Ngồi ở băng ghế đá nghỉ ngơi, Cổ Nguyệt Thần lấy trong túi ra lọ khử trùng cùng bông gòn thấm nước, cùng la liệt thuốc mỡ các loại rơi ra trên đất.
Cô vội ngồi xuống nhặt, thoáng có chút thất thần, đắm chìm trong cơn gió nhẹ qua đi, liền xả ra một hơi thở dài.
Hơi cuối đầu, tay táp đi qua đổ lọ khử trùng lên vết thương - hành động không hề có chút thương tiếc bản thân làm cho Lam Hằng từ xa khẽ giật mình, đây là...
Mà Kiêu Chi Hàn vẫn luôn lợi dụng camera quan sát nhìn cô gái một năm trước vì cớ gì lột xác đứng lên, hoá thành hồ điệp xinh đẹp kinh phách nhân tâm, trông đến cảnh tượng này lại run sợ không thôi. Tàn nhẫn với bản thân chính là nói Cổ Nguyệt Thần lúc này.
"A..a, biết ngay mà. Tiểu Nguyệt cô quả rất vụng về luôn làm người ta lo lắng."
Đương nhiên thanh âm lo lắng mất kiên nhẫn này là của Cẩm Tiên Nguyên Phương. Chứ nội liễm thăng trầm như hai người Lam Hằng - Kiêu Chi Hàn sao có thể làm ra thái độ này được.
"Cô không đau sao?" Yuu đã chạy tới, làm gì có chuyện để Nguyệt Thần tự băng bó hành bản thân tái diễn. Trong lòng chua sót không rõ, nhíu mày chất vấn.
"Đau?" Cổ Nguyệt Thần nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt hiện lên tia khó hiểu, bị thương chẳng lẽ không đau, hỏi gì lạ thế!!?
"Tại sao cậu ở đây?" Cô ngước mắt nhìn Yuu đang chăm chú băng vết thương cho mình, hỏi.
"Sợ cô ngu ngốc bị dối lừa tình cảm nên theo bảo vệ." Yuu cười hìhì trả lời.
Nguyệt Thần mân môi, mày nhíu nhíu. Thật vậy chăng? Hay là...có mục đích mờ ám nào đó.
Như là đáp trả suy nghĩ của cô, sau lưng bất ngờ vang lên giọng nói ôn nhu thánh thiết cắt ngang, Nguyệt Thần lập tức nuốt lời định nói xuống bụng.
"Hai vị bạn học sao giờ này còn chưa lên lớp."
Nguyệt Thần chậm rãi đánh giá người trước mặt, thân hình nóng bỏng như ma quỷ, thế nhưng khuôn mặt lại thanh nhã thoát tục, khí chất thuần khiết ấm áp như thiên thần làm say đắm nam nhân.
Yuu có chút chán ghét nhíu mày, người này thế nào không biết tránh đi, hắn ghét nhất loại người biết rõ còn hỏi, tự cho mình thanh cao tốt đẹp nhất trần.
"A..Thiên Nguyệt chị thế nào ở đây! Ô..ô..cả nhà ngóng chị thực vất vả, sao chị có thể nói đi là đi." Thiếu nữ thanh thuần vòng qua ghế ôm Nguyệt Thần khóc, thế nhưng không ngờ cô tránh mình, nhất thời trì độn.
Song khôi phục lại tinh thần liền càng bi ai, tha thiết chân thành:"Chị, là em không đúng, chị đừng bỏ đi nữa..về nhà đi mà.."
Cổ Nguyệt Thần chậm rãi phun ra một câu làm thiếu nữ nghẹn họng trân trối:"Tôi - cô có quen biết sao!?"
Thiếu nữ uỷ khuất nức nở:"Chị…"
"Tôi còn không nhớ chính mình có cha mẹ đấy. Cư nhiên ở đâu ra đứa em gái đây?" So với bộ dạng trắng xanh của thiếu nữ hiện tại, Nguyệt Thần ngược lại cười nhẹ nhàng.
Thiếu nữ giống muốn bôi nhọ thanh danh giống như chưa từ bỏ ý định, vẫn trưng bộ mặt đáng thương bị ức hiếp, gọi:"Chị à.."
"Cô không nghe à? Tiểu Nguyệt nói không quen cô." Yuu gần như ném đi phong thái trầm tính bẩm sinh của mình.
Nghe đến thanh âm phát ra, thiếu nữ không hề tức giận, ánh mắt loé sáng hào quang rực rỡ, thầm tính toán.
