Cơm trưa là thịt khô tùy thân mang theo cùng hai con chim chân dài đã xử lý tốt, còn có mấy con cá đỏ hôm qua Hạ và Khôn thử dùng lưới đánh cá bắt được. Trước khi rời đi, Đinh Tiếu cố ý cầm theo bốn củ bạch đậu và một túi bột trân châu, cho nên bình nấu để nấu là không thể không mang theo. Đằng sau mỗi quầy hàng đều có một cái bếp giản dị kê bằng cục đá để các thú nhân có thể đốt lửa nấu ăn. Nghe ba nói, cái loại bếp này hơn 100 năm trước là không tồn tại, sau đó một hiến tế tộc ngân lang cảm thấy mỗi lần đều phải đắp bếp thật quá phiền toái, cho nên để cho tộc nhân của mình làm bếp băng đá có thể sử dụng rất nhiều năm. Sau đó người các bộ tộc khác sôi nổi làm theo, cho nên nói có đôi khi cảm giác "mất thời gian" "phiền phức" gì đó đều là điềm báo cho sự tiến bộ nha! Thu thập tốt mấy con cá đỏ, phía trên rạch vài đường ngang mình cá, xiên gậy qua, Đinh Tiếu tìm hai cục đá sạch sẽ ở gần đó, bắt đầu chế tác nghiền hạt tiêu. Thịt bò buổi tối lại nói, cá nướng hạt tiêu mùi vị cũng không tồi. Khôn vừa mới bán đi hai khối da lộc, quay đầu nhìn thấy Đinh Tiếu đang làm hạt cay đen, chạy nhanh tới: "Ta làm cho em, dùng tay nghiền so với em dùng cái này nhanh hơn nhiều." Đinh Tiếu lắc đầu: "Không cần, anh đi xem sạp đi, nghiền bằng tay khi chạm vào mắt sẽ làm mắt khó chịu, đúng rồi, cha bọn họ khi nào về? Hẳn là về rồi chứ?" Khôn nhìn bóng trên mặt đất một chút gật gật đầu nói: "Ừ, bọn họ đến bên kia ăn cơm trưa xong rồi lại đây, ta đi trước xem quán, muốn làm gì nhớ bảo ta." Đinh Tiếu hơi hơi mỉm cười với Khôn, sau đó tiếp tục cúi đầu nghiền hạt tiêu đen của cậu :"Ừ,đã biết" Quỳnh thấy hai người nói xong, lúc này mới lập cập tiến tới: "Tiếu Tiếu, cái hạt cay đen này ăn như thế nào? Giống như hạt hoa tiêu phải không?" Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, hình dáng chúng nó kỳ thực cũng không khác mấy, nhưng hương vị không giống nhau, dùng cái này làm thịt ăn sẽ rất ngon, lát nữa con phải dùng cái này nướng cá, con để phần cha hai con có đủ không?" Sờ sờ đầu con trai, Quỳnh trả lời: "Đủ rồi, hắn lại đây có lẽ cũng đã ăn qua gì đó rồi, con làm cá đi, ta làm bạch đậu và quả trân châu, phải nấu một chút?" "Vâng, hôm nay ăn cá nướng vị tương tối nặng, nấu một chút cũng được, kỳ thực ăn củ từ càng tốt hơn, buổi tối về lại làm." Một bình hạt tiêu đen bị cậu nghiền vỡ nát, tuy không thành bột phấn, nhưng ướp cá cũng không tệ. Muối xanh, bột hành, hạt tiêu đen nghiền, Đinh Tiếu còn dùng cục đá đập chút gừng, bốn loại gia vị này, liền có thể ướp cá đến mỹ vị. Nhưng tay của mình a...không biết có loại da thú nào không thấm nước làm một bộ bao tay đây. Cá nướng bỏ thêm hạt tiêu đen, mỡ heo ngũ vị hương nướng thịt chim, hơn nữa mùi thịt khô nấu cháo bạch đậu quả chân châu cùng nhau tản ra mùi vị mê người. Phải biết thời điểm chợ Đông, hương vị đồ ăn so với bất luận lời chào mời hàng nào đều công hiệu hơn, càng đừng nói sạp của Khôn và Quỳnh vốn dĩ đặt rất nhiều da thú trân quý, còn