Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 227 : Vui như lên trời
Gần đây Đinh Tiếu cảm thấy bản thân càng ngày càng ăn uống tốt, hơn nữa đối với đồ ăn khẩu vị nặng đặc biệt cảm thấy hứng thú. Từ năm ngoái làm ra chao và đậu cay từ đậu sừng trâu tới giờ, cậu liền bắt đầu yêu thích chế tác hai loại đồ vật khẩu vị này.
Hôm nay cậu tâm huyết dâng trào, vừa lúc ngày hôm qua Khôn săn một con heo ba thước vừa mới thành niên, nhìn thấy cái giò heo lớn kia, cậu liền đáng xấu hổ mà thèm. Vì thế sáng sớm liền xử lý hai cái giò heo lớn, cậu quyết định phải ăn một bữa thịt cho đã, tuy mỗi ngày đều có ăn thịt ( =L=)
Kỳ thực làm cái chân giò này cũng không khác với chân giò hầm mấy, chỉ là ngoài gia vị còn cho thêm đậu cay vào, chân giò lọc xương để cả miếng miếng, thịt phải dính liền với da không bị đứt rời. Lại đem thịt đặt vào bát lớn, đậy lại, cũng may cái bát cũng to như cái chậu nếu không thật đúng là không chứa hết được cái chân giò này. Gia vị thì đơn giản, rượu gạo để khử mùi tanh, muối và nước tương để làm gia vị và tạo màu, bột hoa tiêu, bột hành, nước gừng là dùng để tăng hương, sau đó liền cho vào nồi hấp.
Thời gian hấp không thể ngắn, nhưng quá dài cũng sẽ ảnh hưởng tới hương vị. Cũng may đối với thời gian chế biến các loại thức ăn Đinh Tiếu trải qua mười mấy năm ký lục đều biết được không sai biệt mấy, cho nên không cần lo lắng về điểm này. Đang chờ chân giò hấp xong, cậu bắt đầu chế tác nước sốt, hai muỗng đậu cay dùng mỡ phi tới đỏ rực, lại cho thêm lá tỏi, cuối cùng đổ nước canh xương heo đun tới khi sền sệt.
Chân giò vừa chín lại xối một nửa nước sốt lên, sau đó đặt vào trên mâm, lại đổ nốt nước sốt còn lại lên trên bì, khiến cho toàn bộ chân giò nằm hoàn chỉnh ở trong mâm. Nhà mình ăn cũng không cần chú ý tới hình thức làm gì, cho nên chân giò đậu cay hôm nay kỳ thực không phải đẹp mắt cho lắm.
Làm hai cái chân dùng hai cái nồi cùng một lúc, sau khi làm xong, Đinh Tiếu đưa cho Khôn mang tới nhà cha và ba. Cậu biết cha đặc biệt thích ăn cay, cho nên cái này tuyệt đối phù hợp với khẩu vị của hắn. Còn cái này nhà mình, thịt mỡ thì dành cho Khôn, còn bì đều là của mình! Bạch Đoàn Nhi không ăn được cay, cho nên món chân giò này nó vô pháp hưởng thụ. Nhưng không quan trọng, Tiếu Tiếu đặc biệt làm cho con trai báo tuyết thịt bò dùng để nghiến răng tuyệt đối không ít!
Đinh Tiếu ăn đến vui vẻ, đem quả màn thầu kẹp với thịt chân giò chấm nước canh ăn, mấy miếng là ăn hết một quả, khiến Khôn vừa vui vẻ vừa sợ hãi cậu no tới bội thực.
"Đừng ăn nhanh như vậy, đều là của em." Nói xong thực tự động tự giác mà đem thịt và bì chia ra, sau đó dùng đao nhỏ trên bàn bổ quả màn thầu ra, có thể nói là hầu hạ tới tận chân răng.
Đương nhiên Đinh Tiếu cũng chiếu cố Khôn, một khối to khối to thịt bị đưa tới chén Khôn, hơn nữa Đinh Tiếu còn đặc biệt cho hắc lão hổ nhà mình một chén rượu dưa hấu, đây chính là thứ tốt chỉ có nhà bọn họ có.
Đang ăn, Đinh Tiếu đột nhiên liền cảm thấy bụng có chút khó chịu, nhưng không giống như đau bụng tiêu chảy, không đợi cậu kịp nói gì, cảm giác đau đớn lại đột nhiên bạo phát. Quả màn thầu trong tay cũng rơi lên mặt bàn, cậu lập tức ôm lấy bụng, cả người đều run lên.
