Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 155 : Đôi bên cùng có lợi

"Hợp tác" theo như lời Khôn nói kỳ thật là phương pháp có thể giảm bớt số lần hai người đi chủ thành. Lấy phương thức lý giải của người hiện đại, chính là Đinh Tiếu ở thôn Thiên Hà chế tác nước chấm, sau đó giao cho Bạch trưởng lão chọn người đi chợ bán. Đương nhiên bọn họ không phụ trách đưa hàng, cuối cùng ai lấy hàng bọn họ không quan tâm. Mà chà bông là lúc Đinh Tiếu có tâm tình muốn đi dạo một vòng mới đi bán ngoạn ý này. Còn lãi lời bán nước chấm thực dễ dàng phân chia cũng không cần quá cầu kỳ, mặc kệ là bối hay là thịt đều có thể lấy đổi, dù sao nguyên liệu cũng không cần tiền, nhiều ít đều là kiếm. Đương nhiên để người trong thôn chuẩn bị đi tới chợ bán cũng được, chỉ là như vậy thì giao dịch liền không còn là với Bạch trưởng lão nữa, trong lòng Khôn vẫn có tính toán. Lay lay bàn tính nhỏ trong lòng mình, Đinh Tiếu càng nghĩ càng vui vẻ. Đặc biệt là "Long cốt yêu" khiến cho cậu hưng phấn, bởi vậy gặp lại Bạch trưởng lão, không, phải nói là khi nghĩ tới Bạch trưởng lão, cậu đều cảm thấy đó chính là hình tượng đại thúc hòa ái dễ gần (--đủ rồi!). "Khôn, anh cảm thấy Bạch trưởng lão có thể chấp nhận như vậy sao?" Khôn gật đầu: "Nhất định sẽ, đối với một mình giống đực mà nói, lộ trình không nguy hiểm cũng không mất sức." Đinh Tiếu hơi buồn bực một chút. Xem ra quả nhiên nếu là giống đực một mình hành động, liền sẽ an toàn tiện lợi mau lẹ càng nhiều a! Này thật đúng là phân biệt giới tính...... Không, là khác biệt chủng tộc! "Vậy anh cứ nói như vậy với Bạch trưởng lão đi, kỳ thực, anh cảm thấy vì sao ông ta làm những việc này?" Chẳng lẽ bởi vì "cường thủ hào đoạt" không thể thành công? Khôn hơi hơi gợi lên khóe miệng, cười đến thập phần tự đắc: "Tương lai có lẽ Ảnh sẽ là người thừa kế Bạch trưởng lão." Đinh Tiếu lập tức kinh ngạc: "Đó chính là nói, chức vị trưởng lão không nhất định là con trai của trưởng lão kế thừa?" Cậu còn tưởng rằng tất cả các chức quan đều là cha truyền con nối chứ. Khôn trả lời: "Trưởng lão và hiến tế đều không nhất định phải từ hậu đại của mình kế thừa. Hơn nữa bạn lữ của Bạch trưởng lão là một giống đực, là không có khả năng có ấu tể." Đinh Tiếu từ kinh ngạc biến thành kinh tủng: "Bạch trưởng lão cư nhiên có một vị bạn lữ là giống đực?!!" Tuy rằng hai giống đực thành thân ở Thú Thế không có bất luận vấn đề gì, nhưng theo quán tính tư duy chính là giống đực cường đại cấp bậc trưởng lão, muốn cưới một giống cái vẫn là thực dễ dàng. "Ừ. Còn là một giống đực Bạch Hổ tộc." Cho nên giống đực có thể trở thành bạn lữ nằm dưới hầu hạ Bạch trưởng lão, tuyệt đối không chỉ có đầu óc tốt, mà giá trị vũ lực cũng không thể khinh thường! Quả nhiên như Khôn dự liệu, tuy Bạch trưởng lão đối với việc Đinh Tiếu không thể nhiều lầm tham gia chợ mà có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có tỏ vẻ gì cả. Đề nghị này của Khôn đích xác phi thường có lực dụ hoặc, hơn nữa đối với bán thú nhân ấu tể nhỏ gầy Đinh Tiếu này mà nói, Khôn sẽ vì bạn lữ suy tính như vậy hắn cũng có thể lý giải. Còn do ai tới bán tương thịt nướng không cần lo nghĩ, tiểu bạn lữ kia nhà mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm! Hiệp