"Có lẽ cô nên đi khám thì hơn, đúng không Du học muội." Nguyệt Thần lười phải tiếp xúc với loại người như cô ta, mất kiên nhẫn mắng cô ta điên loạn.
"Chị, dù sao em cũng em của chị không nên nói như vậy." Đương nhiên cô ta cũng hiểu Nguyệt Thần nói gì.
"Chú ý một chút Du học muội, ta họ Cổ, không phải họ Du. Hơn nữa, cô có tư cách gì dạy bảo ta."
Bị nói vậy, thiếu nữ ôm mặt khóc chạy đi, chẳng ai nhìn thấy ánh mắt ác độc của thiếu nữ.
"Du Thanh Nhi, thực làm người mở rộng tầm mắt." Trong giọng nói không ra lời trào phúng, khinh rẻ.
Cổ Nguyệt Thần lần lại là cảm thấy kì quái rồi. Hơi cắn tay, lâm vào suy tư. Mấy nam chính này không phải nên khen ngợi, yêu thích Du Thanh Nhi thanh thuần xinh đẹp sao?
Tình hình trước mắt là sao đây!?
Song lại lắc đầu cười nhạt, này đó đâu có liên quan gì tới cô, cần chi bận tâm.
Tay vác túi đi mặc kệ Cẩm Tiên Nguyên Phương ngẩn người giây lát mà bỏ lỡ Nguyệt Thần đã đi xa không thấy.
Chính là phút chốc tâm trí hắn bừng lên ý chí muốn chinh phục, ngày càng mãnh liệt và kiên định.
Có lẽ Cổ Nguyệt Thần không biết, so với nhiệt tình nhảy vào lòng người thì lạnh nhạt hững hờ chỉ dậy lên hứng thú của người khác hơn thôi.
Không biết sau này Nguyệt Thần hiểu được điều này, có hận tính cách của mình hay không.
- * -
Sự xuất hiện của Du Thanh Nhi chẳng đủ để nhiễu cuộc sống thanh bình của Cổ Nguyệt Thần chút nào, cứ như cô ta không phải nữ chính với ánh hào quang đáng sợ. Nhưng như thế thì sao! Cô ta là nữ chính, cô là tác giả nha...Quyền lợi của tác giả chính là biết hết mánh của nữ chính a, trên người cô ta từ trên xuống dưới...chỗ nào mà cô chẳng rõ như lòng bàn tay chứ. Hừ, dám so đo tính kế với, đúng là tự tìm nhục nhã
Vừa ngồi sắp xếp đồ đạc vừa nói chuyện với cô bạn Thân Mã Ni, Cổ Nguyệt Thần cầm bút ghi chép lại những món đồ còn thiếu.
Cổ Nguyệt Thần trời sinh lạnh nhạt mà cũng chẳng có gì để nói, chỉ có việc ngồi lắng nghe Mã Ni kể, thỉnh thoảng đáp vào tiếng có lệ. Thân Mã Ni cũng không để tâm, tiếp tục hứng trí kể, thầm nghĩ: khi nào Thiên Nguyệt nhiệt tình đáp lại cô mới là kì quái.
"Cậu có muốn đi shopping không?" Nguyệt Thần dứt điểm danh sách cần mua, liền hỏi Mã Ni một câu.
"Aiii, tiếc quá, mình phải đi tiệc với ba mẹ rồi." Bên kia oan oan lên thanh âm tiếc nuối buồn bực của Thân Mã Ni khiến cô không khỏi cười khẽ.
Chỉ là hơi ngẩn người, đầu óc khẩn cấp cung cấp thông tin.
Cô mở miệng hỏi:"Ở đâu cơ?"
"Kar Linsoft!" Tuy thấy kì lạ nhưng Mã Ni vẫn trả lời cô.
Nguyệt Thần thở dài. Sao cô lại có cảm giác mình là nhân vật xuyên không vào đồng nhân vậy nè.
"Tiểu Ni cẩn thận một chút."
Thân Mã Ni thận trọng gật đầu. Cổ Nguyệt Thần không bao giờ nói lời thừa thãi, cô vẫn hiểu điều này, cho nên nhờ vậy mà cô trong lúc không hay biết thoát khỏi một kiếp nạn.
Huống hồ, Cổ Nguyệt Thần nổi tiếng tiếc lời hơn vàng, cô mới không cho rằng cô ấy nói nhảm.
