Quả trân châu tròn tròn rất lớn, hơn nữa Đinh Tiếu cũng không định lấy một sọt về, cho nên chỉ cắt năm sáu phiến quả trân châu, cậu liền mang theo con gà béo kia về tới cạnh cối đá. Dòng suối bên cạnh nước vẫn khá lạnh, Đinh Tiếu cân nhắc trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời gian đến giữa trưa giống như còn nhiều một chút, không biết Khôn hái nhiều hay ít mà còn chưa trở lại. Việc không thể mang theo đồng hồ nhìn thời gian thật không quen, may là phương thức tính thời gian ở nơi này gần giống với cách tính thời gian ở Trung Hoa cổ đại, chỉ là ở đây dùng cái mâm tròn như mặt trời ở giữa đàn tế để nhìn, vẫn là đồng hồ đeo tay của mình thuận lợi hơn nhiều. Gà ăn mày còn có nhiều thời gian để làm, bản thân vẫn là đi nhóm lửa, sớm muộn gì mình cũng phải tự học, một bao bật lửa kia không có khả năng dùng cả đời, huống chi còn không thể tùy tiện lấy ra dùng. Tìm kiếm ở xung quanh một ít cỏ khô và nhánh cây khô, Đinh Tiếu tìm một cục đá dẹt vừa tay ở bên dòng suối đào một cái hố. Muốn nhóm lửa trong rừng, đầu tiên phải bảo đảm an toàn. Đào một cái hố trên mặt đất, nhóm lửa dưới hố, nguy hiểm tuy rằng vẫn còn, nhưng cũng hạn chế được phần nào. Đặt cỏ khô vào trong hố, Đinh Tiếu lấy ra hai viên đá lửa, bắt đầu để gần vào cỏ rồi đập đập, thao tác thực tế đơn giản hơn so với cậu tưởng tượng, đương nhiên cũng có thể là cỏ khô hôm nay dễ châm hơn so với củi gỗ trong nhà, dù sao Đinh Tiếu cảm thấy hôm nay mình làm gì cũng rất thuận lợi, bình thường mất hai ba phút mới có thể lên lửa, hôm nay đập có mười lần đã ra lửa rồi. Phấn chấn đến cao hứng mà tìm một đống cục đá đắp thành một cái bếp tạm thời, sau đó bê cái bình gốm nặng dị thường kia chạy tới suối múc nước, không có cách nào, muốn xử lý lông gà, không có nước nóng là không được. Nhưng khi cậu lao lực múc được nửa bình nước, mới phát hiện mình làm thế nào cũng không nâng nổi cái bình kia lên, vì thế cậu buồn bực lại phải đem nước trong bình đổ đi, lại hự hự mang bình gốm trở về đặt trên bếp, bắt đầu suy tính dùng cái gì để múc nước. Lá cây lớn sinh trưởng tươi tốt bên bờ suối trở thành công cụ của Đinh Tiếu, đại phiến lá bị cuốn lên như cái chậu rửa, một lần đựng cũng được nhiều. Nghĩ đến làm gà ăn mày cần phải có lá cây bao bọc, Đinh Tiếu vò vò một góc lá cây, sau đó ngửi ngửi, tuy rằng không có mùi của lá sen, nhưng lại mang theo hương vị tươi mát của nước. Vươn đầu lưỡi liếm liếm, Đinh Tiếu chấn kinh rồi, cái này thật ngọt!!! Đinh Tiếu đối với loại thực vật có lá lớn này sinh ra nồng đậm hứng thú, vì thế cậu đi đến cạnh bờ suối, dùng hết sức bú sữa mẹ, cuối cùng cũng túm được cái rễ của nó ra. Hảo gia hỏa, cư nhiên là thực vật rễ củ, phần củ rễ kia có hình dạng lớn như quả bóng đá, khó trách khó nhổ, nhưng cái củ này cũng thật là rắn chắc a! Tẩy rửa bùn bám vào củ rễ đi, dùng đao quân dụng cắt một miếng, một cỗ mùi vị thanh hương xông vào mùi, Đinh Tiếu nhịn không được nuốt nước miếng. Thứ này nhìn có vẻ ngon, nhưng