thương giao dịch luôn sẽ là đôi bên cùng có lợi, nếu Bạch trưởng lão nhận của Khôn một ân tình, đương nhiên hắn cũng sẽ đáp ứng Khôn sẽ tận lực "làm giảm" độ khó thí luyện trí giả. Dù sao long cốt yêu mới là đồ vật Khôn coi trọng nhất, mặt khác Đinh Tiếu thông minh trí tuệ, Bạch trưởng lão cũng có tính kế trong lòng, hứa hẹn tuyệt đối sẽ không ở các trưởng lão khác và tộc trưởng thêm mắm dặm muối. Bằng không hắn lo lắng về sau tương thịt nướng và chà bông tươi ngon sẽ hoàn toàn biến mất ( =L=) Giải quyết mấy vấn đề này, Bạch trưởng lão cuối cùng phải rời thôn Thiên Hà. Mà thông qua nửa tháng ở chung này, Uy Hổ đã cùng mấy ấu tể giống đực trong thôn chơi đến tương đối vui vẻ. Dù sao hắn cảm thấy, mấy vị bằng hữu này so với Ảnh và Tuấn bọn họ tốt hơn nhiều, cho nên vừa mới nói phải rời khỏi thật sự khiến hắn luyến tiếc. Kỳ thực càng luyến tiếc, còn có đồ ăn ngon của thôn Thiên Hà. Cho nên cơm chiều trước ngày rời đi, hắn ăn đến dị thường "sung túc." Tuấn cũng vào lúc ở cùng một vài ấu tể chơi đùa "học" được rât nhiều đồ vật. Vì dụ như muốn nuôi gà rừng cùng vịt hoang gì đó, phải đem lông dài trên cánh chúng cắt đi. Lại còn heo ba thước tuy không to lớn bằng những loại heo khác, nhưng là loại heo duy nhất có thể nuôi "lớn." Còn có chính là gà đuôi dài, tuy năng lực sinh sản cao, thịt cũng nhiều, nhưng đặc biệt ăn nhiều, thập phần không thích hợp chăn nuôi vào mùa đông. Tuy những thứ này đều là kỹ xảo người thôn Thiên Hà mới vừa sờ soạng nhận ra, nhưng đối với Tuấn mà nói đã là kinh nghiệm tương đối trân quý. Ít nhất hắn cảm thấy về sau người thôn Tam Sơn bọn họ, nếu muốn nuôi dưỡng động vật làm đồ ăn dự trữ, liền dùng tới những thứ này. Không nên trách Tuấn thiếu niên không biết nhìn hàng, đối trồng trọt không có hứng thú. Thật sự là người ta đều là lấy thịt vì thực. Tưởng tượng đến con thứ hai còn phải nhiều năm nữa mới có thể về nhà, Liễu đại rất khổ sở. Có đôi khi người chính là như vậy, rõ ràng thời gian rất lâu không gặp cũng không cảm thấy gì, nhưng thình lình ở chung mấy ngày rồi lại chia xa, liền sẽ không chịu nổi. Vì thế nàng lôi kéo Ảnh lải nhải thật lâu, còn dưới sự hiệp trợ của Đinh Tiếu và Quỳnh làm cho Ảnh rất nhiều "đặc sản bản thổ" mang theo. Như là bánh bí đỏ này, thịt bò sốt cay này, sốt cà ri gì đó, còn có mấy thứ đựng đầy hai sọt tre lớn. Điều này khiến cho Ảnh vừa rối rắm lại vừa ấm áp trong lòng. Người nhà dù sao cũng là người nhà, không quen thuộc cũng có huyết mạch liên hệ. Cho dù tâm lý Ảnh thành thục, trên thực tế cũng là ấu tể vị thành niên. Đối với người nhà tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn ngon cho mình, tất nhiên sẽ tồn tại ý nghĩ không muốn chia sẻ với người khác. Hơn nữa đối với tính tình quá thẳng tính cũng thực táo bạo của Uy Hổ, còn có tâm tư quá cẩn trọng Tuấn hắn đều không thích. Cho nên dọc theo đường đi này chú định ngay cả sư phụ cũng không thể "Bận tâm". Còn Lâm thì thật ra không cần để ý, mẹ và cha hắn chuẩn bị đồ vật cho hắn, tuyệt đối sẽ không ít hơn mình. Chỉ là chắc chắn không có ăn ngon bằng của mình! ( thiếu niên, lòng tự tin của ngươi (¬_¬)) Tiễn đi đoàn người Bạch trưởng lão, trong thôn lại một lần nữa khôi phục yên lặng ngày xưa. Các