Ba loại nhân vượt qua Đinh Tiếu dự đoán, hơn nữa tỉ lệ thịt cũng nhiều một chút, may là rau hẹ dại này hương vị cực kỳ nồng đậm, nếu không thật đúng là giống như thịt viên. Đinh Tiếu vốn định làm thử bánh bao chiên nước. Hiện tại bánh bao chiên nước đều có thể tiếp tục làm, nhưng dư lại ít nhân này phải làm sủi cảo, cũng may việc này Kinh và Lục Hi đã rất lành nghề, chỉ làm vỏ không được như mình làm thôi, còn cán da gói sủi cảo gì đó, hai người đã rất thuần thục. Đương nhiên gói bánh bao là công việc của Khôn, để bảo đảm canh bánh bao chiên lần đầu ra nồi hoàn mỹ nhất trước mặt khách nhân, Đinh Tiếu từ chối gói bánh bao. Khôn chỉ sủng nịnh mà xoa xoa đầu Tiếu Tiếu, cam tâm tình nguyện mà làm công việc khảo nghiệm thủ pháp tinh tế của giống đực này. Đương nhiên trước khi làm, Đinh Tiếu túm tay hắn rửa sạch tay lần nữa ở chậu nước: "Làm cho anh ăn còn sờ đầu của em!" Khi mọi người đang gói bánh bao, gói sủi cảo, Đinh Tiếu đang chuẩn bị canh cho buổi tối. Xương sống lưng heo đã được Khôn rửa sạch băm nát trước bữa trưa kết hợp với củ từ, lại cho thêm mấy củ cà rốt. Chỉ dùng hành gừng làm gia vị là đủ rồi. Vốn dĩ hương vị bánh bao sủi cảo bay rất xa, canh chỉ cần đủ thơm là được, huống chi còn không phải là mùi hương giống nhau sao. Nhưng cuối cùng Đinh Tiếu lại cắt một khối thịt hun khói cho thêm vào, đun sôi trong chốc lát múc một muôi nếm thử. Ừm, vẫn là như vậy càng ngon hơn. Quả nhiên càng ăn càng khó tính, trước kia mình rõ ràng chỉ ăn mì gói đã có thể qua một ngày! Bánh bao đều quy quy củ củ đầy đủ 18 cái nếp gấp, đợi khoảng 10 phút, Đinh Tiếu bắt đầu chiên bánh bao. Đổ một lớp dầu mỏng vào bình, sau đó đem bánh bao đặt vào. Chiên bánh bao không được to lửa, lửa nhỏ chậm rãi chiên, bánh bao mới có thể hoàn toàn chín mà không đến mức bị cháy đen. Cho tiếp nước vào trong nồi, lượng nước tầm 1/10 lượng bánh bao. Sau đó đậy nắp lên, chờ nước sắp sôi, đem bột đã hòa sẵn với nước cho vào trong nồi, đợi tới khi trong bình truyền ra mùi thơm,  nước bột biến thành "cơm cháy", bánh bao chiên nước cũng chín. Sở dĩ biết cách làm như thế nào, đó chính là khi còn nhỏ bên cạnh quán sủi cảo nhỏ của ba ba chính là một nhà bán bánh bao chiên nước, kết quả của bản thân đã xem qua vô số lần. Chỗ mới lạ nhất của bánh bao chiên nước chính là phần đế cháy của bánh bao. Đừng nói Kinh và Lục Hi thích đến không chịu được, ngay cả Đinh Tiếu cũng mặt đầy say mê hưởng thu, nhưng bên trong sự hưởng thụ của cậu, phần lớn là hồi ức khi còn nhỏ, còn có tưởng niệm về ba ba. Chỉ là hiện tại cậu đã có thể khống chế được nỗi nhớ và thương tâm của mình với ba ba thực tốt, huống chi trong lòng cậu luôn cho rằng, ba chính là ba ba chuyển kiếp sang cũng không chừng. Ăn vui vẻ, Đinh Tiếu bỗng nhiên nhớ tới cái bình rượu nhỏ nhưỡng bằng râu quả và quả gạo kia, bảo Khôn đi hầm rượu lấy ra, cầm lấy đặt lên bàn mở niêm phong, lập tức một cỗ hương rượu