Điều này khiến Khôn sợ hãi, từ khi Nạp Nhất và Nạp Bối cũng trước sau xuất hiện tơ hồng, mấy người bọn họ đều đã có 3-4 năm không bị đau bụng. Tuy đôi khi cũng ngóng trông không biết lúc nào có ấu tể, nhưng phần lớn thời gian mọi người nên làm gì thì làm nấy, căn bản không thể nào đem chuyện này đặt ở trong lòng. Thình lình xảy ra như vậy khiến Khôn sợ hãi rồi. Nhìn thấy sắc mặt Tiếu Tiếu đều trắng bệch, hắn chạy nhanh tới ôm lấy cậu, đặt lên giường đất: "Ta đi gọi hiến tế, em đừng động đậy."
Khôn hấp tấp chạy tới nhà hiến tế, Nạp Bối và Bang đang ở ngoài ruộng hái đậu tương liền biết chắc chắn là Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, hai người bọn họ cũng không gọi hỏi Khôn xảy ra việc gì, một người chạy nhanh đi tới nhà Tiếu Tiếu xem tình huống, một người chạy tới nhà Quỳnh ba báo tin.
Chờ tới khi hiến tế tới, trong nhà đã có vài người vây quanh, nhưng đều là người nhà mà Nạp Bối và Bang gọi tới.
Chờ Tiếu Tiếu cảm thấy đau đớn có chút giảm đi, hiến tế bắt mạch cho cậu, kết quả khẳng định là hỉ mạch, lúc trước lời Đại Vu nói hiến tế cũng nghe Khôn nói qua, khi tới đây nàng đã đoán trước được có thể là Tiếu Tiếu có ấu tể: "Thật tốt quá, trong bụng Tiếu Tiếu hiện tại có ấu tể!"
Tin tức này đều ở trong suy đoán của mọi người, nhưng khi chưa có kết quả chuẩn đoán chính xác, bọ họ vẫn sẽ lo lắng có cái bệnh tật xấu gì đó. Hiện tại vừa nghe, tất cả mọi người đều vui mừng phát điên, đương nhiên ngoại trừ Khôn ca. Hiện tại tâm tình của Khôn rất là phức tạp, tuy hắn cũng vui vì bản thân và Tiếu Tiếu có ấu tể chung, nhưng vì Tiếu Tiếu đau như vậy, đau hết lần này đến lần khác, hắn cảm thấy bản thân thật quá không tốt. Vì thế đau lòng mà ôm chầm lấy Tiếu Tiếu vừa mới hòa hoãn xuống, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán bạn lữ: "Đều là ta không tốt, bằng không em sẽ không bị đau."
Hiến tế nghe xong khóe miệng run rẩy: "Nói linh tinh gì vậy? Đây là việc vui, nào có ai làm cha lại có tính tình như ngươi!"
Đinh Tiếu lúc này cũng đã có chút sức lực và tinh lực đi phân tâm tự hỏi ngoại trừ đau đớn ra còn có việc gì khác không. Nghe Khôn nói xong vừa cảm động lại vừa thấy một đống người ở bên cạnh quá hoảng hốt rồi. Nhưng hiến tế vừa nói như vậy xong, cậu cũng chỉ còn dư lại 囧. "Con không có việc gì. Dù sao cũng không có giống đực sinh ấu tể."
Lần này toàn bộ người trong phòng đều 囧. Sau một lát, chỉ có một mình Nạp Nhất thực nghiêm túc mà tự hỏi vấn đề này: "Đúng vậy! Vì sao giống đực lại không thể sinh ấu tể nhỉ?"
Không có ai cho y câu trả lời vấn đề rất có giá trị nghiên cứu này! Nhưng thật ra mọi người lại bị vẻ mặt của y làm cho bật cười, hiến tế rất thích hai người trẻ tuổi là Nạp Nhất và Nạp Bối này. Mà so với Nạp Bối ôn hòa thẹn thùng, nàng càng thích Nạp Nhất thẳng thắn ngây thơ hơn. Hơn nữa so với Kinh, lực phá hoại của Nạp Nhất rõ ràng không mạnh bằng.
"Nạp Nhất, hiện tại Tiếu Tiếu đã có ấu tể, có phải cháu cũng nên nỗ lực thêm hay không!"
