Quỳnh trả dao cho Đinh Tiếu, xoay người đi lấy Bạch Đậu, cái này là một món chính của bán thú nhân và giống cái, có điều bởi vì không có mùi vị, cho nên rất nhiều người làm ra không ngon tự nhiên cũng liền không thích ăn. Trừ lúc gần đến cuối thu thôn trưởng sẽ tổ chức giống cái và bán thú nhân đi vào rừng đào một đống lớn về dùng để chống đỡ qua mùa đông thì bình thường chỉ có mấy hộ mới có dự trữ.
Quỳnh chính là thuộc nhóm người thích ăn đạch đậu, đương nhiên bởi vì anh có thể làm ra hương vị bạch đậu không tồi, đây mới là mấu chốt. Bạch Đậu kia trong mắt Đinh Tiếu xem ra chính là một loại củ có hình dáng xen lẫn củ khoai tây với củ từ, bên ngoài màu trắng, bên trong màu ngà vàng, nấu lên không có vị ngọt của củ từ, nhưng lại có một loại hương vị của cỏ xanh, Đinh Tiếu ăn qua một lần cũng liền thích hương vị này. Vô luận thế nào đây cũng là tinh bột a! Người địa cầu không có thứ làm món chính là không chịu nổi. Quỳnh chế biến bạch đậu có vài phương pháp, đơn giản nhất là trực tiếp dùng nước nấu lên, nấu được 20 phút sẽ vớt ra thả vào nước lạnh. Khi ăn bóc lớp vỏ ra, chấm với đường hoặc muối, mùi vị tương đối không tồi.
Còn một phương pháp nữa là cắt bạch đậu thành khối, cho thịt vào nấu cùng, nấu nhừ ra, bạch đậu liền biểu hiện ra tính chất kết dính của nó, mùi vị càng thêm mềm mại một chút. Còn có một cách làm khác là bạch đậu hấp chín sau đó nghiền nát, cho thêm chút muối, dùng thịt cắt thành lát cuộn lại, lấy que gỗ xuyên qua thành xuyến, sau đó nướng trên lửa, như vậy mùi vị cực kỳ thơm. Đương nhiên nghe nói cũng chỉ có Quỳnh mới có thể làm ngon như vậy, nhà người khác học làm theo cũng không như mong muốn.
Hôm nay Đinh Tiếu tính toán làm thử theo một cách mới, cho nên nhờ Quỳnh nấu chín bạch đậu. Quỳnh còn có thể vui vì có thể hỗ trợ nhi tử, hơn nữa thực chờ mong bữa cơm trưa ngày hôm nay của hai ba con.
Trải qua dò hỏi, mâm dùng để nấu cũng không sợ lửa cháy, Đinh Tiếu lúc này mới yên tâm đem chúng thành nồi mà sử dụng. Tuy rằng bình gốm cũng có thể nấu, nhưng là nó quá lớn, lấy chiều cao của Đinh Tiếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này có chút khó khăn, cho nên mâm là thích hợp nhất.
Đừng nhìn phương pháp nấu ăn ở thế giới thú nhân ngoại trừ nấu chính là nướng, nhưng trong bếp của bọn họ gia vị lại không ít loại. Chua ngọt cay mặn có đủ bốn vị.
Muối là màu xanh biếc, cái này khiến cho Đinh Tiếu lần đầu nhìn thấy muối xanh biếc này rất hiếu kì. Sau được Quỳnh giải thích nói Dực Hổ tộc không gần biển, cũng không có hồ đá muối. Cho nên bọn họ đều dùng một loại gọi là rau muối tới luyện muối ăn. Đinh Tiếu còn không có gặp qua loại rau muối này, nhưng vẫn hỏi qua quy trình chế biến. Lại nói tiếp, cũng không phải đơn giản, phải đem loại rau muối này cắt thành khối sau đó nấu mềm nó, nghiền nát, lại nấu tiếp, nấu trên dưới tám tiếng rau muối sẽ hòa tan trong nước, lúc này nước chính là màu xanh biếc. Chỉ cần đem nước này tiếp tục đun, đun đến khi nước bốc hơi hết còn lại chính là muối xanh. Loại muối này dùng tương đối nhanh, Đinh Tiếu bởi vì hiện tại mỗi ngày đều ăn, cho nên biết nồng độ mặn không cao như muối biển, đương nhiên nó không thể hiện cậu liền không thể ước lượng, chỉ là nếu ngươi dùng một muỗng muối biển là đủ, thì dùng muối xanh phải một muỗng rưỡi. Trong bộ tộc Dực Hổ, làm muối là công việc mỗi một bán thú nhân và giống cái phải biết, từ việc thu thập đến ngao chế giống đực sẽ không động tay vào. Cũng may rau muối sinh trưởng nhanh, dù sao hàng tỉ năm qua cũng không thấy thú nhân bị thiếu muối là được.