nồng đậm xông vào mũi. Nhìn thoáng qua, Đinh Tiếu vui vẻ, lúc trước ở bên trong để ra chỗ trống hiện tại đã có chất lỏng, mà quả gạo cũng đã thay đổi hình dáng. Dùng đầu đũa chấm một chút, nếm vào miệng là mùi rượu tương đối thuần hậu. Nhưng cũng không có nhiều vị cay của rượu mà ngược lại thơm ngọt phi thường. Vừa có mùi thơm của quả gạo, lại có mùi thơm của râu quả, mà hai thứ này sau khi dung hợp lại tạo thành hương rượu càng thêm mê người hơn so với bản thân râu quả. Vội vàng lấy ra sáu cái chén, rót cho mỗi người một chút, Đinh Tiếu thúc giục mọi người: "Mau nếm thử! Đây chính là thứ tốt!" Rượu thực thuần lương a, nếu ở hiện đại không biết phải phân biệt cùng giá cả ra sao đây. Khôn là người thứ nhất nhịn không được hạ miệng, một ngụm nhỏ uống vào, hương vị trong miệng, cảm giác ấm áp khi vào yết hầu, đến khi trôi xuống bụng, những thứ này đều khiến hắn vui sướng dị thường: "Cái này uống thật ngon! So với râu quả còn ngon hơn!" Phong và Mộc Ngõa cũng theo sát uống một ngụm nhỏ, sau khi uống vào cũng đều mở to hai mắt. Phong cảm khái: "Tiếu Tiếu thật là lợi hại, cư nhiên còn có thể làm ra đồ vật còn thơm hơn cả râu quả." Mộc Ngõa cũng tán thưởng: "Còn không phải sao, thứ này cảm giác này thực tốt, ta từ trước tới nay cũng chưa uống qua cái gì ngon như vậy." Lục Hi nhấp một ngụm, sau đó nhíu mày, hương vị tuy không tồi, nhưng y cũng không đặc biệt thích, còn không bằng rượu nho chua chua ngọt ngọt: "Nhưng mà, ta càng thích rượu trái cây hơn." Nhưng nhìn tới bạn lữ của mình thích, liền cầm chén còn dư lại đổ qua cho đối phương. Khiến cho Đinh Tiếu không muốn làm người đặc biệt, cũng đem rượu thừa trong chén của mình đổ qua cho Khôn. Dù sao cậu cũng không phải một người thích rượu, chỉ là thành quả ra tới, trong lòng tự nhiên khoe khoang một chút. Hai thạch quả gạo nhưỡng ra rượu tự nhiên không có bao nhiêu, miễn cưỡng đủ cho ba giống đực mỗi người một chén, đây còn là trong tình huống ba bán thú nhân mỗi người chỉ nhấp một ngụm. Nhưng bã rượu còn dư lại có thể dùng làm thành thức ăn ngon. Nghĩ tới bã rượu hầm gà, hầm cá, bã rượu tôm gì đó, cậu theo bản năng mà nuốt nước miếng.( ˉ﹃ˉ ) Trên bàn cơm sao lại chỉ có thể có giống đực uống rượu chứ? Vì thế Khôn lại đi cầm một vò rượu lê tới, vì năm nay nhưỡng rượu tương đối sớm, cho nên hiện tại uống đã rất không tồi. Chính là mùi vị rượu không đậm bằng rượu quả gạo, nhưng quý ở ngọt ngào thật sự ngon miệng. Vì thế ba bán thú nhân ấu tể một bên ăn bánh bao, một bên gặm xương heo, cộng thêm một bên uống rượu lê. Ăn xong bữa cơm, một vò rượu lê không nhỏ cơ bản đã bị tiêu diệt, đương nhiên cái này cũng có công lao của ba vị giống đực, Đinh Tiếu cảm thấy đầu choáng váng hồ hồ, Kinh và Lục HI cũng không tốt hơn chỗ nào, một đám khuôn mặt đỏ bừng, lại có các loại dáng vẻ khác nhau. Đinh Tiếu là ngồi ở đằng kia cười ngây ngô, dựa vào cánh tay Khôn sống chết cũng không