Khôn không ở đây, cậu cũng không dám tùy tiện nếm thử, ai quy định đồ vật có hương vị nồng đậm thì không thể có độc chứ? Khi Khôn trở lại, giỏ trên lưng chứa đầy quả trân châu, nặng đến nỗi cơ hồ làm cho giỏ trúc bị biến dạng. Đinh Tiếu 囧 một khuôn mặt, cũng không mặt mũi nào mà nói kỳ thực bọn họ hiện tại không dùng được nhiều như vậy. Nhưng trong lòng vẫn trộm cho Khôn lời bình: Người này rất thật thà. Nhìn thấy Đinh Tiếu đã săn được một còn gà hoang nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua cái đuôi dài sặc sỡ trên mặt đất, Khôn vừa lòng gật gật đầu: "Tiếu Tiếu rất lợi hại, còn chưa học đi săn đã bắt được cá và gà." Có người khích lệ mình, khó tránh khỏi làm người tâm tình vốn dĩ đang sung sướng muốn khoe khoang một chút: "Tôi lúc trước một mình lạc đường trong rừng rậm, còn dùng cục đá ném được một con chim trắng lớn cơ! Còn kiếm được một quả trứng chim!" Dò hỏi một chút hình dáng chim trắng, Khôn nhíu đuôi lông mày: "Về sau không nên tùy tiện đối phó chim trắng chân dài, miệng chúng rất lợi hại, rất dễ mổ em bị thương, nếu em nó làm bị thương, tính công kích của nó sẽ rất mạnh. Chúng nó chỉ có khi sinh trứng mới có thể không động đậy." Đinh Tiếu hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra bản thân lúc trước vì sao có thể đắc thủ, hãn! "Vậy con gà hoang hôm nay có gì nguy hiểm không?" Vẫn nên hỏi cho rõ ràng... Vốn dĩ mình cũng không quen thuộc một chút nào về động vật dị thế. Khôn lắc đầu: "Gà đuôi dài thì không sao, chúng nó rất ngốc, lại không bay được cao, chỉ cần không bị móng vuốt của chúng bắt được là được, dù sao bị bắt phải cũng không sao, sát chút lá cây hai ngày liền khỏi. Nhưng hôm nay em bắt chỉ là ấu tể, có thể mới phá trứng được năm sáu ngày." Biểu tình lúc này của Đinh Tiếu là ( ⊙ o ⊙)!!! "Mới năm sáu ngày mà lớn như vậy? Vậy chúng nó trưởng thành thì lớn bao nhiêu?" Khôn khoa tay múa chân một cái ước chừng chiều dài khoảng 1.5m: "Tiếu Tiếu thích ăn gà đuôi dài?" Tuy rằng động vật có tính công kích không cao lại sinh sôi nảy nở cực nhanh đều là bán thú nhân đi bắt, nhưng bạn lữ mà mình nhận định vẫn là một ấu tể nên không giống vậy nữa. Nếu Tiếu Tiếu thích, hắn về sau nhìn thấy sẽ bắt về: "Tôi còn chưa ăn qua loại gà này, chỗ nào có thể nói được thích hay không thích chứ, nhưng tôi đều không quen biết hoa cỏ cây cối và động vật nơi này, cho nên tôi đối với cái gì cũng hiếu kỳ. Khôn, anh nhìn cái này xem, nó có độc không?" Giơ lên cái củ to bằng quả bóng kia, hiện tại Đinh Tiếu cực kỳ muốn biết ngoạn ý này có thể ăn được hay không. Khôn ngửi ngửi: "Không có độc, nhưng đây là cái gì?" Đinh Tiếu trả lời: "Chính là củ rễ của lá cây này." Nói xong vội không chờ nổi cắn xuống một ngụm, ừm, quả nhiên cũng có vị ngọt, tuy không ngọt như lá cây, nhưng ăn vào thanh thúy ngon miệng, tươi mọng mười phần, khi nuốt xuống còn có một loại cảm giác trơn trơn. Nếu so với trái cây thì độ ngọt không đủ, nhưng thứ này dùng để nấu chín thành món ăn