ấu tể giống đực vì thiếu đồng bọn ngoại lai mà tinh thần sa sút hai ngày, rồi sau đó liền lại nên chơi thì chơi nên náo loạn thì náo loạn. Người có tâm tình thoải mái nhất không phải thôn trưởng đại nhân, mà là Hạ cha nhà Đinh Tiếu. Để chúc mừng "đoàn thị sát" của Bạch trưởng lão rốt cuộc rời đi, hắn không cần phải tiếp khách nữa, Hạ quyết định chúc mừng một phen. Vì thế Đinh Tiếu cùng quỳnh ba 囧囧 hữu thần mà nhìn rõ ràng quá độ phấn khởi Hạ cha, sau đó yên lặng mà quyết định vẫn là làm đồ ngon tới khao một chút lão cha thiếu chút mắc chứng lo âu đáng thương này. Chú cháu hai người cùng đi săn, ba con hai người ở lại nhà chuẩn bị đồ ăn chúc mừng. Gò bó nhiều ngày như vậy, cũng nên cho bọn họ vui vẻ mà đi "tai họa" dã thú trong Thanh Sâm một chút đi. Bằng không quá dư thừa tinh lực không bị tiêu hao bớt, giống đực hưng phấn là rất khó chống đỡ _ _!!! Vì phối hợp với không khí chúc mừng của bữa tối là cần phải có rượu. Muốn xứng với rượu thì phải có thức ăn thích hợp, ít nhất Đinh Tiếu cảm thấy, đậu phộng cay tuyệt đối thích hợp nhắm rượu, hơn nữa đối với cậu mà nói cũng thực hợp ăn kèm cơm, càng là đồ ăn vặt cao cấp khiến người không dừng được miệng. Đậu phộng năm nay thu hoạch không tồi, sau khi đưa cho Thôn Bộ một nửa, dư lại trừ bỏ giữ lại để làm giống, bóc vỏ đi còn dư lại được một túi. Cho nên rang một chén lớn vẫn là đủ. Chỉ vì Khôn điên cuồng mê luyến vị tương cay thịt bò, hơn nữa làm cho Ảnh mang đi ba ống trúc nhiều như vậy. Trên cơ bản cũng có thể kiên trì tới mùa xuân. Đinh Tiếu đã quyết định, sang năm một nửa đất bên cạnh sân nhà mình tất cả đều trồng đậu phộng, trong ruộng cũng trồng nửa mẫu. Không có cách nào, ai bảo đại lão hổ nhà mình thích ăn đây. Đậu phộng tạc tự nhiên không thể mang theo lớp vỏ mỏng bên ngoài, cho nên trước khi hạ chảo dầu phải đem vỏ lạc lột sạch, sau đó lại cho vào dầu tạc chế. Tạc đậu phộng còn phải cho thêm các loại hương liệu, để thuận tiện, Đinh Tiếu đem tương thịt nướng ngũ vị hương thay cho ngũ vị hương thả vào. Cứ như vậy chẳng những đậu phộng có hương vị của ngũ vị hương, dầu mỡ còn lại sau khi tạc cũng là gia vị cực tốt, lấy tới xào rau trộn đồ ăn gì đó đều thực không tồi. Chỉ có đậu phộng giòn là không được, vì để có thêm hai chữ cay tê, còn phải chuẩn bị hại loại đồ vật khác nhau, đó chính là ớt cay và ớt tiêu. Dầu chiên ớt cay hỏa hậu rất quan trọng, lửa nhỏ một chút cũng không giòn, lửa lớn quá thì lại cháy. May là Đinh Tiếu không phải chỉ làm qua một lần, đối với bếp trong nhà cũng đã có thể vận dụng tự nhiên. Mà ớt tiêu tự nhiên cũng phải trải qua xử lý, nhưng để tiết kiệm thời gian, Đinh Tiếu là đem ớt tiêu và ớt cay cho vào tạc cùng nhau. Vì thế dầu tạc hai loại ớt này cũng liền thành dầu cay tê, để lát nữa cậu định dùng cái này trộn một cái tai heo, có lẽ cha và bạn lữ nhà mình sẽ tranh nhau đến náo nhiệt. Đem đậu phộng và hoa tiêu đã tạc xong trộn cùng nhau, sau đó thêm muối và đường quấy đều, sau đó chỉ cần chờ đậu phộng nguội lại là hoàn thành. Dùng cải trắng cuốn thịt, lại cho vào nồi hấp chín, cuối cùng xối lên lớp dầu hào, dầu hào kết hợp với cải trắng cuộn thịt liền có thể hoàn thành. Nhưng vì số lượng rất nhiều, chất đống ở bên nhau, cũng không