Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 193 : Long tộc
Từ thôn Thiên Hà tới địa điểm giao dịch với tộc Thiên Ngư tổng cộng cần 3 ngày hai đêm. Vì lúc này muốn dẫn bằng hữu về làm khách, cho nên Đinh Tiếu "xin" Thôn Bộ một chiếc xe còn dư để dùng. Đương nhiên kéo xe đều là giống đực, mặc dù là kéo tộc nhân Thiên Ngư đã kết hôn, nhưng bọn họ cũng rất là vui lòng. Vạn nhất tộc nhân Thiên Ngư bọn họ kéo này khi trở về nói bọn họ có bao nhiêu cường tráng bao nhiêu thiện lương, lại có tộc nhân Thiên Ngư khác ái mộ thì sao? Đấy không phải một chuyện tốt trời ban sao!
Đinh Tiếu không ngăn cản được đám giống đực độc thân vô hạn phát triển năng lực não bổ. Trải qua 10 năm, có phun tào thêm chút nữa cũng chẳng đáng gì. Kim gần đây đang nói chuyện yêu đương với một giống đực tên Dương, hơn nữa cơ bản đã sắp xác định quan hệ bạn lữ tương lai. Cũng chỉ chờ Dương xây nhà mới xong, bọn họ liền có thể đính hôn trước. Lúc này đã sắp tới điểm giao dịch với tộc Thiên Ngư, vì Dương đang vội vàng xây nhà, Kim cũng quyết định không đi. Nhưng Dương trộm đem da thú trân quý của mình đều giao cho Đinh Tiếu, nhờ cậu hỗ trợ đổi thêm một chuỗi trân châu.
Tuy lúc trước đã tự tay đổi tới một chuỗi vòng cổ trân châu màu trắng cho Kim, nhưng từ khi nhìn thấy trân châu màu vàng nhạt, hắn liền cảm thấy cái này cùng bạn lữ nhà mình thật sự quá xứng. Đây là tạo một cái kinh hỉ,cho nên Đinh Tiếu tự nhiên nguyện ý vì đệ phu giữ bí mật này.
Quỳnh ba từ khi trở thành trưởng lão việc đồng áng liền chưa đi tới tường vây lần nào, lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn được nhàn hạ, cũng tính toán cùng con trai và con rể cùng tới bờ biển nhìn thử. Vào giữa hè, tắm biển gì đó vẫn là phương pháp giải nhiệt thực không tồi.
Vì thế vào giữa tháng, trong thôn người nguyện ý đi đều một đám hai đám chạy về phía điểm giao dịch mà mình muốn đi để tiến hành trao đổi.
Khi tới bờ biển rộng, người tộc Thiên Ngư đã ở bờ biển cắm cờ da thú, xem ra bọn họ cũng đồn trú ở cái đảo nhỏ cách bờ biển không xa kia. Bọn họ bên này cũng mau chóng dựng lều trại, đương nhiên nhanh chóng làm đồ ăn mỹ vị tỏa ra "khói bếp" mới là quan trọng nhất.
"Khói bếp" này là "ám hiệu" mà người tộc Dực Hổ và tộc Thiên Ngư đã giao hẹn với nhau, chỉ cần ở bờ biển có khói nổi lên, người tộc Thiên Ngư, cũng có thể nói là đại đa số là người thôn Bích Ba sẽ lập tức mang đồ vật tới. Tới nơi còn có thể nếm được thịt nướng mỹ vị, đây chính là một việc mọi người hết sức chờ mong.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, Nạp Nhất hưng phấn chạy tới, trải qua nhiều năm giao lưu như vậy, Nạp Nhất đã không còn mặc mỗi cái quần đùi giống như lần đầu tiên gặp Đinh Tiếu nữa. Xung quanh có nhiều giống đực hai mắt tỏa sáng như vậy, A Tề phi thường không yên tâm.
"Tiếu Tiếu! Ta đều gần 1 năm rồi chưa nhìn thấy ngươi!"
Đinh Tiếu bị Nạp Nhất bắt lấy cánh tay, lực đạo của tiểu tử này đúng là thập phần lợi hại mà!
"Ta về sau sẽ không bận rộn như vậy nữa, thế nào, năm nay vẫn không có động tĩnh gì sao?" Nói xong vỗ vỗ cái bụng nhỏ bằng phẳng của Nạp Nhất.