Trừ muối ra còn có đường. Tộc Dực Hổ sử dụng đường là từ cây củ cải đường ngao ra, giống như hiểu biết của Đinh Tiếu. Có điều sau khi hưởng qua hương vị của đường ở nơi này Đinh Tiếu nhận thấy nó còn ngon hơn một chút, có một chút hương vị trái cây. Màu sắc cũng là trắng hồng đan xen. Đồng thời vị ngọt còn có mật ong, có điều thứ này tương đối sang quý, đều là mua từ thú nhân tộc bạo hùng, trong nhà Quỳnh chỉ có non nửa bình, Đinh Tiếu từ khi biết mật ong thực quý giá liền cự tuyệt uống nước pha mật ong bồi bổ thân thể. Bởi vì cậu căn bản không cảm thấy thân thể của mình cần tới mật ong để bồi bổ.
Vị chua là một loại đá. Các thú nhân gọi nó là đá chua. Đá chua màu đen, đem ngâm nó vào trong nước một đêm liền bị hòa tan hết, mà nước trong sẽ biến thành màu đen, hơn nữa trong vị chua sẽ pha thêm một chút ngọt. Đương nhiên loại đá chua này không phải thực sự là một cục đá, mà là một chất bài tiết của một loại sâu. Loại sâu này chuyên môn ăn một loại quả có vị chua ở thế giới thú nhân, cho nên chất bài tiết mới là loại đồ vật này. Lần đầu tiên nghe đến loại "dấm" cư nhiên là lấy từ chất bài tiết của động vật, Đinh Tiếu có chút chướng ngại tâm lý. Nhưng ỷ vào lá gan nếm thử một chút, cảm thấy so với giấm chua còn hương thuần hơn, cậu liền thả lỏng. Ở thế giới nhân loại, ngay cả giun, dòi, gián, chuột mấy thứ này đều đã bị không ít người ăn qua, một chất bài tiết của một loài sâu chỉ ăn trái cây thì có là gì? Nhắc đến lại nhớ tới cà phê phân chồn đầy đắt đỏ muốn chết kia!
Vị cay cũng không phải là từ ớt, mà là từ hành, tiêu, với đậu cay. Gừng tỏi là không có, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy đó là bởi vì các thú nhân chưa khai quật đến chúng có thể ăn mà thôi, ít nhất ở trong rừng rậm Đinh Tiếu đã thấy qua tỏi dại một lần. Thú nhân khi nướng thịt sẽ rắc lên một ít bột hành cùng bột tiêu, cho nên khi ăn thịt nướng Đinh Tiếu cũng không thấy hương vị quá ngấy. Loại bột hành này chế biến tương đối đơn giản, đem củ hành cắt ra sau đó ướp muối ngâm dưới nắng năm sáu ngày hành sẽ trở nên giòn, đến lúc đó chỉ cần nhẹ nhàng chà xát liền nát.
Bột hành chẳng những có thể giữ mùi vị của hành, còn mang theo vị mặn, cho nên khi nướng thịt sau khi rắc bột hành lên sẽ không cho thêm muối nữa.
Với gia vị hiện có, Đinh Tiếu cảm thấy muốn chế tác cơm trưa sắc hương vị đều đủ có chút khó khăn. Cũng may cậu tin tưởng Quỳnh sẽ không để ý bản thân là "lần đầu xuống bếp", đơn giản liền tăng thêm can đảm để làm.
Thịt mỡ cắt thành phiến, cho lên mâm bắt đầu rán lấy mỡ. Không nghĩ tới loại mỡ của loài vật tên thử thú này nhìn có vẻ không nhiều lắm nhưng nước mỡ chắt ra nhiều kinh người. Vốn dĩ lo lắng thiếu mỡ không đủ xào thịt, kết quả đem tất cả thịt mỡ vào rán, trong chốc lát mâm đều đựng không hết nước mỡ chắt ra. Đinh Tiếu hoàn toàn không rõ lượng nước mỡ này là từ đâu mà ra tới! Cuống quýt dùng muôi gỗ đem nước mỡ múc ra một cái bình nhỏ sạch sẽ, sau đó đem hành đã cắt xong cùng với bột tiêu cho vào phi lên.
Mỡ trong chảo (mâm) vang lên thanh âm tách tách, mùi hành tiêu phi bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng bếp. Quỳnh theo bản năng mà nuốt nuốt nước bọt :"Tiếu Tiếu thật lợi hại! Cái này thơm quá!"
"Bởi vì dùng mỡ xào đồ vật chính là rất thơm." Nói xong Đinh Tiếu cười cười với ba, sau đó nhanh nhẹn lấy thịt đã được thái mỏng cho vào chảo xào xào. Dùng muôi gỗ lớn dùng sức mà đảo qua đảo lại, cái này thật sự khiến cho cậu lao lực. Thứ nhất là muôi gỗ là muôi múc canh, thứ hai là mâm xào, rất dễ dàng tràn ra, cậu phải thật cẩn thận. Cho nên cậu hiện tại hoàn toàn không có cách nào phân tán lực chú ý đi nói chuyện phiếm, chờ đến khi thịt thay đổi màu sắc, liền đem đậu cay đã được cắt thành khúc lúc nãy cho vào tiếp tục xào.
Đậu cay ở trong mắt Đinh Tiếu giống như đúc với đậu đũa, nhưng nó là một loại trái cây của một loại cây thân gỗ cao hơn mười mét. Hương vị khác xa với đậu đũa, nguyên cây đều cay, chỉ là so với ớt thì kém một chút. Mùi của đậu cay không giống với mùi ớt mà là mùi của cây đậu, rất thần kỳ, có điều đậu cay chỉ có thể cho vào khi hầm thịt, bởi vì trong quá trình phơi nó sẽ trực tiếp hư thối, cho nên không thể cất chứa thời gian dài, chỉ có thể ăn quả tươi.
Đậu cay xào thịt mùi vị không tồi, cho dù xào bằng cái "mâm" này cũng có chút không thuận tay, nhưng hiệu quả truyền nhiệt vẫn khá tốt. Đại khái cũng không đến mười phút, một mâm lớn đậu cay xào thịt ra lò. Lấy một đôi đũa gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Quỳnh, Đinh Tiếu cười nói: "Ba, ba nếm thử xem! Con lần đầu tiên làm đậu cay xào thịt!" Lấy nguyên liệu nấu ăn mà nói, tất nhiên là lần đầu tiên không thể nghi ngờ.
Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, sau đó há miệng đem thức ăn Đinh Tiếu lần đầu tiên làm ăn vào. Thịt xào qua mỡ còn lẫn thêm mùi hành cùng tiêu, hơn nữa mùi vị của muối xanh, vô luận là từ chất thịt hay là từ mùi vị mà nói, Quỳnh đều chưa từng được nếm qua hương vị ngon như vậy. Cho nên anh nhấm nuốt hai cái mới trừng lớn hai mắt: "Ăn ngon! Thì ra trực tiếp đem thịt xào xào lên như vậy là có thể ngon như thế!" Lúc trước không phải anh chưa từng cho thịt trực tiếp vào chảo nấu, nhưng thịt luôn bị dính ở đáy nồi, hương vị cũng không ngon như thịt nướng. Không nghĩ tới tay nghề tiểu gia hỏa cư nhiên lại xuất sắc như vậy!
Đinh Tiếu cũng nhanh chóng gắp cho mình một miếng ăn thử. Ừm, hương vị đúng là không tồi. Vị mặn của muối mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt, đậu cay thơm mùi đậu, hơn nữa mỡ ngấm vào thịt lưu lại mùi thơm của hành và tiêu, còn có thịt thử thú đặc biệt tươi ngon, món ăn này tương đối không tồi. Có lẽ trở lại thế giới nhân loại dùng loại thịt khác làm món này, lấy muối biển cùng ớt thay cho nguyên liệu ở đây, mùi vị liền sẽ khác nhau rất lớn. Tóm lại loại hương vị tràn ngập dã tính cùng nguyên thủy này thực sự có thể thỏa mãn dạ dày: "Ăn ngon thật!" Cậu là đang khen nguyên liệu nấu ăn.
Khi Hạ trở lại thôn thì mặt trời đã ngả về tây. Ngửi được mùi thịt nướng của các hộ gia đình, bước chân không khỏi đi nhanh hơn. Hắn không muốn bạn lữ cùng đứa nhỏ vì chờ đợi mình mà chịu đói.