cho Khôn dịch đi đâu, còn Kinh thì lại nói không ngừng, một câu ít nhất có thể lặp lại ba lần, khiến cho Mộc Ngõa dở khóc dở cười. Còn Lục Hi thì tốt hơn nhiều, không khóc cũng không nói, không cười, chính là đem đầu dựa vào lồng ngực Phong, còn một bộ lập tức muốn ngủ. Loại sự tình uống quá nhiều này không thể tăng thêm bình luận, đặc biệt là đối với các bán thú nhân ấu tể lần đầu tiên uống say mà nói, bạn lữ của bọn họ chỉ có một từ để hình dung, đó chính là "cao hứng"~! Cao hứng như vậy tất nhiên là phải mau chóng mang bạn lữ của từng người đi, nên về thì về, nên ôm vào phòng thì ôm vào phòng. Đuổi đi hai đôi kia, Khôn vui vui vẻ vẻ mà ôm Tiếu Tiếu vào trong ngực: "Tiếu Tiếu, trở về nằm một lát đi." Đinh Tiếu lắc đầu: "Bàn ăn còn chưa thu thập." Khôn hôn hôn khuôn mặt bạn lữ: "Ta thu thập, em nằm đi, được không?" Đinh Tiếu như cũ yêu cầu: "Em ngồi ở nơi này, xem anh thu thập. Khôn...... Em muốn uống Coca, thêm đá lạnh!" "Ách......" Khôn ca tuy có dũng mãnh phi thường lại được Thần Thú chiếu cố cũng không biết Coca là đồ vật gì. "Coca là gì?" Còn đá lạnh, hiện tại nhưng thật ra muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Đinh Tiếu bĩu môi: "Coca cũng không biết! Vậy không cần Coca, Sprite cũng được!" Khôn càng ngốc: "Cái này cũng không biết." Đinh Tiếu không vui: "Kia hồng trà lạnh cũng có thể!" Khôn ca hắc tuyến đầy đầu. Trong lòng nói thầm, quê nhà Tiếu Tiếu đều uống những thứ gì vậy? Tên quái quái. Nhưng chữ trà cuối cùng này hắn vẫn biết đến. "Vậy em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy trà cho em uống." Chờ đến lúc ấu tể Tiếu Tiếu rốt cuộc có được "hồng trà lạnh" lúc sau, uống một ngụm, phun ra đầu lưỡi: "Mùi lạ! Chắc chắn hết hạn sử dụng, aiz, thôi, đều xuyên qua, có hồng trà lạnh không ngon đã không tồi." Vì thế ngẩng cổ lên "ừng ực ừng ực" mà đem chén nước lạnh phao lá mâm xôi và quả mâm xôi thật nhanh uống vào. (Khôn ca, thật sáng tạo!) Uống xong "hồng trà lạnh" Đinh Tiếu đứng lên, cảm thấy bản thân có chút choáng váng, kết quả duỗi tay một cái, vừa lúc Khôn đỡ cánh tay cậu, ngẩng đầu nhìn đại gia hỏa đầy mặt quan tâm, Đinh Tiếu "hắc hắc" mà nở nụ cười: "Khôn này, anh biết anh đáng ghét nhất ở chỗ nào không?" Khôn lập tức liền khẩn trương lên. Bạn lữ nói mình có chỗ đang ghét! Vậy không phải nói còn chưa hài lòng về mình sao? Vì thế hắn nhíu mày: "Chỗ nào không tốt, em nói, ta sửa." Đinh Tiếu thực vừa lòng: "Tiểu quỷ biết nhận sai nhưng thật ra rất tốt! Anh nha, đáng ghét nhất chính là tiểu huynh đệ quá lớn, aiz, xem mỗi lần anh đều chịu đựng làm em đau lòng." Ách...... Khôn lúc này hoàn toàn ngốc. Chẳng lẽ Tiếu Tiếu không hài lòng biểu hiện của mình ? A không đúng, bạn lữ là đau lòng vì mình không tận hứng gì đó! Hắc hắc, quả nhiên là Tiếu Tiếu nhà mình, thiện giải nhân ý như vậy: "Em còn nhỏ." Đinh Tiếu liếc hắn một cái, sau đó khinh thường mà bĩu môi: "Thí! Nói cho