Nạp Nhất vỗ vỗ bụng mình một cái: "Đó là đương nhiên! Cháu sẽ rất nỗ lực!"
Vì thế một hồi này liền khiến Đinh Tiếu không nhịn được cười. Sư phụ thật là...... nói đùa cái gì vậy!
Bởi vì Đinh Tiếu đã đáp ứng với Đại Vu và Long Vương sẽ đi long hương dưỡng thai, cho nên tất cả mọi người ở đây là phải giữ bí mật.
Có thai hai tháng không ảnh hưởng chút nào tới dáng người của Đinh Tiếu, chỉ là tất cả mọi người đều không cho phép cậu làm việc, cho dù là những việc chân tay "nặng nhọc" như nấu ăn, thái thịt nướng thịt gì đó, đều bị Quỳnh ba nhận hết.
Việc nhiều nhất mà Đinh Tiếu được làm mỗi ngày là ngậm khô bò, một bên vắt óc nghĩ thực đơn sau đó viết ra, một bên tùy tay đút cho Bạch Đoàn Nhi một miếng thịt khô.
Cũng không biết có phải là Bạch Đoàn Nhi biết chủ nhân có ấu tể hay không, gần đây cũng bảo vệ rất nghiêm, chỉ cần Đinh Tiếu vừa rời khỏi phòng, nó sẽ lập tức bảo hộ ở bên người. Nhìn thấy bất cứ người nào tới gần Tiếu Tiếu, chỉ cần không phải người quen thuộc, nó sẽ nhe răng lộ ra hung ác.
Thấy con trai báo tuyết như vậy, Đinh Tiếu rất vui vẻ, tuy mỗi buổi tối nhìn vào bụng mình cậu đều có một loại cảm giác không chân thật, tưởng tượng đến từ trong bụng mình sinh ra một đứa nhỏ, khó tránh khỏi sẽ nổi lên một thân da gà.
Nhưng chỉ cần nhớ tới hình ảnh khi Bạch Đoàn Nhi còn chưa mở mắt, một nắm nho nhỏ oa trong lòng mình, trong lòng cậu liền trở nên mềm mại không thôi: "Khôn, em rất muốn đứa nhỏ này là tiểu dực hổ!"
Khôn vuốt ve đầu tóc Tiếu Tiếu: "Ừ, sinh gì cũng được, chỉ cần em bình an."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Anh lúc này sao lại không hiếm lạ ấu tể thế?"
Khôn lắc đầu: "Không phải không thích, nhưng là thương cho em. Trước kia khi chưa có, còn rất hi vọng. Chỉ là hiện tại mỗi ngày đều thực lo lắng."
Đinh Tiếu cười: "Này còn chưa đâu vào đau, anh đã có chứng u buồn tiền sản trước? Em nói cho anh nhé, anh đây là có bệnh, phải trị!"
Khôn không hiểu: "Chứng u buồn tiền sản là gì?"
"Chính là trước khi vợ sinh con, chồng vì lo lắng mà cả ngày lo sợ hãi hùng gì đó, giống như anh vậy!"
Khôn lại phản ứng như này: "Vợ? Chồng? Em là vợ? Ta là chồng?"
Đinh Tiếu lập tức phản bác: "Vẫn là bạn lữ tốt hơn, vợ dùng để hình dung giống cái!"
Khôn gật đầu: "Là cách gọi ở quê của em à, nhưng mà vẫn là bạn lữ tốt hơn. Em là bạn lữ của ta, ta cũng là bạn lữ của em, chúng ta đều là giống nhau, ngay cả xưng hô cũng giống nhau."
Đinh Tiếu dựa vào trong lòng ngực Khôn, thoải mái mà vươn mình: "Đúng vậy, vẫn là nơi này tốt, chúng ta đều giống nhau."
Khôn lần này thật sự là phản ứng thái quá, Đinh Tiếu ăn uống không tốt, hắn liền ăn uống không tốt, Đinh Tiếu ăn uống tốt hắn cũng ăn uống tốt theo, ngay cả khi Tiếu Tiếu có hai lần nôn nghén ở giữa tháng thứ ba, hắn cũng đồng thời buồn nôn theo.
