Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 134 : Sắp xếp thu hoạch, về nhà thôi~

Buổi sáng ngày hôm sau, Đinh Tiếu hưởng thụ cháo hào vừa thơm lại vừa ngon. Cháo này tự nhiên là buổi tối hôm trước đã cho vào bình nấu cách thủy trong suối nước nóng, tới sáng ngày hôm sau, đúng là thời cơ tuyệt hảo để nhấm nháp. Ngay cả người luôn luôn cảm thấy cháo không thể đỡ đói nổi như Khôn lúc này cũng không dừng được miệng. Đối với Đinh Tiếu mà nói, bữa sáng chỉ ăn mỗi cháo hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng với giống đực thì không được. Cho nên như cũ phải nướng thịt, nhưng hàng dự trữ sau bữa sáng chỉ còn dư lại một khối thịt khô lớn bằng bàn tay, hôm nay Khôn cần phải đi săn thú. Cõng sọt tre xách theo thùng đá mỏng, Đinh Tiếu cầm xẻng đá quyết định một người đi bờ biển đào sò. Lúc này cậu chỉ chọn sò hoa, sau đó phơi khô mang về ăn. Còn hào, cũng có thể làm tương tự, nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới làm dầu hào. Dầu hào chính là tinh hoa của con hào, cho dù không làm ra dầu hào chính tông, nhưng dùng muối ngao ra dầu hào cũng có thể cất chứa. Căn cứ kinh nghiệm làm tương đậu cay gì đó lúc trước của Đinh Tiếu, dùng muối xanh có thể để tầm ba tháng, hiện tại dùng muối biển lại đậy kín gió, nói không chừng đặt trong hầm có thể càng lên men tốt hơn, ăn một mùa đông đại khái là không thành vấn đề.... Có mục tiêu tự nhiên sẽ hăng hái mười phần, phóng tầm mắt khắp bãi biển cũng không thấy có nguy hiểm gì tồn tại, chỉ cần trước thủy triều lên lui lại bờ cát trên cao là không có việc gì. Cho nên Khôn thực yên tâm mà chạy vào rừng đi săn. Ngâm nga vừa hát vừa đào sò, lúi cúi bận rộn đào cát tới lui, theo thủy triều dần lên cao, cuối cùng công tác buổi sáng của Đinh Tiếu chỉ có thể tạm thời từ bỏ. "Aiz! cũng không có biểu thời gian thủy triều gì đó, cũng may cả ngày đều ở chỗ này." Tính toán buổi chiều còn có thể lại đi đào một hồi, cậu liền nhàn nhã nhìn ngắm mặt biển, kỳ thực cậu muốn đi xuống tắm một lúc, nhưng tiếc là Khôn không ở đây, một mình tại phiến hải vực nguyên thủy này tắm tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt. Cho dù Đinh Tiếu rất rõ ràng mình biết bơi, với điều kiện bơi chó cũng tính là biết bơi, cậu có thể thừa nhận mình biết bơi. Kỳ thực trên bờ cát cũng có thể chơi. Vỏ sò và vỏ ốc biển ở nơi này nhiều vô cùng, còn có đủ loại sỏi đá bị nước biển cọ rửa hàng tỉ năm, màu sắc khác nhau, có rất nhiều loại thoạt nhìn giống như đá quý trong suốt phản quang. Nếu đem mấy thứ này thu thập lại, làm thành đồ trang trí cũng không tệ. Cậu nhớ khi còn nhỏ thấy thím hàng xóm dùng vỏ ốc biển kích thước gần bằng nhau làm thành rèm cửa, lúc ấy cảm thấy thực là đẹp. Đương nhiên Đinh Tiếu tuyệt đối sẽ không nghĩ bản thân nhặt đủ vỏ ốc để làm một cái rèm cửa, hơn nữa lại phải về đục lỗ gì đó, còn không bằng dùng dây cỏ đan một cái càng tiên lợi mà hữu dụng. Mục đích chính của cậu là lựa chọn loại vỏ ốc vừa vừa, bên ngoài không bị sứt mẻ mang vể làm vật kỷ niệm cho mấy bằng hữu. Hơn nữa là muốn nhặt mấy viên đá đẹp, lần trước chợ Đông hai người Kinh và Lục Hi làm thành vòng cổ bán khá được mà. Trước buổi trưa, Khôn liền mang theo một con trâu chân trần đã được xử lý thập phần thỏa đáng về. Đầu này so với bạo nha heo lớn hơn rất nhiều, xem ra buổi chiều phải ngao muối biển, nếu không thời tiết như này dễ bị hỏng lại không thể dùng. Cơm trưa là thịt bò cà ri nướng còn có rau trộn dưa tím. Quả gạo không còn nhiều lắm, Đinh Tiếu nấu mấy quả màn thầu. Xét thấy buổi tối phải làm sò xào cay, còn có từ tối qua đến sáng nay đều ăn hải sản, bữa cơm trưa này liền không làm hải sản nữa. chỉ là trong tương cà ri thả thêm một con hào, nhưng là nghiền nát ra. Kết quả giống như đường, thực hoàn mỹ mà trung hòa mùi lạ của thổ ốc, còn giúp thịt bò càng tươi ngon. Ngao muối là việc thực khiến người bực bội, cũng không phải nói nó có bao nhiêu phức tạp mà là mùa hè ngồi cạnh bếp lửa khó tránh khỏi khiến người tâm phù khí táo. Cũng may hai người phân công rõ ràng, thay phiên làm, cũng không làm lãng phí thời gian. Hào và sò thu hoạch không ít, sau một lần thủy triều, hào lại tràn đầy cậy đầy hai sọt to, mà sò cũng có hơn ba thùng. Nồi đá mới chế tạo có thể so với bồn tắm, chẳng qua dựa theo yêu cầu của Đinh Tiếu làm nông một chút. Như vậy tốc độ ngao muối cũng có thể nhanh hơn một chút. Hiện tại đối với bọn họ mà nói số lượng lần đầu ngao không quan trọng, quan trọng là nhanh chóng nhìn được kết quả. Muối mới ngao chế ra còn mang theo hơi nước, hơn nữa muối kết tinh cũng không hoàn toàn là muối, có rất nhiều kết tinh xen lẫn cặn vụn lẫn vào nhau. Đương nhiên những cái đó cũng không ảnh hưởng tới chất lượng muối. Trước hoàng hôn, hai người liền đem hơn phân nửa thịt trâu đều dùng muối ướp, hơn nữa dùng gỗ và đá làm một cái giá phơi tạm, đem thịt trâu đặt trước cửa động hong gió. Đương nhiên trên giá còn phơi cả sò và hào. Đinh Tiếu tính toán một chút, hai ngày nay trải qua ánh nắng và gió biển "rửa tội", đám đồ khô này tuyệt đối sẽ có một phen phong vị khác ở đầu lưỡi~! Hành, gừng, tỏi, ớt cay băm nhỏ cho vào trong nồi tỏa ra mùi hương mê người. Lại đem sò đã rửa sạch cho vào nồi xào nhanh. Sò sống ở trong biển lại dùng nước biển rửa sạch xào lên cũng không cần thêm muối, chỉ cần chờ tất cả vỏ sò mở ra, món sò xào cay này liền có thể hạ nồi hưởng dụng. Bữa chiều Khôn ca lại ăn tới món mới hào tạc, nhưng lúc này ăn kèm không phải là nước sốt, mà là dùng thịt trâu ba chỉ cuốn lấy thịt hào, cho vào nồi chiên chín. Vì món này, Đinh Tiếu cố ý điều phối một loại nước chấm. Đem hành gừng tỏi đều nghiền nát, cho thêm ớt cay vào đun lên, sau đó cho muối và hạt tiêu xay và dấm đảo đều. Sau khi đổ ra bát lại rắc thêm ít rau thơm, lấy hào chấm vào ăn, tuyệt đối vừa tươi lại chống lạnh. Nhưng Khôn cảm thấy, trực tiếp chấm với muối tiêu còn ngon hơn, vì thế Đinh Tiếu còn hung hăng lườm Khôn một cái, cuối cùng bắt hắn uống một chén canh gừng. Ba ngày tiếp theo, hai người vừa ăn vừa chơi, khi thủy