anh, lão tử đã qua tuổi dậy thì! A không đúng, sau khi xuyên qua lại sống trở lại, aiz vẫn không đúng, dù sao thì em mới không còn nhỏ! Anh chê em nhỏ hơn anh? Hừ! Anh không phải nhân loại nên không tính biết không? Em nói cho anh biết, tuy em chưa so sánh qua với người khác, nhưng em không nhỏ! Không nhỏ biết không!" Khôn lúc này vui sướng, tuy hắn không biết từ ngữ say rượu loạn tính này, nhưng hắn vẫn biết nếu ăn nhiều râu quả sẽ xuất hiện hồ ngôn loạn ngữ, thần chí không tỉnh táo, sau đó ngày hôm sau khi tỉnh dậy người hồ nháo còn đem chuyện ngày hôm qua quên mất. Không nghĩ tới uống nhiều rượu trái cây cũng sẽ như vậy, cũng phải, hôm nay ba bán thú nhân ấu tể uống cũng không ít mà. "Đúng đúng đúng, em một chút cũng không nhỏ, ta về phòng nằm trước được không?" Đinh Tiếu không thuận theo không buông tha: "Anh không tin đúng không? Anh nói anh có phải không tin hay không?" Khôn tròng mắt vừa chuyển: "Ta không tin em thì sao?" Đinh Tiếu hỏa lớn: "Anh cư nhiên dám không tin!! Được, tiểu gia liền cho anh nhìn một chút cái gì là lớn!" Vì thế liền muốn cởi quần. Khôn toàn bộ mặt  đều run rẩy, nhịn cười đến hắn dị thường vất vả: "Vậy chúng ta về phòng xem!" Đinh Tiếu chống nạnh: "Hừ! Về phòng xem thì về phòng xem!" Kết quả như thế nào mọi người có thể nghĩ. Uống quá nhiều ấu tể Đinh Tiếu vào ngày hôm sau tỉnh lại hoàn toàn bò không nổi dậy. Eo đau chân đau cũng không phải đáng sợ nhất, sợ nhất chính là mở to mắt cậu liền cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch như vậy, cả người đều khó chịu không chịu được. Giật giật thân mình muốn rời giường, kết quả cảm giác được mặt sau so với bình thường đau không ít, lập tức ngốc. "Khôn!! Khôn! Khụ, khụ!" Giọng nói còn khàn như vậy! Cố gắng nhớ lại  ngày hôm qua như thế nào lại thành thật nghe lời ( ngươi đây là ảo giác ), cuối cùng hai người quyển quyển xoa xoa hài hòa nửa đêm gì đó. Nhưng mà hình như còn có cái hình ảnh gì đặc biệt không tốt bị mình quên đi vậy nhỉ? Khôn nghe được động tĩnh, chạy nhanh từ phòng bếp vào phòng, trong tay còn cầm một ly nước độ ấm vừa vặn : "Uống trước ngụm nước. Đói bụng không? Ta nấu cháo thịt khô với củ từ ." Một ngụm uống hết chén nước, Đinh Tiếu lập tức vươn tay: "Anh đỡ em xuống giường đi nhà xí đã." Cậu thật không nghĩ Khôn quá tàn nhẫn chút nào, ngẫu nhiên thống khoái một lần cũng la có thể lý giải (Đứa nhỏ, đó là ngươi yêu cầu!) nhưng ngoạn ý này thật là khảo nghiệm thể lực cùng độ mềm dẻo của thân thể mà, xem ra không rèn luyện thân thể là không được. Lập tức nửa ôm nửa đỡ Đinh Tiếu từ giường đất tới gần cạnh giường đất, sau đó Khôn lấy hai vạn phần ân cần đem giày đi cho Tiếu Tiếu: "Khoác thêm áo choàng, không khéo lạnh." Tuy ngày thường Khôn đối đãi với mình đã cực kỳ ân cần, nhưng hôm nay như thế nào lại cảm thấy có chút muốn chọc giận nổi da gà vậy nhỉ? Thôi, vẫn là nhanh chóng đi nhà xí, nhịn đến mức quá khó