có hơn nửa tấm da hủ thực thú khó có được kia, đây chính là đồ vật bán thú nhân của nhiều bộ tộc rất coi trọng. Khi toàn bộ lực chú ý của Đinh Tiếu đều đặt trên cá nướng và chim nướng, Khôn ca lấy giá 40 bối bán đi một cây trâm tua rua. Khi Đinh Tiếu nghe được tin tức thành giao này, cả người đều chấn động, một túi hạt tiêu đen như vậy mới 30 bối, một cây trâm tua rua như vậy liền 40 bối? Tuy so với giá 50 bối Khôn nói lúc đầu kém 10 bối, nhưng như này cũng đủ rồi, vì thế Đinh Tiếu vội vàng kéo Khôn qua, nhỏ giọng nói cho hắn, những cái trâm không có tua rua bán rẻ một chút, chỉ tiếc bị Khôn ca cự tuyệt. Đây vẫn là lần đầu tiên Khôn ca cự tuyệt lời Đinh Tiếu nói, Tiếu Tiếu còn chưa hiểu ra cái gì, Khôn liền bị người tới mua hàng lôi đi. Quỳnh kéo con trai qua, nhẹ nhàng mà gõ nhẹ trán Tiếu Tiếu: "Ba người các con làm gì đó không khó, hiện tại nhìn mới mẻ, nhưng mang về xem một thời gian có lẽ có thể học xong." Nói cách khác mình đây là lo xa rồi? Cũng đúng, viên đá xinh đẹp chỗ nào chả có, aiz, có thể thấy được, mình thật không có thiên phú làm ăn, còn không suy nghĩ chu đáo bằng một thú nhân nguyên thủy: "Không ngờ Khôn còn biết buôn bán." Vốn dĩ cậu còn tưởng trên thế giới này, mọi người càng chú trọng thực dụng, thì ra vẫn có nhiều người đối với thiết kế gì đó ưa thích. Vậy sau này mình có thể phát huy một chút chức nghiệp mới được không, thiết kế trang phục bán? Thời điểm họp chợ bán trang phục mùa đông thành phẩm có phải có lời hơn so với bán da thú? Quỳnh cười: "Tất nhiên, Khôn khi chưa thành niên đã từng trao đổi đồ với tộc Cửu Vĩ Hồ chưa từng bị thiệt, phải biết rằng tộc Cửu Vĩ Hồ giỏi nhất buôn bán, lời nói rất linh hoạt." Đinh Tiếu não bổ một chút hình ảnh đối diện là tộc Cửu Vĩ Hồ khả năng ngôn ngữ thiên biến vạn hóa, bên này là mặt than không nói một lời Khôn. Ừm, kỳ thực có lẽ chỉ cần cứ nhìn như vậy, đối phương sẽ chột dạ mà đầu hàng, ai nói khả năng nói chuyện thiên biến vạn hóa có thể thắng được không nói một lời? Vẫn là khí tràng quyết định hết thảy đi? Nhưng từ nhiều phương diện mà thấy, đại gia hỏa này cũng thật rất có đầu óc! Bữa trưa cá nướng dị thường tươi ngon trọn vị, nhưng trừ mùi vị cá nướng ăn ngon ra, Đinh Tiếu còn vì một hơi bán đi 5 cây trâm và một cái vòng cổ, thu vào quá mức phong phú cùng không thể tưởng tượng nổi, khiến cậu hưng phấn đến nỗi chỉ sợ ăn cái gì không cho muối đều cảm thấy có hương vị. Mà Khôn ca lại vẫn luôn bị ánh mắt "sùng bái" cùng "vui sướng" của Tiếu Tiếu vây quanh, cả người đều hiện ra trạng thái khoe khoang tận cùng, phỏng chừng không ăn gì một tháng hắn vẫn chịu được cũng nên. Ngay cả Quỳnh cũng thu vào tương đối, chẳng những đổi được rất nhiều vải bố, còn bán đi không ít da thú, tâm tình sung sướng, khẩu vị tự nhiên tốt hơn! Quả nhiên Hạ sau bữa trưa mang theo một đội ngũ khác xuất hiện, còn chưa tới gần quầy hàng của mình, hắn đã ngửi tới mùi cá nướng khác với lúc trước. Đã quen việc ấu tể nhà mình thường xuyên làm