triều xuống toàn lực đào bới hải sản, thủy triều lên thì về trong động gia công sản phẩm hải sản này đó, hoặc là ở chỗ nước cạn đi bộ chốc lát. Tóm lại là nhàn nhã đến rối tinh rối mù. Dầu hào phiên bản nguyên thủy cũng bị Đinh Tiếu ngao chế thành công, đêm đó Đinh Tiếu liền dùng dầu hào này xào một mâm thịt bò xào rau xà lách. Kết quả cuối cùng Khôn cầm quả màn thầu đem nước canh còn lại trong mâm chấm quét đến sạch sẽ. Chỗ tốt của mỗi ngày ngâm suối nước nóng là ban ngày có bận rộn thế nào ngủ một giấc liền hảo. Chờ đến một buổi tối quyết định muốn trở về, Đinh Tiếu nằm ngửa ở suối nước nóng, thở ngắn than dài: "Nếu trong nhà cũng có một cái suối nước nóng như vậy thì thật tốt." Khôn cũng cảm thấy cái suối nước nóng này không tồi, tuy không thích mùi vị cho lắm, nhưng loại hiệu quả giảm bớt mệt nhọc này quả thực rõ ràng. Quan trọng là hắn cảm thấy ngâm suối nước nóng xong da dẻ Tiếu Tiếu sờ lên càng ngày càng bóng loáng hơn, xem ra chỗ tốt của suối nước nóng này cũng không chỉ ở thư giãn mà thôi. "Ta trở về lưu ý tìm, có lẽ khu an toàn của chúng ta cũng có." Suối nước nóng còn có thể muốn có liền có sao? Đại gia hỏa này còn tưởng là bùn lầy đầu đường thôn đông sao, muốn tìm một cái? "Vậy anh nỗ lực lên, đúng rồi, lại đào thêm mấy khối hùng hoàng, đưa cho hiến tế, em nhớ hiến tế nói qua, thứ này rất khó gặp. Còn có, nồi ngao muối lớn kia cũng không mang đi, anh liền đặt ở trong động đi, chờ chúng ta tìm thời điểm còn dùng tiếp." Dù sao nếu quặng sắt có thể luyện thành sắt mà nó lại đến nơi này là chắc chắn. Cũng không hẳn là vì suối nước nóng này đâu~ Khôn một bên moi các loại khoáng thạch trên vách động, một bên gật đầu đáp lại: "Ta có khắc dấu hiệu của tộc Dực Hổ cùng thôn Thiên Hà chúng ta ở trên nồi đá, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không lấy. Bị mất cũng không quan trọng, rất dễ làm." Đnh Tiếu dịch lại gần Khôn, chống thân mình ngồi và cạnh ao: "Khôn, anh luôn dùng lợi trảo như vậy, có thể bị thương hay không?" Ngẫm lại nếu móng vuốt lão hổ không sắc bén, đó là một việc không hay ho lắm! Khôn cười quay đầu hôn lên mặt Tiếu Tiếu một cái: "Sẽ không sao, lợi trảo của giống đực tộc Dực Hổ chúng ta phi thường cứng rắn, lại có thể mọc dài, không cần lo lắng." Bị suối nước nóng "chưng" đến đỏ cả người, lúc này tự nhiên cũng không thể hiện ra biến sắc mặt, Đinh Tiếu nhìn Khôn đang nghiêm túc moi cục đá ở bên kia, trong lòng ngưa ngứa, nói không rõ là loại tư vị gì, dù sao rất thoải mái: "Chờ chúng ta về đến nhà, không tránh được đám gia hỏa kia lại muốn tới cọ một bữa cơm, liền tạc cho bọn họ vài con cá ăn đi. Thuận tiện nói cho bọn họ quả hồng dính kia ăn như thế nào, anh biết không, trước kia Kinh nói với em, y khi còn nhỏ cảm thấy quả hồng dính đặc biệt đẹp, vừa to vừa tròn, liền trộm ăn một quả, kết quả bị tiêu chảy không dừng được." Khôn mỉm cười: "Cho nên vẫn là Tiếu Tiếu nhà ta thông minh nhất." Đinh Tiếu bĩu môi: "Anh thực không biết đùa gì cả!" Nói xong tiếp tục ngâm mình trong suối. Tạm