Đinh Tiếu hắc tuyến vô cùng, không nghĩ tới hắc lão hổ nhà mình khoa trương như vậy, tuy trước kia có xem trên mạng thấy khi vợ mang thai chồng cũng có thể sẽ xuất hiện các triệu chứng mang thai, nhưng cậu không nghĩ tới cường đại như Khôn cũng sẽ như vậy. Nhưng ngẫm lại cậu vẫn thực vui vẻ, ít nhất nó chứng tỏ trong lòng Khôn mình là quan trọng nhất. Nếu không phải quá mức lo lắng, hắn cũng sẽ không như vậy. Nhưng mà...... điều này thật sự không tốt, hai ngày như vậy rồi.
Cũng may hiện tại có một vấn đề quan trọng phân tán lực chú ý của Khôn với Tiếu Tiếu mang thai, đó chính là bọn họ cần phải tới long hương dưỡng thai. Lúc trước vì sợ thai chưa ổn định, không thích hợp đi đường, nhưng hiện tại đã gần bốn tháng, nếu không đi thì bụng sẽ hoàn toàn bị phát hiện.
Nhưng mà bọn họ đi rồi thì Nạp Nhất và Nạp Bối phải làm sao? Chẳng may hai người cũng ở gần giai đoạn có dấu hiệu mang thai, phải đi tới long hương thế nào? Quan trọng là bọn họ căn bản không biết Long hương ở đâu! Cho nên đều phải đi hết!
Nhưng bởi vậy, Nạp Nhất và Nạp Bối bốn người bọn họ phải ngồi xe. Bọn họ không có hình thú, muốn chạy nhanh trong rừng rậm thật sự là quá chậm, mà hiện tại Tiếu Tiếu không thích hợp lên đường.
Cuối cùng mọi người bàn bạc quyết định, lấy lý do Đinh Tiếu muốn mang theo Nạp Nhất và Nạp Bối đi thăm vị thúc thúc ở xa kia, phải đi xe đi tới một hải vực hẻo lánh. Ruộng vườn trong nhà gì đó đều giao cho người nhà không có vấn đề. Chỉ là Quỳnh ba và Liễu Đại rất không yên tâm, sao có thể không nhìn thấy cháu của mình sinh ra thế nào được chứ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Sáu người không mang theo nhiều đồ đạc lắm, nhưng vì có xe, có thể mang nhiều đồ ăn một chút, Quỳnh ba và Liễu Đại đem xe ngựa trải đến mềm mại, chỉ sợ Tiếu Tiếu bị khó chịu. Hiến tế còn dựa theo cuốn y thư Đại Vu đưa kia chuẩn bị một bộ thuốc dưỡng thai hàng ngày cho Đinh Tiếu, tóm lại là chu toàn đến mức khiến Đinh Tiếu sắp phát cuồng.
Khôn ca lúc này phải tốn nhiều sức lực một chút, hắn phải kéo xe, vốn dĩ Hạ cha muốn hỗ trợ đến gần đó rồi tự mình về, nhưng Khôn không đồng ý. Tuy trên xe có năm người và một đống đồ vật, đúng là không nhẹ nhàng tự tại như trước kia, nhưng đối với hắn mà nói như này cũng không coi là gì. Dù sao hắn cũng không thể kéo nhanh, Tiếu Tiếu không chịu được xóc nảy quá mạnh.
Nhìn hắc hổ lão đại lôi kéo một cái đại gia hỏa, chủ nhân lại ở trên đại gia hỏa kia, Bạch Đoàn Nhi cảm thấy phi thường hứng thú, tiểu gia hỏa này mấy năm đã trở thành kẻ săn mồi uy phong lẫm lẫm. Chính là ở trước mặt Khôn và Tiếu Tiếu, vẫn sẽ mỗi ngày bán manh làm nũng, tinh thần tốt đến không chịu được. Còn không phải sao, Khôn ở phía trước kéo xe, nó liền chạy tán loạn xung quanh Khôn và xe: "Đoàn nhi, đừng chạy loạn.""
Nghe được tiếng Đinh Tiếu gọi, Bạch Đoàn Nhi lập tức nhảy lên xe. Sau đó đem đầu vươn tới, củng củng tay Tiếu Tiếu.
Nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi như vậy, Nạp Bối mỉm cười nói: "Nếu thai này của ngươi là tiểu dực hổ thì tốt rồi."
Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Ta cũng nghĩ như thế!"
Truyện khác cùng thể loại
430 chương
22 chương
81 chương
11 chương
27 chương
57 chương
108 chương
126 chương