ra ra đồ mới, cho nên hắn kết luận buổi trưa nhất định lại có đồ ngon để ăn. May là mình còn chưa ăn no với đội ngũ (Kỳ thực ngươi chính là thích nhất đồ ăn do ấu tể và Quỳnh nhà ngươi làm đi...) Đáng tiếc là Lục Hi và Kinh đã ăn hết "đồ ăn vặt" của Hạ cha- cá nướng tiêu đen. Đương nhiên, đối với bạn bè tốt của ấu tể nhà mình, ấu tể của bạn tốt của mình (nói hay lắm), Hạ vẫn không keo kiệt. Phải biết rằng nghe người khác khen con trai nhà mình, đó chính là một việc vô cùng tự hào. Kinh và Lục Hi đã tới khiến Đinh Tiếu thực vui vẻ, gấp không chờ nổi mà cùng hai người họ chia sẻ tình hình tiêu thụ tác phẩm thủ công của bọn họ. Tuy hiện tại còn chưa thể chia tiền, nhưng tình hình cũng tốt lắm! Đặc biệt là nhìn thấy Đinh Tiếu đã ghi việc bán mấy cây, bán bao nhiêu tiền một cây vào trên diệp giấy, nhìn mấy nét thẳng này bọn họ liền cảm thấy phi thường tự hào. Cái gì? Các ngươi hỏi vì sao Đinh Tiếu không viết con số Ả Rập? Đúng, cậu rất là muốn viết, nhưng cậu cảm thấy lấy tình huống trước mắt, vẫn nên dùng sổ thẳng đại biểu một, dùng sổ ngang đại biểu 10, dùng chữ thập đại biểu 100 là được. Dù sao rõ ràng dễ hiểu, nhiều nhất chính là phải viết nhiều nét sổ thẳng mà thôi. Đây chính là phương thức đếm thông dụng trước mắt của thế giới thú nhân. Chợ vào buổi chiều người rõ ràng nhiều hơn buổi sáng, tự nhiên người tới mua đồ vật và đổi đồ vật cũng nhiều lên. Đinh Tiếu bị Lục Hi và Kinh kéo đi dạo phố, lúc này người đi cùng là Quỳnh, Khôn và Hạ ở lại trông sạp hàng. Cho dù Khôn ca cực kỳ muốn đi, nhưng thay bạn lữ bán đồ vật tương đối quan trọng. Lúc nhìn thấy Tiếu Tiếu nhìn bối được cất vào túi da thú toàn thân trên dưới đều lộ ra ý tứ vui sướng, hắn liền biết mình bán được càng nhiều, Tiếu Tiếu liền càng cao hứng. Kỳ thật Khôn cũng không đặc biệt hiểu biết suy nghĩ của Đinh Tiếu, bán được đồ vật đổi được bối tự nhiên thật cao hứng, tiền ấy, chỉ cần nó ở lưu thông, liền không có người không thích. Nhưng càng khiến Đinh Tiếu vui vẻ là vì tác phẩm của mình được ưa thích, không quan trọng nó đơn giản thậm chí là đơn sơ như vậy, là một "thiết kế sư" đây chính là vinh dự muốn đạt tới. Tuy đời trước cậu cũng không trông cậy vào việc mình có thể trở thành một nhà thiết kế khó lường gì đó, nguyện vọng lớn nhất là mở một cửa hàng trang phục do tự mình thiết kế, tóm lại cái loại hi vọng được người tán thưởng cảm giác là giống nhau. Có Quỳnh dẫn dắt, đường bốn người đi ngược lại với đường mà Khôn dắt Đinh Tiếu lúc trước, dọc theo đường đi đồ vật làm người ta hoa cả mắt, khiến cho Đinh Tiếu tán thưởng chính là chủng loại dã thú ở thế giới này rất đa dạng. Đủ loại da lông, độ dày khác nhau, cảm giác sờ vào khác nhau, màu sắc khác nhau, có lẽ mỗi một tấm da giá cả đều khiến cho người trên địa cầu phải líu lưỡi. Thu hoạch tự nhiên là có, đồ được Đinh Tiếu coi trọng không ngoài đồ có quan hệ với ăn uống. Cậu thấy 10 cây tùng lam trên quầy của một thú nhân tộc ngân lang, lá cây vẫn còn xanh biếc, tuyệt