Nạp Nhất bẹp miệng: "Chúng ta kết thành bạn lữ với người cùng tộc là rất khó thụ thai. Đại đa số người cả đời có hai đứa nhỏ đã là không tồi. Ta còn nhỏ mà!"
"Đúng rồi, ta không thấy Nạp Bối đâu? Một năm qua y thế nào?" Nhìn một chút người tộc Thiên Ngư lên bờ, cũng chỉ có một mình Nạp Nhất tóc đen mắt đen. Khó tránh khỏi có chút thất vọng. Còn muốn dẫn bọn họ về thôn Thiên Hà chơi nữa mà.
Nói tới Nạp Bối, Nạp Nhất lập tức chống nạnh: "Ca ta sắp thành thân rồi! Ngải Thập kia rốt cuộc "di tình biệt luyến". Cho nên Bang và ca ca rốt cuộc có thể ở bên nhau!"
Kỳ thật Ngải Thập cũng là rất đáng thương đi. Tuy là khi còn nhỏ hiến tế đoán mệnh hôn ước, nhưng đó tốt xấu cũng là hôn ước. Thật là phong kiến mê tín hại chết người mà. Cũng may di tình biệt luyến, bằng không nếu là treo cổ ở một cái cây không thích mình, vậy có bao nhiêu không đáng.
"Vậy thật đúng là muốn chúc mừng Nạp Bối, khi nào thành thân?"
"Ngày 18 tháng sau, cho nên giao dịch xong, chúng ta liền phải chạy nhanh trở về! Đáng tộc tộc quy không cho người ngoại tộc lên đảo, bằng không ta và ca ca đều rất hy vọng ngươi và Khôn có thể tới đảo tham gia lễ thành thân của ca ca."
Đinh Tiếu cười nói: "Tuy không đi được, nhưng ta còn muốn tặng quà kết hôn cho Nạp Bối, nhưng phải đợi tới ngày các ngươi trở về mới có thể chuẩn bị xong, mấy ngày nay ngươi không được nhìn lén nha!"
Nạp Nhất lập tức nổi lên hứng thú: "Ta nhìn thì đã sao? Làm gì phải thần bí như vậy! Đến lúc đó còn không phải là ta cầm về, không cần keo kiệt như vậy!"
Đinh Tiếu "Hắc hắc" bật cười: "Ta sợ ngươi nhìn trộm! Chờ làm xong ta bọc kín lại đưa cho A Tề, như vậy liền an tâm rồi."
Nạp Nhất lập tức làm ra một bộ "Khóc thút thít": "Tiếu Tiếu ngươi đã không còn đáng yêu!"
Tuy đã giao dịch với người tộc Dực Hổ nhiều năm, nhưng người tộc Thiên Ngư vẫn cảnh giác như cũ. Cũng chỉ có A Tề và Nạp Nhất hai người bọn họ mới dám không về đảo buổi tối. Nhưng nghĩ tới Nạp Nhất cùng trí giả bọn họ quan hệ tốt như vậy, người tộc Thiên Ngư cũng tin tưởng người tộc Dực Hổ này cũng sẽ không làm gì bọn họ.
Vào lúc ban đêm, Đinh Tiếu liền làm mấy món ăn câu dẫn Nạp Nhất."
Cá nấu, thịt xào măng, thịt viên chua ngọt, thịt khô xào hành, một nồi thập cầm cùng hai nồi lớn xương sườn kho tàu, lại còn thêm thịt thỏ nướng thơm nức mê người.
Đừng nói đem A Tề cùng Nạp Nhất bọn họ chọc cho nước miếng chảy ròng ròng, ngay cả người tộc Dực Hổ ở xung quanh bên cạnh chuẩn bị nấu cơm chiều cũng mỗi người đều nuốt nước miếng. Thật quá đáng! "Ghét" nhất là cùng đi ra ngoài với Đinh Tiếu và Khôn bọn họ, còn không được ăn "cơm tập thể", chỉ có thể nhìn mà thèm, ngửi mùi đồ ăn cảm thấy bản thân làm gì cũng không ngon nữa!
Bất quá nội tâm khổ bức chỉ có thể cất dấu trong lòng như cũ, đối với trí giả bọn họ không dám có bất cứ bất mãn cùng bất kính gì. Huống chi vị bán thú nhân trưởng lão duy nhất của tộc Dực Hổ bọn họ cũng ở đây, người ta chính là người cống hiến lương thực cho toàn tộc, hiện tại đều trở thành thần tượng của tất cả bán thú nhân trong tộc. Tuy năm trước thoái vị cho Ảnh, nhưng vẫn như cũ là truyền thuyết trong lòng mọi người!