có gì đẹp đẽ, nhưng hương vị là không thể nghi ngờ, hai ba con ăn thử một cuốn, thật là hương vị vừa thơm ngon lại không ngấy, có rau có thịt, thực thích hợp với khẩu vị của bọn họ. Dưa muối xào thịt ăn với cơm, nhưng càng hợp ăn với cơm hơn là củ cải cay xào thịt. Củ cải muối chua cay ngọt và ớt ngâm cùng nhau cắt thành lát, xào chung với thịt heo, thật sự là ngon miệng không chịu được. Đinh Tiếu lúc ấy liền nhịn không được ăn non nửa đĩa, cuối cùng quyết định lại xào thêm một chút, nếu không ngay cả mình cậu ăn cũng không đủ. Bì heo ngâm ớt ngày hôm qua đã làm tốt, vốn là muốn đưa cho Ảnh làm "đặc sản bản thổ", nhưng suy xét tới vấn đề ớt cay, cuối cùng Khôn quyết định vẫn là lưu lại thì tốt hơn. Chờ sang năm ớt cay trong thôn được mùa rồi lại tính toán xem có nên mang tương thịt nướng vị ớt cay tới thành Hổ Thần bên kia bán hay không. Cho nên thứ tốt này vừa lúc để lại cho bọn họ tự mình giải quyết. Mà lại nói bì heo ngâm ớt vừa cay vừa chua lại vừa thơm, chẳng những ăn với cơm, lại còn thay thịt. Thật sự là vì hương vị ớt quá cay, làm cho bì heo này cũng phi thường cay, lấy khẩu vị của Đinh Tiếu thật sự là khiêng không nổi. Trước mắt còn không biết người có thể ăn cay nhất Hạ cha có cái cảm tưởng gì, dù sao cảm giác của Quỳnh ba và Đinh Tiếu cũng không khác nhau mấy. Trứng xào hành tây cộng thêm một chút tương đậu cay, chẳng những có mùi của đậu phộng và một chút vị cay, càng nhều lại là mùi thơm của trứng và vị ngọt của hành tây sau khi xào chín. Hôm nay không kịp làm đậu phụ, nhưng nấu một nồi canh đậu nành vẫn là có thể. Dù sao chính là dùng mứt quả mâm xôi đỏ cùng với muối xanh thêm chút dầu nấu thành canh đậu nành. Khi đậu nành nhừ là có thể ăn. Đinh Tiếu nhớ rõ, canh đậu nành trong siêu thị giá cũng không hề rẻ. Khôn và Hạ hôm nay săn được một con hắc trăn thú ra ngoài kiếm ăn cùng hai con gà đuôi dài đang tranh đoạt đồ ăn trên nền tuyết. Tuy đều là loại con mồi nhỏ bán thú nhân đều có thể săn được, nhưng vào mùa này, bình an mới là quan trọng nhất. Huống chi nhà bọn họ căn bản cũng không thiếu thịt ăn, chỉ là muốn vào rừng rải vui vẻ mà thôi, chỉ chuyển động hai vòng ở khu an toàn, thu hoạch này cũng không coi là quá nhỏ. Thịt hắc trăn thú giống với thịt dê, thực thích hợp kết hợp với thì là. Cho nên Đinh Tiếu kiến nghị dùng thịt hắc trăn thú ướp với thì là và ớt cay nướng ăn. Còn hai con gà đuôi dài kia, hôm nay không dùng đến, nhưng con mồi đã chết hôm nay vẫn phải xử lý luôn. Đinh Tiếu một bên bảo Khôn vặt lông gà, một bên cân nhắc ngày mai là "gà béo" hầm nấm ăn sẽ có bao nhiêu ngon đây. Có rượu có thịt có cơm có rau, cuộc sống như vậy vào mùa đông chính là vô cùng tốt đẹp. Đặc biệt là vào mùa đông ở Thú Thế, loại cảm giác áo cơm vô lo này đặc biệt khiến các thú nhân cảm khái trong lòng, tràn đầy lòng cảm ơn. Giống như Đinh Tiếu chưa bao giờ cảm thấy mùa đông và ba cái mùa khác có gì khác nhau, Khôn và Hạ cha tuy rằng có thể săn thú, nhưng tự nhiên cũng không vì năng lực của bọn họ mạnh mà cố ý vào mùa đông đem con mồi đặt ở trước mặt bọn họ. Độ khó đi săn là ngang nhau, chỉ là tương đối mà nói, giống đực cường đại sẽ không làm cho mình và bạn lữ chịu đói, nhưng mặc dù giống đực năng lực phi