đối là tươi mới. Rễ tùng lam chính là có thể thanh nhiệt giải độc trị liệu cảm mạo phát sốt, mà lá cây đồng dạng cũng là thực vật trị liệu cảm mạo, ung thư. Đinh Tiếu trước kia căn bản không biết mấy thứ này thời gian thu hoạch là lúc nào, nhưng nếu thấy được, liền không bỏ lỡ. Dù sao 10 cây mới mất 5 bối, chủ quán rất thẳng thắn nói cho cậu đây là từ trên đường hái được. Lúc trước khi hắn bị cảm mạo sổ mũi cả người nóng bừng hiến tế cho hắn ăn thứ này, hắn nhớ kỹ, biết được là dược, cho nên mới nhổ lên bán. Ngoại trừ tùng lam, Đinh Tiếu còn mua hai loại dược liệu khác. Một cái là hạt bí đỏ, theo lời chủ quán nói thì đem hạt này mài thành bột ăn vào có thể bài tiết ra sâu (Bí: aka giun kim, má mì nhà em bảo vậy), sau đó bụng liền hết đau. Tuy rằng Đinh Tiếu cũng từ thiên nhãn biết được thứ này đích xác có công hiệu diệt trùng, nhưng cậu càng để ý đây chính là hạt bí đỏ nha, mua về đầu xuân sang năm gieo trồng trong viện nhà mình, chờ kết quả chính là bí đỏ dinh dưỡng mĩ vị a! Dù sao nhìn ba là biết, hoàn toàn không biết loại đồ vật bí đỏ này, đối với hạt bí đỏ cũng không có phản ứng, hẳn là ở gần thôn Thiên Hà cũng không có cây này, mua là được rồi. Một vị dược khác là xác ve, nhìn thì hơi kinh, nhưng Đinh Tiếu biết chỗ hiến tế không còn nhiều, mua về đưa cho hiến tế, coi như là cảm ơn nàng lúc trước khi mình sinh bệnh cẩn thận chiếu cố như vậy. Dù sao thứ dược liệu này, ai cũng có thể dùng được, đều là đồ vật hữu dụng, nhìn thấy giá cả thích hợp liền mua tới là được. Quỳnh thu hoạch chỉ có một bình mật ong lớn, dùng 120 bối. Vì mật ong này không thể làm món chính, ở thế giới thú nhân vẫn luôn lấy làm đồ bổ điều dưỡng thân thể, cũng chính là thuộc về mặt dược liệu, cho nên chợ Đông cũng có thể mua bán. Thực hiển nhiên tuyệt đại đa số mọi người mua mật ong về đều để cho giống cái và ấu tể pha nước uống. Đây chính là đồ uống ngọt khó có được ở mùa đông. Phải biết rằng không phải lãnh địa bộ tộc nào cũng có trái cây sinh trưởng được trong tuyết mùa đông. Quỳnh vốn dĩ chỉ định mua vải bố, bởi vì vào mùa hè dùng da thú cũng không mát mẻ bằng vải bố, mà vào chợ Đông hàng năm là thời điểm tốt nhất để mua vải bố, lúc trước anh còn nghĩ nhất định phải cho Tiếu Tiếu nhiều bộ dự bị mới được, nhưng buổi sáng Khôn liền đổi lấy không ít, mấy ngày kế tiếp chắc chắn sẽ lại có người tới đây đổi mua, cho nên anh đối với những thứ khác liền không hứng thú. Kinh và Lục Hi nhìn nhìn xem xem, nhưng cũng không mua gì, theo Kinh nói thì, bọn họ xem muốn mua cái gì đó sau đó trở về nói với cha, sau đó hai người còn rất hâm mộ mà nhìn Đinh Tiếu, Quỳnh thúc thúc cái gì cũng không hỏi, chỉ cần Tiếu Tiếu thích liền mua, thật tốt a! Nói cách khác, bốn người đi dạo tầm hai tiếng liền trở về, chỉ thêm ba loại "dược" cùng một bình mật ong. Thời gian thu quán ước chừng 4 giờ chiều, cuối thu ở Thanh Sâm, thời gian này mặt trời còn chưa lặn, nhưng cũng ngả về phía Tây không xa. Đinh Tiếu tự cầm mấy loại