Cho nên nói tộc trưởng đại nhân đúng là không phải nhất thời hứng thú mới an bài những việc đó. Hiện tại thôn Thiên Hà bọn họ đã trở thành đại thôn xóm đệ nhất của tộc Dực Hổ, mà với công lao lớn như vậy, người thôn Thịnh Lương mặc dù cảm thấy không cam lòng cũng chỉ có thể tiếp tục tự mình nỗ lực có nhiều sáng tạo hơn. Cũng không dám có gì oán giận. Nhận ân huệ phải biết nói cảm ơn, đây là chuẩn tắc hành sự của các thú nhân.
Nạp Nhất ăn một bữa đến cảm xúc mênh mông, nâng bát cơm trong tay yêu thích không buông. Bắt đầu từ năm ngoái, bọn họ liền bắt đầu trao đổi một phần gạo thóc với tộc Dực Hổ. Bọn họ phát hiện từ khi có cơm hoặc là bột bánh, ăn kèm với cá cũng không còn cảm thấy chán ngấy nữa. Hơn nữa ăn nhiều rau củ cùng càng nhiều loại thịt, cuộc sống mỗi ngày đều dần trở nên tốt hơn.
Đồ tham ăn Nạp Nhất tự nhiên là đối với đồ ăn ngon yêu sâu sắc, nhưng y cảm thấy, mặc kệ mình ở nhà nấu cơm như thế nào, y đều cảm thấy không ngon bằng Đinh Tiếu làm.
"Tiếu Tiếu, vì sao ta nấu cơm liền không ăn ngon bằng ngươi làm?"
Nước ngọt ở trên đảo đại khái cũng có nhiều bất đồng với trên đất bằng, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một nguồn nước, nói là nấu cơm không ngon bằng cậu nấu, cũng là có khả năng. Nhưng cậu vẫn quyết định trả lời như này: "Ngươi nha, chính là thèm ăn, làm gì có chỗ nào khác nhau chứ! Rõ ràng đều là đồ vật giống nhau!"
Để lại hai người ở bên kia thảo luận như thế nào làm cơm ăn ngon, Khôn đưa mắt ra hiệu cho Quỳnh ba một cái, Quỳnh ngầm hiểu, liền nhờ A Tề dạy mình câu cá như thế nào.
A Tề đối với người nhà Đinh Tiếu vẫn luôn thập phần tôn kính, trưởng bối có chút yêu cầu nho nhỏ như vậy, tự nhiên sẽ không từ chối. Dù sao cũng ăn uống no đủ, nhìn bạn lữ nhà mình nói chuyện với Đinh Tiếu về chuyện ăn uống sẽ không sớm chấm dứt, vì thế hắn gật đầu.
"Trên người ta có lưỡi câu, nhưng phải đi vào rừng kiếm chút dây cỏ."
Hạ cha chủ động báo danh: "Ta đi kiếm dây cỏ cho các ngươi, các ngươi đi tìm một chỗ thích hợp trước thử xem. Rất nhanh."
Vì thế dưới sự dẫn dắt của Khôn và Quỳnh, A Tề cùng nhau đi tới một mỏm đá ngầm cách xa đám người. Lại nói tiếp, nơi này đúng là rất thích hợp câu cá.
"Ý tưởng câu cá này vẫn là Đinh Tiếu dạy cho ta, ta còn tưởng các ngươi đều biết."
Quỳnh ba phun tào trong lòng: chúng ta đều biết, chúng ta còn biết nhiều hơn cơ, nhưng hôm nay là có chuyện muốn hỏi, không đem ngươi dẫn đi sao được!
Ba người ngồi xuống, Khôn ca luôn luôn thích đi thẳng vào vấn đề: "A Tề, kỳ thực chúng ta cũng không phải tới học câu cá."
A Tề sửng sốt: "A?" Nhưng sau đó hắn liền phản ứng lại được: "Các ngươi có việc gì muốn hỏi ta sao?" Chẳng lẽ là giao dịch có gì sai sót?
