"Nguyệt!" Thân Mã Ni đứng bật dậy nhíu mày, cảm thấy thái độ của Cổ Nguyệt Thần rất không đúng nhưng lại không thể nhìn ra chỗ bất ổn. "Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ đùa chút thôi." Nguyệt Thần mỉm cười hơi nhỏm người dậy tựa vào gối êm sau lưng đối mặt với cô bạn. "Không cho phép đùa như vậy. Chính là cậu nghỉ làm đi, tớ nuôi cậu." Mặc dù hiện tại công việc làm thêm của Nguyệt Thần so với lúc trước chỉ là hạt cát nhỏ, nhưng vẫn khiến cô lo lắng không thôi, cô không muốn nhìn thấy tình trạng bệnh nặng mà chẳng ai bên cạnh của Nguyệt Thần. Người bạn kiên cường quá đáng này, thực là làm cho cô đau lòng chết a! "Cậu muốn làm bảo mẫu của tôi à?" Nguyệt Thần nhướng mày cười như không cười. Công việc kín lịch của cô trước kia đều bị Thân Mã Ni cắt giảm đến mức đáng thương, càng giống đi làm tiêu khiển hơn. "Đúng vậy." Thân Mã Ni rất dứt khoát khí phách đáp. "..." Thân phận tiểu thư không chịu làm chạy tới đây muốn làm bảo mẫu cho cô. Sau ba giây, Thân Mã Ni được Nguyệt Thần tiễn ra cửa, rất nho nhã nằm bẹp trên đất, còn bị Nguyệt Thần vứt cho một câu:"Khoa thần kinh bên dãy C." Ngoài cửa chốc lát vang lên tiếng ai oán của người nào đó:"Nguyệt a~sao cậu nỡ!!!" Nguyệt Thần kéo chăn vuốt vuốt cánh tay nổi một tầng da, cô cũng không phải bách hợp a! Thân Mã Ni có nam chủ của mình, cho nên Mã Ni à, cô làm ơn đừng giở giọng điệu đó với tôi a. Hm, nam chủ của Thân Mã Ni đâu rồi nhỉ? Hy vọng nhanh vớt cô ấy đi, cô không muốn có bảo mẫu đâu. Rất mất tự do. Hm, có nên lên phát lệnh truy nã nam thần trong mộng Thân Mã Ni không nhỉ? Nguyệt Thần lâm vào suy tư. Chính là Nguyệt Thần có suy nghĩ mọi điều về định mệnh Thân Mã Ni cũng không nghĩ tới cô bạn này chạy đi tìm Du Tử Nghiêm bàn bạc thay đổi số phận đời cô. "Du Tử Nghiêm! Anh không nói lý do có mặt tại nhà Nguyệt, tôi tuyệt không buông tha cho anh!" Thân Mã Ni gằn từng chữ. "Tôi thăm em ấy thì có sao?" Du Tử Nghiêm nhíu mày khó hiểu. "Hừ, giả nhân giả nghĩa! Nếu vậy thì mười mấy năm qua Nguyệt đã chẳng sống như thế này. Sức khoẻ hao mòn vì cực lực học tập, đi làm thêm. Giả dối." Hai tay ôm ngực, Thân Mã Ni bất mãn nói. Nếu không phải hiện tại ở bệnh viện, cô nhất định xử trí anh ta. "Nói dối. Chúng tôi hàng năm đều gửi.." "Vậy gia đình anh có ai từng nghĩ tiền không tới nổi tay Nguyệt là vì ai." Thân Mã Ni cười lạnh. Nếu không phải giáo dưỡng mười mấy năm không cho phép cô đã nhào lên đánh bay anh ta! Hơn hết, cô đánh không lại, cho nên liền dùng miệng tra tấn chết anh ta!!! "Ý gì?" Du Tử Nghiêm cau mày khó hiểu. "Anh đã từng điều tra mấy năm qua ai xài số tiền kia hay chưa!? Du gia các người thật làm cho người ta lạnh lòng." ♪ *Bốp* Tiếng da thịt va chạm mạnh vang lên cùng lực đạo khá mạnh đánh ngã người đàn ông tuấn tú mảnh khảnh. Thiếu nữ mặc váy ngang đùi trễ vai màu đỏ, thân thể chi chít vết ngân đỏ tím xanh. Đường nét cơ thể qua váy ngủ trên người lộ rõ hơn, cùng đó những dấu vết hoan ái cũng càng nổi bật dày đặc cho thấy cô đã trải qua đêm kịch liệt thế nào. Hẳn ai cũng không ngờ một con gái xinh đẹp thanh thuần như thế là một người đàn bà lẳng lơ tàn nhẫn. Thiếu nữ hạ tay xuống xoa xoa cánh tay đau nhức vì vận động ngày hôm qua cùng ra tay quá mạnh, liếc người đàn ông đang qùi gối ôm mặt cười lạnh vung chân đạp một phát, môi đỏ mọng phun tục:"Mẹ nó! Rốt cục là ai tính kế tôi? Chết tiệt! Thằng khốn, ai nói đi theo bảo vệ tôi? Thế nhưng cũng hùa theo kế hoạch của tên chết đẫm nào đó chà đạp tôi?" Nói đến cơn tức càng dâng cao, cô cầm lấy ly rượu trên bàn ném vào mặt