chịu. Chờ đến khi Khôn dùng từ ngữ cực kỳ mịt mờ mà lại khoe khoang thuật lại ngày hôm qua mình làm cái gì, Đinh Tiếu lập tức muốn tìm cái hố đất chui vào. Vì thế "thẹn quá thành giận" là từ ngữ thích hợp dùng nhất trong trường hợp này. Đương nhiên cậu hi vọng nhất chính là tốt nhất lại có thể một lần nữa quay lại một lần, tốt nhất là xuyên đến buổi sáng ngày hôm qua! "Em nói cho anh biết, về sau không được nhắc lại chuyện này nữa, cũng không được nghĩ!" Khôn cười ha hả gật đầu: "Ừ, nghe em." Trên thế giới này, việc không thú vị nhất chính là khi người đầy nhiệt huyết đánh ra một quyền, kết quả lại rơi vào bịch bông. Đinh Tiếu hiện tại chính là cái tâm trạng này, tuy trong lòng囧, khuôn mặt nóng bừng, trong miệng ôn ào, nhưng trước mặt Khôn lại không có chút hiệu qủa. Gia hỏa này vẫn tốt tính như cũ, mình nói gì thì là cái nấy. "Anh nhớ rõ là được! Tự chơi một mình đi, em đi ngủ tiếp một lát." Vì thế đem chăn trùm qua đầu, định vùi đầu ngủ tiếp. Khôn túm chăn một chút: "Đừng trùm qua đầu, nóng." "Biết nóng còn đem giường đất đốt nóng như vậy!" Sau đó trộm nhìn hắc lão hổ nhà mình một cái, vẻ mặt đầy quan tâm và cưng chiều, tuy cậu cảm thấy rất là buồn nôn, nhưng mà trong lòng vẫn rất ngọt ngào. Khoan đã, không biết Kinh và Lục Hi thế nào, ngày hôm qua hai gia hỏa kia uống so với mình không ít a, hừ hừ, không khéo còn mất mặt hơn cả mình nữa ấy chứ. Chỉ cần không phải một mình mình, vậy không nhắc chuyện này! (Ngươi thiệt tình!) Mà trên thực tế, tình huống hai đôi phu phu bên kia lại không có vẻ như Đinh Tiếu não bổ. Kinh là dạng uống nhiều liền làm ầm ĩ , Mộc Ngõa tốn hơn một giờ mới đem người đi ngủ được. Đừng nói cuộc sống hài hòa, người ta ngay cả giường đất cũng chút nữa không được lên nằm. Ấu tể Kinh nhà bọn họ nguyên bản ngủ không thành thật chút nào, kết quả sau khi uống nhiều vào kỹ năng đánh đá càng tăng thêm. Cứ như vậy, Mộc Ngõa tới tận nửa đêm mới xem như được ngủ. Còn Lục Hi thì thực ra tốt hơn nhiều, không làm ầm ĩ cũng không cười, càng không có ngôn ngữ kinh người gì xuất hiện. Nhưng người ta thành thành thật thật về đến nhà, lấy ra diệp giấy dạy Phong nhận mặt chữ. Còn dùng lý do "anh là bạn lữ của hiến tế tương lai, không biết chữ thực mất mặt.", cưỡng bách Phong viết hai trang chữ, lúc sau bản thân đang trong quá trình "giám thị" thì ngủ mất. Phong rơi vào đường cùng đành phải đem người ôm lên giường, tự mình suy nghĩ, tuy rất rõ ràng bạn lữ nhà mình là uống rượu vào đầu óc không thanh tỉnh mới nói vậy. Nhưng thân là bạn lữ của hiến tế, không biết chữ có vẻ thật sự không tốt lắm thì phải. Cát Trung bá bá cũng biết chữ, vì thế hắn quay lại tiếp tục bắt đầu luyện tập viết chữ. Cho nên nói...chuyện phát sinh sau khi uống say, người uống quá nhiều tuy là một phương diện, nhưng người không say mới là mấu chốt! Chỉ đáng tiếc Đinh Tiếu lại không phát hiện ra điểm này. Hất tóc~!   * Bánh bao chiên nước