cũng không tệ. Nghĩ đến đây, Đinh Tiếu lập tức nghĩ tới nghĩ lui trong đầu, nước miếng cũng sắp tràn ra. Một con gà đuôi dài đúng là không đủ để cho Khôn nhét kẽ răng, vì thế bỏ quả trân châu xuống đất, Khôn dặn dò Đinh Tiếu không được rời khỏi đây, sau đó một mình chạy vào rừng săn thú. Thừa dịp này, Đinh Tiếu bắt đầu chế biến món gà "ấu tể" ăn mày! Vặt hết lông gà mà nhìn con gà vẫn như cũ thực to béo, theo nhận thức của Đinh Tiếu, cậu rất không thể tưởng tượng nổi một con gà rừng dài 1.5 mét là dạng như nào, hơn nữa gà con đã to lớn như vậy, sau khi trưởng thành không phải to như con heo sao? Có cơ hội thật sự muốn nhìn một chút! Nếu nuôi dưỡng mấy con này so với gà bình thường mình thấy trước kia tốt hơn nhiều, mới nở ra khỏi trứng có năm sáu ngày đã lớn như vậy, vậy còn kém loại lương thực nào nữa! Hái tới vài cái lá cây lớn, lúc này Đinh Tiếu không có đồ vật để đựng đủ những cái lá này. Tìm tới một tảng đá lớn dùng nước rửa sạch sẽ, cho lá cây vào rồi dùng hòn đá nhỏ nghiền nát, chỉ chốc lát lá cây đã biến thành dạng bùn, hơn nữa độ dính rất cao, Đinh Tiếu nếm thử hương vị, cảm thấy không tồi, so với lần đầu tiên nếm thử nhạt hơn một chút, xem ra rất thích hợp dùng để thay đường yêm chế thức ăn. Chọn bốn loại trái cây có vị chua, cùng hai loại trái cây có vị cay, một chút muối xanh và hạt tiêu trộn cùng với đám lá đã được nghiền nát, Đinh Tiếu lại cho thêm chút cỏ chanh và hạt vừng. Quấy đều hoàn toàn, màu sắc có chút quái dị, nhưng hương vị không tệ, ngọt cay chua lẫn lộn, Đinh Tiếu đối với nước sốt mình lâm thời chế tạo này cực kỳ vừa lòng. Đem nước sốt thoa đều lên trên mình gà đuôi dài, sau đó dùng tay xoa xoa mình gà cho ngấm gia vị. Sau khi thoa được 10 phút, Đinh Tiếu lấy một cái lá ngọt lớn đã được rửa sạch sẽ bọc con gà kín mít, kế tiếp việc phải làm là lấy bùn ở bờ sông đắp lên con gà này. Cuối cùng đem "khối bùn lớn" này đặt vào trong "bếp" cho thêm củi nướng. Kỳ thực đối với món gà ăn mày này Đinh Tiếu chỉ nghe qua chứ chưa từng làm hay ăn thử. Cho nên hiện tại cậu tuyệt đối là đang làm thí nghiệm! Khi Khôn trở về, Đinh Tiếu đang thêm củi vào bếp, trên mặt có vài vết nhọ nồi nhìn đáng yêu đến cực điểm. Khôn cảm thấy ánh mắt mình thật chuẩn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn trúng tiểu gia hỏa này. Vừa biết làm quần áo đẹp tinh tế, biết quả trân châu ăn như thế nào, còn có thể làm ra nhiều mỹ thực từ trước tới nay hắn chưa từng ăn qua, bạn lữ tốt như vậy đi đâu mà tìm được? Tuy rằng ngay từ đầu cảm thấy quyết định của cậu đối với Màu, hắn rất không vừa lòng, nhưng sau lại biết tiểu gia hỏa cũng không phải không biết Màu cố ý, hắn cũng an tâm. Biết đề phòng người có ý xấu với mình, Tiếu Tiếu của mình thực thông minh nhưng lại không thích gây sự, so với những giống cái trước kia hay khoe khoang đua đòi trước mặt mình tốt hơn không biết bao nhiêu lần nha! "Tiếu Tiếu, con ngưu móng đỏ này muốn ăn như thế nào?" Khôn từ ngày hôm qua bắt đầu liền cảm