu Tiếu, cái xe hai bánh này tại sao lại không bị đổ?" So với xe bốn bánh, hắn càng tò mò về xe đạp hơn.
Đinh Tiếu trả lời: "Cái này à, là vì có quán tính, dù sao giải thích cũng rất phiền toái, trong nhà có xe đạp, qua hai ngày nữa mang anh tới vùng ngoại ô, để anh thử xem."
Khôn lập tức gật đầu: "Thoạt nhìn thực phức tạp, nhưng mà hình như không khó học."
Nơi hai người tới đầu tiên chính là khu thương nghiệp tổng hợp.
Ở đại sảnh tầng một khu thương nghiệp, Đinh Tiếu nhìn thấy đồng hồ điện tử ghi ngày, cảm khái một chút, mình xuyên qua 21, 22 năm, nơi này đã đi qua được 5 năm, lại nghĩ tới nhà mình được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, nhưng đồ vật lại không bị xê dịch thay đổi, trong lòng cậu cũng rất cảm khái.
Mặc dù không phải chủ nhật, nhưng khu thương nghiệp vẫn không ít người, Đinh Tiếu cũng không lo Khôn bị lạc đường, còn lôi kéo tay Khôn, những nơi quá mức xa lạ sẽ khiến người bất an, khi mới tới Thú Thế mình cũng là như vậy. Cậu không cảm thấy bị người nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn nắm tay nhau thì có vấn đề gì, dù sao cũng không quen biết ai.
Tầng 1 khu thương nghiệp bán giày và mũ, giày của mình thì dễ chọn, size 43, giày nam nào cũng có, nhưng Khôn thì khó, trải qua người bán ước lượng, cư nhiên phải đi size 51. Được rồi, người bán hàng nói, size giày 51 tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, còn ở trong phạm vi có size, nhưng mà thực xin lỗi, quầy hàng bọn họ không có cái size này mà thôi.
Vì thế hai người đi một vòng lớn, mới thấy được hi vọng ở một quầy hàng chuyên bán giày thể thao. Nhưng người ta nói phải chuyển hàng từ nơi khác tới, hôm nay chắc chắn không lấy ra được.
Đinh Tiếu nghĩ nghĩ, giày du lịch này có thể đi ở Thú Thế, hơn nữa chân Khôn lớn như vậy, vạn nhất đi hỏng rồi còn không dễ mua, vì thế trực tiếp đưa tiền đặt cọc, mua 10 đôi. Nói thật, giày size đại giá cả không phải đắt bình thường, một lúc 10 đôi cũng thật sự cho quầy hàng bọn họ vui vẻ mấy ngày.
Nhìn thấy Tiếu Tiếu đưa một cái thẻ nhỏ cho người ta, người ta lại trả lại cho cậu, sau đó liền nói trả tiền xong, Khôn rất tò mò, nhưng hắn còn biết không thể để cho người khác nghe được mình đang nói cái gì, sau khi rời khỏi quầy hàng này, hắn trộm hỏi: "Tiếu Tiếu, cái thẻ kia có tiền sao?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, cái này là thẻ ngân hàng, bên trong có số tiền, khi dùng có thể không cần đem theo tiền từ chỗ để tiền kia, trực tiếp dùng con số này là được."
Nghe mơ hồ, nhưng Khôn quyết định không hỏi lại: "Không cần cầm tiền và đồ vật đi trao đổi, chỉ cần một cái thẻ thật là tiện lợi."
Giống như giày, quần cũng không dễ mua, ngược lại áo big size thì mua được vài món, Khôn cảm thấy mặc không thoải mái bằng Tiếu Tiếu làm cho mình, nhưng thấy bộ dáng Tiếu Tiếu nhìn mình thay quần áo mới, hai mắt sáng lấp lánh, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Nhưng vấn đề quần thì Đinh Tiếu cảm thấy bản thân chỉ có thể mua vải về may thôi.
Loại vật thể thang máy này khiến Khôn ca có chút kinh hãi, nhìn mọi người đứng ở trong một cái đồ vật, sau đó không cần động đậy liền tới nơi, hắn ngây dại một hồi lâu.
Đinh Tiếu cũng không nói được lời gì, lôi kéo Khôn đi vào thang máy, vốn dĩ có chút lo lắng, kết quả sau khi đứng vững cảm giác cũng không tệ lắm: "Thật lợi hại."
Đinh Tiếu cười tủm tỉm: "Nhưng là phí điện."
Lên tới tầng 5, Đinh Tiếu mua một cái di động mới ở quầy hàng, lập tức tiêu hết hơn 5000, nhưng di động này cậu mua cũng không chỉ để gọi điện thoại, mà là mang về cho Đại Vu, bởi vậy cậu lại mua pin năng lượng mặt trời, còn có một đống thẻ nhớ. Tuy sớm muộn gì cũng có ngày chơi hỏng, ít nhất có thể sử dụng được mấy năm nhỉ.