biệt phiến bờ biển này, Đinh Tiếu ghé lên lưng Khôn, bên tai nghe tiếng gió "vèo vèo", trong lòng tất cả đều là lưu luyến đối với nơi này, đương nhiên phần lớn là nhớ tới người nhà. Tính ra rời nhà đã 14 ngày, nửa tháng thời gian này không biết ba và Hạ cha thế nào, có nhớ mình không. Cũng không biết ấy con gà mái trong nhà kia đẻ nhiều hay ít trứng, có chịu ấp trứng hay không. Đám nhóc con đó hẳn là đã lớn lên rất nhiều đi? Còn có hoa màu trong ruộng cũng không biết như thế nào, lúc đi cây ớt cũng đã nở hoa rồi, trở về có phải quả ớt đã lớn rất nhiều rồi hay không? Còn có giàn bí đỏ và hồ lô cũng chưa ra hoa, không biết lúc về có ra hoa chưa. Nhưng thôi, dù sao cũng là chủng loại hoang dại, có ăn thì tốt rồi. Sau khi trở về phỏng chừng vẫn chưa thể đi học, Văn tiên sinh nói khi mình về liền tìm ông, cũng không biết là chuyện gì, có điều chắc chắn không phải là chuyện xấu. Nói không chừng vẫn là mở tiệc chăng~! (ngươi chân tướng) Còn có, có lẽ thực nhanh liền đến thời điểm hái trái cây, trước tiên phải bảo Hoa bá bá làm nhiều thêm bình gốm lớn mới được, năm nay còn phải muối nhiều dưa nữa. Ngẫm lại quả nhiên vẫn là nhà nhiều việc, ừm, lần sau để ba và cha cùng nhau đi, đến lúc đó có thể ăn được sò và hào tươi. Nhưng nếu quặng sắt nếu có thể làm thành dao mà nói, cha chắc chắn trước tiên phải chạy tới đào quặng sắt làm săn xoa cho ba, không biết sau khi càng nhiều người biết đến, cái sơn động kia có phải vì vậy mà bị hủy hoại hay không. Nghĩ như vậy, trong lòng Đinh Tiếu đột nhiên sốt ruột, duỗi tay vỗ vỗ cổ Khôn, ý bảo đối phương đi chậm một chút. Khôn lập tức hoãn lại tốc độ: "Làm sao vậy?" Đinh Tiếu thở dài: "Khôn, anh nói nếu là người khác biết cái sơn động kia có quặng sắt, lại bị nhiều người tới đào, vậy cái động kia sẽ bị hủy hoại sao? Nơi đó tốt như vậy." Khôn nâng lên cái đuôi nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng Tiếu Tiếu: "Chúng ta không cho những người khác biết. Có người hỏi, liền nói cục đá là ở trong rừng nhặt được." Chỉ này một câu khiến cho tâm tình Tiếu Tiếu tốt lên: "Quả nhiên vẫn là anh biết nói dối! Nói như vậy cũng tốt, có điều không thể nói dối ba và cha, em còn muốn làm cho ba một cái săn xoa lợi hái nhất nữa, mấy khối anh đào này có lẽ cũng đủ dùng. Dù sao chắc chắn đã có quặng sắt, lại không phải chỉ có một chỗ kia mới có." Khôn tiếp tục dùng cái đuôi đang cọ tới cọ đi trên lưng Tiếu Tiếu: "Ta sẽ tìm khu an toàn trước tiên." Nhận ra cái đuôi đen phía sau lưng từng chút một dịch tới dịch lui, Đinh Tiếu vươn tay chụp một cái: "Anh đủ rồi nha! Tay còn dùng chưa đủ, cư nhiên còn dùng đuôi!!!" Lúc đi dùng tám ngày, lúc về chỉ mất sáu ngày. Lúc này không có mang theo "hàng cấm" gì nên, hai người giữa trưa nghênh ngang vào thôn, phải biết rằng Khôn và Đinh Tiếu chính là người nổi tiếng trong thôn, không nói tới thân phận thần đồng hay người thừa kế đời thôn trưởng kế tiếp của Khôn, hiện tại chỉ mỗi mình Đinh Tiếu làm được các loại nước chấm và chà bông liền đủ cho người