Trên vai hắn vác một con cự nha heo (heo nanh dài) hôm nay săn được, khuôn mặt đều là tươi cười thắng lợi trở về. Tuy rằng thế giới thú nhân thực hành chế độ tư hữu đã hơn 1000 năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ có hai đời thú nhân mà thôi, cho nên đại đa số mọi người vẫn như cũ giữ thói quen từ mùa thu cho đến mùa đông đều từ các thôn trưởng tổ chức cùng nhau đi săn thú.
Mỗi một thú nhân theo đội đi ra ngoài săn khi về đều phải giao ra hai con mồi, còn lại nhiều ít bao nhiêu đều thuộc sở hữu của bản thân. Đương nhiên nếu như mọi người cùng nhau vây bắt được một con có hình thể đặc biệt khổng lồ cự thú, thì không cần giao lại hai con mồi kia. Con mồi giao ra đều được thôn trưởng cùng thôn đội phụ trách cất trữ, cất trữ đến mùa đông cấp cho những lão thú nhân không có khả năng đi săn cùng với giống cái và bán thú nhân sống một mình. Đương nhiên đây cũng là đồ ăn của toàn thể mọi người trong thôn khi tuyết rơi kín cửa không thể đi săn.
Thân là người mạnh nhất trong mười đại dũng sĩ đứng đầu bộ tộc, Hạ chưa bao giờ lo lắng bản thân không săn được con mồi, nhưng hôm nay vận khí hắn đặc biệt tốt. Ở trong sơn động một hơi liền bắt được ba con cự nhà heo. Một con đại heo chừng 1000kg , cùng hai con heo con mỗi con trên dưới 250kg.
Đem con đại heo cùng heo con giao cho bộ lạc, bản thân hắn khiêng một con heo con còn lại về nhà. Con heo này cũng đủ cho ba người nhà mình ăn năm sáu ngày. Hơn nữa răng của cự nha heo là nguyên liệu tốt để chế tác thành săn xoa cho bán thú nhân săn thú, cho nên thôn trưởng Bằng Giáp cũng là anh trai ruột Hạ, đã đáp ứng đem hai cái nanh của con heo trưởng thành kia đưa cho Quỳnh làm mũi săn xoa.
"Heo con" đối với thú nhân mà nói lại khiến Đinh Tiếu quá mức chấn động: "Cha, đây thật là heo con??!" Phần lớn thời gian đều bình tĩnh Đinh Tiếu thực sự không thể không có ngoại lệ, đối với sự việc siêu việt mình trải qua, phản ứng kinh ngạc ắt hẳn là không thể thiếu.
Nghe được có người gọi mình là cha, nghĩ đến có một ấu tể cùng bạn lữ mỗi ngày chờ mình đi săn trở về ăn cơm, loại cảm giác tự hào cùng ý thức trách nhiệm này làm Hạ mấy ngày nay luôn ở trước mặt các thú nhân ưỡn ngực ngẩng đầu. Đương nhiên hắn lúc trước cũng không có ủ rũ héo úa gì, chỉ là hiện tại từ tinh thần đến trạng thái đều trở nên phấn khởi hơn rất nhiều. Đúng, hắn rất phấn khởi. Hắn cảm thấy từ sau khi tiểu gia hỏa tới, tuy rằng thời gian ban ngày Quỳnh đối với mình thiếu đi không ít, nhưng buổi tối lại càng dán chính mình. Này thực tốt, phi thường tốt!
"Đúng vậy. Đại heo ta đã giao cho thôn. Muốn đi xem náo nhiệt không?"
Quỳnh lúc này lên tiếng: "Xem cái gì? Thân thể Tiếu Tiếu không tốt, sao có thể đi tới nơi nhiều máu tanh như vậy! Mau tới ăn cơm, cơm chiều hôm nay là Tiếu Tiếu làm, anh là có lộc ăn! Cơm trưa chính là công lao của Tiếu Tiếu, hương vị thực sự là ngon đến khó có thể tưởng tượng nổi. Tiểu gia hỏa nhà chúng ta thật sự là quá lợi hại!"
Nhìn vẻ mặt biểu tình đắc ý dào dạt của Quỳnh, tim Đinh Tiếu thực ấm áp. Này giống như lần đầu tiên mình thiết kế được một bộ quần áo, hơn nữa thành phẩm làm ra đưa ba mặc vào, cảm giác giống như lúc đó được ba khích lệ. Người nhà sao, hẳn là chính là loại cảm giác này mới đúng.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
338 chương
8 chương