Đem sim điện thoại gắn vào, kiểm tra một chút, số điện thoại chẳng những không vì hết pin mà biến mất, ngược lại bên trong tài khoản cư nhiên còn hơn 2000 đồng!!! Đinh Tiếu kinh ngạc, đây là việc thần kỳ ai làm ra vậy. Nhưng mà cậu cũng rất bội phục cái sim điện thoại này, cư nhiên ở Thú Thế hơn 20 năm cũng không bị oxy hóa mất đi hiệu lực, thật là xịn xò nha!
Nhìn thấy tên mấy người trong danh bạ, Đinh Tiếu kéo Khôn ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi: "Em gọi điện thoại"
Trước kia Đinh Tiếu cũng đã nói qua với Khôn về điện thoại, tuy không rõ nguyên lý, nhưng Khôn cũng không thấy kỳ lạ: "Ừ"
Thử gọi diện cho Đinh Tuấn, tuy số điện thoại vẫn liên lạc được nhưng Đinh Tiếu cũng không rõ người sử dụng số điện thoại này có còn là anh họ của mình nữa hay không. Chuông điện thoại vang lên khoảng 10 lần, đầu bên kia mới có người nghe máy: "Alo..." giọng nói một người đàn ông, nhưng rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Người 20 năm không gặp, hơn nữa vốn dĩ cũng không quen biết bao lâu, cho nên Đinh Tiếu hoàn toàn không nhận ra đầu bên kia là ai: "Xin hỏi là Đinh Tuấn phải không?"
"Hả? Y đang ngủ, anh là ai?" Nói xong, người ở đầu bên kia còn ngáp một cái, có vẻ đúng là buồn ngủ.
Nếu số điện thoại vẫn còn là của Đinh Tuấn thì tốt rồi, Đinh Tiếu có một cảm giác loại thở phào nhẹ nhõm: "Tôi là Đinh Tiếu, là em họ anh ấy."
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, đang lúc Đinh Tiếu muốn mở miệng, bên kia đột nhiên gào lên: "Đậu xanh! Cậu cái tên hỗn đản này! Mấy năm nay rốt cuộc cậu chết ở đâu thế! Bưu thiếp bảo gửi về đâu!!! Đinh Tuấn còn tưởng tôi là lang băm nhìn ra cậu có bệnh gì mà khiến cậu bỏ đi đấy! Thằng nhóc con rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi!!!"
Ách....lời nói này, cái này....hình như là vị bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho mình lúc trước.....bác sĩ?
"Ngài là...bác sĩ Chu?"
"Oh my god! Cậu còn có thể nhớ ra tên tôi, tôi thật sự cảm động muốn chết! Tiểu Tuấn, ai em đừng đoạt.....)...... ( %& ("
Đầu điện thoại bên kia vang lên một loạt thanh âm lung tung rồi loạn, Đinh Tiếu đột nhiên rất muốn cười, ít nhất thế giới này vẫn còn có người nhớ ra mình, cảm giác không bị mọi người quên đi, thật đúng là không tồi.
Rất nhanh, điện thoại bên kia thanh âm trở nên yên tĩnh, sau đó thay đổi người khác: "Đinh Tiếu, cậu hiện tại ở đâu? Mấy năm nay cậu đã đi đâu vậy? Hiện tại đã trở lại phải không?!!!"
Không cần hỏi, đây chắc chắn là giọng nói của Đinh Tuấn, Đinh Tiếu cười trả lời: "Em ở khu thương nghiệp XX, mua đồ cho nửa kia của em, việc mấy năm qua rất phức tạp, trong điện thoại cũng không nói rõ được, nhưng lần này trở về em cũng không định ở lại lâu."
Đinh Tuấn ở đầu bên kia trầm mặc một chút, sau đó đột nhiên cảm khái: "Cậu kết hôn?"
Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, còn có hai đứa con đáng yêu và một gia đình."
"Vậy.....chúng ta gặp mặt đi, anh và Đại Chu đều rất nhớ cậu."
"Được ạ, vậy ngày mai đi, trưa mai tới nhà em, xem ra anh và bác sĩ Chu cũng chưa nghỉ ngơi tốt, vẫn là tiếp tục ngủ đi, ngày mai gặp." Nói xong Đinh Tiếu cong cong khóe miệng, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại. Đương nhiên, cậu cũng mang máng nghe thấy Đinh Tuấn ở bên kia "quỷ khóc sói gào" cùng một trận tiếng đấm đá.
Truyện khác cùng thể loại
430 chương
22 chương
81 chương
11 chương
27 chương
57 chương
108 chương
126 chương