Vì là nói chuyện qua điện thoại nên Nguyệt Thần không cách nào thấy được Mã Ni gật đầu biểu cảm, cho rằng cô ấy đang cân nhắc, liền gọi một tiếng:"Mã Ni!"
"A..cậu làm tớ giật mình." Điện thoại trên tay chênh vênh suýt đánh rơi.
"Mã Ni" Nguyệt Thần hô nhỏ, không nghĩ đến lời đáp ứng của cô, tuyệt không bỏ cuộc.
"Mình đáp ứng cậu." Thân Mã Ni vội đáp, sợ Nguyệt Thần lại tiếp tục dùng giọng điệu đó doạ đến thần kinh bé nhỏ của mình. Một bên thầm oán từ lúc nào Nguyệt đã dài dòng như mình rồi, một bên lại vui vẻ vì được cô bạn băng sơn quan tâm.
Mãi một lúc dặn dò Mã Ni như con nhỏ của mình đi chơi, Cổ Nguyệt Thần mới hài lòng tắt máy rời nhà đi trung tâm mua sắm.
"A.."
Nguyệt Thần cúi đầu chiếc áo thun màu trắng của mình nhiễm màu cà phê ẩm ướt, trên áo còn bốc hơi nóng.
Lại nhìn nữ nhân một bộ nhân viên văn phòng thanh lịch đang qùy xuống nhặt giấy tờ bị cô va chạm đánh rớt.
Ánh mắt loé lên tinh quang, chậm rãi mở miệng chất vấn:"Cô đây là có ý gì?"
Vị nữ nhân viên ôm xấp giấy tờ, tức giận quát:"Cô đụng ngã tôi, cư nhiên còn hỏi tôi có ý gì. Cô có biết tài liệu này còn quan trọng hơn gấp mười quần áo cô đang mặc không. Còn ở đây vấn tôi ư?"
Cổ Nguyệt Thần cười lạnh. Quần áo cô đang mặc hiển nhiên còn đắt giá hơn căn nhà cô ta đang ở đó.
"Lend, đây là chuyện gì?" Giọng nam trầm ấm khẽ vang lên, cắt ngang lời thô lỗ cô nàng định phun ra.
"Điện hạ, cô ta.."
Nhìn thấy Cổ Nguyệt Thần nãy giờ chỉ chuyên chú lau áo của mình, trong mắt nam nhân hiện lên tia hiểu rõ cùng một ít kinh hỉ, lại ngạc nhiên đánh giá kĩ bộ quần áo trông rất đơn giản của Nguyệt Thần.
Chợt cười:"Thực xin lỗi vị tiểu thư này, cô có thể bỏ qua cho thư kí của tôi không."
Người trước mặt còn không phải cô gái thần bí lúc kia sao!?
Thư kí kinh ngạc thở dốc. Điện hạ sao có thể hạ mình đi xin lỗi cái người tầm thường này chứ.
"Lý do?" Nguyệt Thần nhạt giọng hỏi.
"Tôi sẽ đền bù xứng đáng cho cô." Hắn lập tức đáp.
Nguyệt Thần gật đầu có chút mất kiên nhẫn. Vẫn là tốt bụng nhắc nhở hắn:"Thư kí không có kiến thức."
Tuy nhiên lời nhắc nhở này của cô chẳng khác gì đả kích Lend. Thái độ ghen tị từ lần đầu gặp mặt, đến hiện tại cố tình gây sự tức giận đã chuyển thành phẫn nộ khiến cô bất chấp vứt tài liệu mà cô ta từng nói quý báu nhào tới ra sức tát Nguyệt Thần.
- * -
Dòng đời cái gì đều có quy luật của nó, huống hồ một câu truyện từ lúc bắt đầu đã định sẵn kết cục.
Tình tiết diễn ra hệt tiểu thuyết mà Mặc Y viết làm cô lúc này có phút phiền toái, buồn bực rồi.
Dù đợt ám sát này không có gì nghiêm trọng nhưng là nó lấy đi nửa cái mạng của Thân Mã Ni ảnh hưởng tới đời sống sau này của cô ấy, tuy kết cục HE nhưng là ngược thân thể nữ chính tàn tật.
Nguyệt Thần vỗ trán tưởng làm đầu óc trấn tỉnh. Xem đi, cô đã gây ra hoạ gì rồi kìa Mặc Y.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
14 chương
24 chương
52 chương
10 chương
91 chương
59 chương
35 chương