dược liệu mình mua được, ôm thêm bình mật ong, mĩ mãn mà nghĩ buổi tối nên làm gì mới tốt. Có mật ong điều đầu tiên cậu nghĩ tới là thịt nướng mật ong, dù sao thịt nướng mỗi ngày đều cần, hôm nay nói gì cũng phải thử một chút. Còn thịt bò kho tiêu tạm thời gác lại, cũng không thể nào bảo Khôn và cha đi săn ngưu được, dù sao vẫn là chờ Khôn và cha bọn họ đi săn về nhìn xem có gì thì làm nấy, lát nữa về mài một ít hạt tiêu đen, có thịt gì thì ướp thịt đó trước. Nhưng nấu xong cơm phải làm cho Khôn một cái quần lót, tuy thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, nhưng vẫn phải lo trước khỏi họa. Vị gà kho tiêu làm Đinh Tiếu có chút bất ngờ, vốn dĩ cậu còn nghĩ sẽ không đậm đà như thịt bò, nhưng từng miếng thịt gà này ăn cũng không kém thịt bò một chút nào, ăn ngon đến nỗi tối nay cậu ăn thêm nhiều hơn một cái chân gà, nhưng khi Đinh Tiếu nói dùng loại hạt cay đen này làm thịt ngưu hương vị cũng rất ngon, Khôn và Hạ đưa mắt nhìn nhau một cái, liền quyết định phương hướng đi săn ngày mai. Mặt khác thịt nướng mật ong này cũng khiến bọn họ rất hưởng thụ, tuy chỉ xoa một lớp hơi mỏng, không có nhiều vị ngọt, nhưng ăn vào miệng lại rất thơm. Vì thế Quỳnh quyết định, mấy ngày nay nếu có rảnh nhất định phải mua thêm một bình mật ong mới được, một bình này căn bản là không đủ dùng. Ăn qua cơm tối, Đinh Tiếu lập tức cầm vải bố chui vào lều trại của mình, nghĩ lại một chút kích cỡ quần lúc trước mình làm cho Khôn, cảm thấy làm một cái tiểu xà lỏn hẳn là không thành vấn đề. Chỉ là đầu vừa nghĩ tới, lập tức lại nghĩ tới tình hình bên trong tiểu xà lỏn...mặt yên lặng mà đỏ lên. Cậu hung hăng vỗ nhẹ lên hai má mình, cũng tự phỉ nhổ bản thân thật sự là xong đời! Còn không phải là lớn một tí hay sao, có cái gì ghê gớm!!! Chỉ là ở đời trước, đưa quần lót gì đó hẳn là có sự kiện ý nghĩa đặc thù đi? Tuy người ở đây đều không mặc ngoạn ý này, có tặng thì cũng sẽ không có người có suy nghĩ gì khác (ngươi xác định?). Nhưng cậu vẫn có chút rối rắm, nói thật, lúc nói phải làm ra có chút bị kích thích, khi thực sự bắt tay vào làm, cậu có chút xấu hổ. Quan trọng là làm xong đưa thế nào đây? Lấy lý do gì? chẳng lẽ nói: Ta không thể nhìn người để chuồng, sẽ mù mắt, như vậy? Nghĩ đã không thấy đáng tin! Cuối cùng, Đinh Tiếu quyết định làm cho ba, cha, Khôn và mình mỗi người một cái, như vậy khi đưa cũng liền dễ nói, bình quân phân chia. Dù sao ba cũng nhất định phải làm, cho dù dứt khoát không muốn...này cậu còn chưa nghĩ tới. Trình độ khó khăn chế tác tiểu quần lót đối với Tiếu Tiếu là 5 phần, vì sao là 5? Còn không phải là dụng cụ cắt không có sao, kéo ở bộ dụng cụ đa năng cũng không có lực một chút nào, còn không bằng trực tiếp dùng đao cắt cho xong. Ngọn nến tỏa ra một chút hơi ấm, Đinh Tiếu cầm bút than chi ở trên mảnh vải bố màu nâu vàng ước lượng một chút, từng chút một vẽ ra đường cắt, cuối cùng thở dài. Đại gia hỏa này thật tốn vải, đã thế lại chỉ làm được quần tứ giác (aka quần đùi).