Quỳnh ba mở miệng: "Chuyện này chúng ta cũng biết không nên hỏi, nhưng xin ngươi hiểu cho tâm tình của ta. Bán thú nhân chúng ta khác với người tộc Thiên Ngư các ngươi, là không thể dựng dục ấu tể. Nhưng chúng ta cũng rất muốn có hậu đại của mình. Truyền thuyết nói chúng ta cùng người tộc Thiên Ngư các ngươi không có gì khác nhau, cho nên ta muốn mạo muội hỏi một chút, các ngươi có biện pháp gì không, có thể giúp bán thú nhân chúng ta cũng có thể sinh dục hậu đại ấy?"
"Ách......" Vấn đề này thật sự là vượt quá dự kiến của A Tề. Nhưng đối mặt với Khôn và ba Đinh Tiếu, hắn cũng không cảm thấy có gì khó xử.
"Nói thật, tộc nhân tộc Thiên Ngư chúng ta tuy là nói đều có thể thụ thai, nhưng sau khi thành thân cùng tộc nhân, tỷ lệ mang thai đặc biệt thấp. Cũng có không ít người cả đời đều không có hậu đại. Đa số đều là sinh được hai ba đứa con đã là không tồi. Cả đời hơn bảy trăm năm, người có thể sinh hạ mười mấy đứa con đã là đại hỉ sự toàn tộc khiếp sợ. Tộc nhân ghê gớm như vậy, đến bây giờ bộ tộc chúng ta cũng chưa có nổi 10 người. Cho nên so với thú nhân trên đất bằng các ngươi, tộc nhân tộc Thiên Ngư chúng ta thật sự không có chút ưu thế nào."
Tạm dừng một chút, A Tề tiếp tục nói: "Nói đến về việc mang thai như thế nào, các ngươi muốn hỏi ta, ta cũng không trả lời được. Có một số việc ta là không nên nói, nhưng ta kính trọng hai vị trí giả, cũng tin tưởng các ngươi sẽ không đem lời ta nói lộ ra. Cho nên cũng liền không sao. Ta nghe nói thật lâu lúc trước, tộc Thiên Ngư chúng ta hẳn phải gọi là tộc Á Long. Dựa theo cách nói của các ngươi, chúng ta đều là bán thú nhân Long tộc, mà chúng ta có thể thụ thai, cũng không phải do bản thân, mà là do năng lực của giống đực Long tộc. Nhưng từ khi Long tộc biến mất, chúng ta bị lưu lại trong biển. May mà có được khí tức của Long tộc phù hộ, giống loài hung mãnh nguy hiểm trong biển cũng không tới gần tổn thương chúng ta.|
Nghe A Tề nói tới đây, Khôn và Quỳnh đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới tộc Thiên Ngư cư nhiên đã từng là quần thể bán thú nhân Long tộc. Đó chính là nói, bán thú nhân cùng bán thú nhân là có thể có hậu đại? Không thể đủ a! Bộ tộc bọn họ cũng có không ít phu phu bán thú nhân cùng bán thú nhân ở bên nhau, nhưng cả đời 500 năm, cũng chưa thấy sinh qua đứa nhỏ. Quả nhiên vẫn có liên quan tới lực lượng của Long tộc?
Khôn như cũ chưa từ bỏ ý định, chỉ là hắn cũng không thể hỏi nhiều. A Tề nói ra được những điều này, đối với một bộ tộc mà nói, đã là điều không thể cho người ngoại tộc biết.
"Cảm ơn ngươi A Tề. Ngươi yên tâm, những lời này tuyệt đối sẽ không bị truyền tới tai người khác."
A Tề gật đầu: "Ta tin tưởng các ngươi. Nhưng bộ tộc chúng ta vẫn luôn có một truyền thuyết, những tộc nhân không thể nào mang thai đều mong muốn có được long lân. Nghe nói chỉ cần nuốt vào long lân, là có thể thuận lợi dựng dục hậu đại. Nhưng ai cũng không biết Long tộc đã đi tới nơi nào, cho nên cũng không có khả năng có người phát hiện long lân."
Long tộc đúng không. Khôn nghe xong những lời này, đột nhiên có một ý niệm. Về sau khi du lịch Thú Thế với Tiếu Tiếu, có lẽ có thể thuận tiện tìm một chút Long tộc biến mất không thấy đi!
"Cảm ơn ngươi, nếu tương lai ta có được long lân, nhất định sẽ không quên để một phần cho ngươi."
A Tề cười: "Ta cảm thấy, lấy sự cường đại của ngươi và Tiếu Tiếu, nhất định có thể tìm được!"
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
35 chương
6 chương
128 chương
313 chương
49 chương