của mấy thôn bên cạnh đều nhớ kỹ cậu. Cho nên ấu tể Tiếu Tiếu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình rất điệu thấp, hoàn toàn là một loại biểu hiện tự quyết định. Nếu là người nổi tiếng, như vậy hướng đi chủ yếu đều là bị người "bát quái", ví dụ như Đinh Tiếu mới 25 tuổi, vừa mới bắt đầu học tập săn thú đã bị Khôn trực tiếp định rồi, hơn nữa lấy tốc độ nhanh như tia chớp xác định quan hệ bạn lữ. Này đủ để cho những giống cái và bán thú nhân trong lòng còn mang ảo tưởng muốn làm bạn lữ của Khôn tan biến hy vọng. Lại ví dụ như mới đính hôn, Khôn liền dùng hai câu liền đánh lui con trai thôn trưởng thôn Ni Sơn, thành công chiến thắng tình địch, khí độ và khí tràng lúc ấy, quả thực là điển phạm khí phách của giống đực (mờ mịt!!!). Ngoại trừ những việc đó, từ ruộng thí nghiệm tới nhà mới độc nhất vô nhị của hai người, lại đến gà mà Đinh Tiếu và Quỳnh chăn nuôi đẻ trứng rồi nở ra gà con vân vân. Tóm lại ở thôn Thiên Hà người không quen biết hai người bọn họ căn bản không hề tồn tại. Nói cách khác, tất cả mọi người biết Khôn mang theo Tiếu Tiếu đi "hưởng tuần trăng mật". Đương nhiên, cái từ hưởng tuần trăng mật này là từ Màu nói cho Kinh và Lục Hi, sau đó hai người bọn họ lại truyền khắp các xó xỉnh của thôn, hiện tại chỉ sợ ngay cả ấu tể đều biết hưởng tuần trăng mật là ý gì. Từ cửa thôn đến cửa nhà, không ngừng có người đi dạo ngang qua chào hỏi vấn an. Có điều thấy tư thế thắng lợi trở về của Khôn và Đinh Tiếu, đều không tiến lên quấy rối. Kết quả hai người bọn họ mới vừa đem một đống lớn đồ vật phóng tới lều ăn nhà mình, Quỳnh ba, Hạ cha, Liễu Đại bá mẫu còn có tiểu Miêu Miêu và Thương liền tới đến cửa rồi. Nếu không phải thôn trưởng đại nhân đang bận rộn ở thôn bộ, chỉ sợ cũng chạy nhanh lại đây. Mời nhóm người nhà vào trong, ngửi hương cỏ xanh khô mát ở trong nhà, Đinh Tiếu liền biết chắc chắn ba mỗi ngày đều giúp mình mở cửa thông gió, còn có hun khói đuổi côn trùng. Quỳnh đỡ bả vai con trai, từ trên xuống dưới mà đánh giá vài lần: "Ừm, không gầy, hình như còn trắng thêm ra nữa." Liễu Đại gật đầu: "Nhưng không phải là, ta nhớ rõ trước kia ai đi bờ biển trở về đều biến đen, ngươi đứa nhỏ này sao còn trắng như vậy chứ?" Chẳng lẽ mình còn có thể như vậy nói cho mọi người là do mình ngâm suối nước nóng sao? Có điều...... Chẳng lẽ thật sự trắng? Không thể nào đi? Thôi, đó đều là không có vấn đề gì: "Khi chúng con đến bờ biển vừa lúc trời mưa, ở bờ biển ngây người năm ngày, cũng không cảm thấy có bao nhiêu nắng lắm, cho nên không bị phơi đen đi. Đúng rồi, ở bên ngoài còn hái được một ít quả đào, đều chín. Con đi lấy tới cho mọi người ăn nha." Miêu Miêu nghe được có ăn, chạy nhanh đi theo phía sau Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu ca, Miêu Miêu muốn ăn cơm chiều anh làm." Đinh Tiếu xoay người sờ sờ đỉnh đầu Miêu Miêu: "Được, ba, cha, đại bá mẫu, buổi tối cả nhà liền ăn ở nhà bọn con đi. Con và Khôn ở bờ biển mang theo ít đồ vật trở về, vừa lúc cho người nhà mình ăn thử món mới."