thấy nếu thức ăn xuất ra từ tay Đinh Tiếu, đó chính là mỹ vị dị thường. Nhìn thấy quái vật khổng lồ Khôn ném trên mặt đất, Đinh Tiếu khiếp sợ, đó là một còn trâu (bò) rừng có móng màu đỏ, hai cái sừng thoạt nhìn vừa dài vừa sắc nhọn, nhưng lúc này có một cái đã bị bẻ gãy. Nhìn miệng vết thương trên cổ trâu rừng, lại nhìn kiện váy da không dính chút máu nào trên người Khôn, không cần nghĩ, Đinh Tiếu cũng biết con trâu rừng này Khôn đại thần tượng săn được rất nhẹ nhàng. Thịt bò a! Đây mới là loại thịt mình yêu thích nhất, ba chữ bò bít tết thoáng hiện trong đầu, lập tức có cảm giác nước miếng tràn bờ: "Hiện tại phải đem trâu xẻ ra? Anh thích ăn phần nào?" Tuy cậu biết giống đực thú nhân đều là dạ dày đại vương, nhưng nhìn con trâu này cũng khoảng một nghìn mấy trăm cân tuyệt đối không thể ăn trong ngày một ngày hai. Thật không biết bắt con mồi to như vậy về làm gì, chẳng lẽ mỗi thú nhân mỗi ngày cần phải săn được một con mồi sao? Nhưng mà cha cũng không phải ngày nào cũng đi săn a, bình thường đi ra ngoài một lần con mồi mang về liền đủ ăn mấy ngày. "Ta ăn một cái chân là đủ rồi, em thích ăn phần nào?" Khôn kết luận Tiếu Tiếu rất vừa lòng với con mồi này, xem ra tiểu gia hỏa chẳng những không có yêu cầu nhiều đối với các loại rau quả, mà đối với thịt loại cũng không kén ăn. Đinh Tiếu nhìn thoáng qua cái chân ngưu lớn kia, khóe miệng liên tiếp run rẩy: "Liền làm thịt ngưu chiên đi, tôi ăn con gà kia là đủ rồi." Khôn nhíu mày, con gà con kia có bao nhiêu thịt chứ, ngày hôm qua hắn đã phát hiện Tiếu Tiếu ăn rất ít, khó trách lại vừa gầy vừa lùn, như vậy không tốt! Cúi đầu nhìn nhìn đại gia hỏa dưới váy da của mình, lại nhìn nhìn tiểu thí thí của Đinh Tiếu bị bao vây trong quần da, buồn bực một trận: "Em ăn quá ít, như vậy không được, về sau phải ăn nhiều hơn." Đinh Tiếu hắc tuyến, dáng người mình đúng là rất gầy, từ sau khi bị bệnh trầm cảm bị sụt cân nghiêm trọng, trong quá trình trị liệu mình cũng không có bồi bổ để cơ thể béo lên. Nhưng cậu tự nhận ra từ sau khi ở với ba, mấy ngày nay lượng cơm và thịt ăn vào đã hơn trước rất nhiều, để bản thân mau chóng ăn được nhiều giống như dân bản địa căn bản không thực hiện được! Huống chi béo lên hay không cũng không phải mình có thể định đoạt: "Vậy lại cho tôi một miếng thịt đùi là được, đúng rồi, anh có thể đem sừng ngưu cắt cho tôi được không?" Cho dù việc tùy tiện muốn con mồi của người khác là không tốt, nhưng Khôn hắn xem như là anh họ của mình nhỉ, anh em với nhau muốn cái sừng ngưu cũng không phải là quá đáng có phải không? Khôn khó hiểu: "Sừng ngưu không thể làm vũ khí, vô dụng." Đinh Tiếu lắc đầu: "Tôi không làm vũ khí, tôi muốn làm lược chải đầu, đến lúc đó cho anh một cái?" Không thể lý giải được lược là cái gì, nhưng Đinh Tiếu nói làm cho mình, Khôn liền lập tức vui vẻ cắt sừng ngưu, lúc này hắn còn thấy may mắn vì vừa rồi mình không bẻ quá tàn nhẫn, bằng không làm hỏng sừng, Tiếu Tiếu sẽ không thể nào làm đồ vật cho mình được.