thường mạnh mẽ, cũng sẽ không làm người nhà mình đói chết. Chênh lệch chính là có ai có thể ăn được càng nhiều càng tốt hơn mà thôi. Mà hai cái mùa đông có Đinh Tiếu này, đồ vật trong hầm lương thực nhà bọn họ đột nhiên gia tăng vài lần. Cho dù số lượng thịt vẫn không khác trước kia mấy, có lẽ năm nay còn không dự trữ nhiều bằng năm trước. Nhưng tất cả mọi người biết mùa đông năm nay tuyệt đối vẫn là một mùa có thể ăn uống no đủ. Cũng chỉ có người thôn Thiên Hà mới hiểu rõ, những thực vật có thể thay thế lương thực chính đó có bao nhiêu quan trọng. Hạ vì những việc này cảm khái, khiến cho Đinh Tiếu thực ngượng ngùng: "Cha, đang yên lành nói những thứ này làm gì! Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn ai không muốn chứ, ở quê của con cũng có rất nhiều nơi không bằng ở đây đâu. Nói đơn giản nhất, thịt cũng không thơm ngon bằng nơi này, ăn vào cũng không yên tâm. Ở nơi đó có người nuôi động vật dùng dược để vỗ béo. Cũng không quan tâm người ăn có sinh bệnh hay không. Ở nơi này của chúng ta rất tốt, cũng không lo ăn phải thịt pha nước." Khôn khó hiểu: "Thịt pha nước là thịt gì?" Nuốt xuống thịt nướng trong miệng, Đinh Tiếu trả lời: "Em cũng không biết người ta làm bằng cách nào, dù sao chính là đem nước cho vào thịt heo, đến lúc đó khi bán thịt heo phân lượng sẽ nhiều hơn, tự nhiên sẽ có nhiều tiền lãi hơn. Nếu là nước sạch còn không tính, nghe nói còn có những loại nước không biết là nước gì cơ." Cậu còn nhớ rõ, có một năm trên tivi nhắc tới chuyện này từ đầu năm đến cuối năm. Kết quả rốt cuộc như thế nào kỳ thực cũng không ai biết. Chỉ là thật sự có rất nhiều người đều bắt đầu không mua loại thịt trừ bỏ một lớp da chính là một lớp thịt nạc nữa. Nói thật ra, nếu không phải dân chúng càng thích như vậy, người nuôi heo việc gì phải làm thế. Thật sự cũng là vì người hiện đại đối với thịt quá nhiều mỡ phi thường bắt bẻ! "Còn có người tâm địa không tốt như vậy sao!" Quỳnh ba không hiểu loại hành vi này cũng giống như Đinh Tiếu không hiểu hình thức tư duy trong thôn vậy. Cũng may Quỳnh đối với chuyện này cũng không quan tâm mấy. "Tiếu Tiếu, con và Khôn định mỗi lần đưa cho Bạch trưởng lão bao nhiêu tương thịt nướng? Chúng ta có nhiều vị như vậy, các con nói hương vị gì mới tốt?" Việc quan trọng đương nhiên có thái độ quan trọng, Đinh Tiếu một bên ăn cơm, một bên tự hỏi: "Con bán cho Bạch trưởng lão chính là vị ngũ vị hương, nhưng chỉ có một loại cũng không tốt lắm nhỉ? Nhưng có một vài loại nước chấm khẩu vị sử dụng thực vật và trái cây tương đối quý, lại không thể mọi thứ đều tồn xuống được." Khôn đề nghị: "Vậy dùng thổ ốc làm tương cà ri đi. Tới mùa xuân lấy thêm là được rồi." Dù sao ngoạn ý này rất dễ kiếm, hơn nữa trước mắt chỉ có Tiếu Tiếu nhà mình mới có thể làm ra hương vị mê người nhất. Đinh Tiếu lập tức vỗ tay: "Đề nghị này rất tốt! Vậy cố định là tương thịt nướng ngũ vị và tương thịt nướng cà ri!" Còn các loại vị khác thì nói sau, dù sao Bạch trưởng lão bên kia đều dựa vào phân lượng đưa "tiền". Hắc hắc, thật muốn nhìn xem vị bạn lữ giống đực tộc Bạch Hổ kia của Bạch trưởng lão! Kỳ thực ở thú thế mà nói, bọn họ đây là gay chính tông nhỉ! Loại cảm giác đột nhiên chờ mong này là chuyện gì xảy ra!!