người đàn ông:"Khốn kiếp! Anh nói xem, bây giờ làm sao tôi sống đây!" Đúng là hại người thành hại mình, trước giờ chỉ có cô tính kế người ta, không ngờ có ngày lật thuyền trong mương bị người ta tính thảm đến vậy. Vốn cô chỉ định dàn cảnh số việc quay lại dằn mặt Nguyệt Thần, không ngờ...không ngờ lại như vậy! Tại sao? Tại sao ông trời lại nghiêng về đứa con riêng kia, cô ta có gì tốt đẹp? Nam nhân gia thế hùng mạnh, soái ca vây quanh? Vì cái gì mà công chúa giới thượng lưu như cô lại không bằng! Lẽ ra...lẽ ra cô nên sớm giết cô ta mới đúng! Bị cô nuốt tiền mười mấy năm qua, còn sống dai đến vậy. Lần này có người đến giúp đỡ, kết cục thế nhưng thảm bại!! Không phải bọn họ là cái gì vương triều hậu duệ Konaruto sao? Không phải rất lợi hại sao? Vậy hoàn cảnh cô phải gánh hiện tại gọi là gì hả!!? "Đều vô dụng!" Cô tức giận hất hết mọi giấy tờ trên bàn. Trên trán gân xanh nẩy lên, nhục nhã! Bình sinh tới nay cô còn chưa bao giờ bị đánh dù chỉ một cái, hiện tại cư nhiên bị khi nhục như vậy. Cô sao có thể bình tĩnh, sao có thể không điên tiết lên! Âm huyệt của cô còn chịu tổn thương nặng nề nữa kìa. Nhớ đến vẻ mặt quái dị cùng sâu trong mắt hiện lên tia hèn mọn là cô đã muốn phát điên lên. Ông ta nói dù thanh thiếu nữ tuổi trẻ sung sức mãnh liệt cũng không nên ba dương v*t chen chút âm đ*o, cho nên ngoài bị dao rạch tổn hại bên trong, bên ngoài còn có dấu hiệu bị rách. "Chủ nhân, đừng giận nữa. Sẽ không có lần sau." Người đàn ông cúi đầu ôm chân thiếu nữ. "Một lần, đã quá đủ rồi! Tôi nhất định phải giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô ta, xé nát gương mặt hững hờ lạnh lùng kia!" Đôi mắt thiếu nữ vằn tia đỏ phẫn nộ, bên môi thoáng qua tia cay độc. "Công chúa Hamie nói phải." Người đàn ông gật đầu mỉm cười. Thiếu nữ nhếch môi hơi cúi người ôm lấy đầu hắn ta ngồi tựa vào ghế, thản nhiên ra lệnh:"Hôn tôi!" "Vâng!" Người đàn ông cúi người hôn lên chân thiếu nữ, từng ngón chân châu ngọc tinh tế dần dần dịch chuyển lên gót chân dần lên đầu gối, đùi. "Ưm...ân..thoải mái..ngươi..ngẩng đầu lên." Thiếu nữ không kìm được run rẩy tê dại rên nhẹ, song lại nói. "Dạ." Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn vào mắt thiếu nữ, hai tay cô vẽ nên từng đường nét khuôn mặt hắn ta, khẽ cười khúc khích rồi bật cười. "Tới đây~" Thiếu nữ ngả lưng lên sofa, ngoắc ngón tay dụ hoặc. "Vâng." Người đàn ông đáp một tiếng tiến lên vén váy của cô lên, tay kia xoa nắn gò ngực căng tròn, há miệng nuốt chửng đoá hoa ngạo kiều hồng phấn, lưỡi quét một vòng. Thiếu nữ ôm chầm lấy lưng người đàn ông, run người hét lớn kích tình:"Mạnh lên..dùng sức...anh trai..." "Ưm...ân..a...anh trai..." "Nghiêm..." Phải! Người đàn ông này tuy không cùng huyết thống với Du Tử Nghiêm nhưng gương mặt lại vô cùng trùng khớp cứ như hai giọt nước. Thân cận với anh trai như cô cũng không tránh khỏi nhầm lẫn. Mà cô chính là, Du Thanh Nhi. Lần đầu gặp, người đàn ông này nói cô là người thừa kế công chúa vương triều Konaruto - Hamie. Còn hắn là hậu duệ của phe cánh thiên sứ bảo vệ cô khỏi những kẻ phản bội. Cô dĩ nhiên là chủ nhân, còn hắn ta chẳng khác nào nô lệ, hay nói cách khác là búp bê tình dục. Cô từ nhỏ đã mê luyến anh trai. Anh học giỏi, đẹp trai còn ôn nhu sủng chiều cô hết mực, khi trưởng thành anh là một người đàn ông thành đạt. Cô không muốn hình tượng đứa em gái vâng lời ngoan ngoãn, thuần khiết như tinh linh của mình bị phá vỡ, cô muốn trong mắt anh, cô là xinh đẹp, là duy độc! Ngoài việc chôn sâu tình cảm ấy trong lòng, cô còn có thể làm gì đây. May mắn, Vụ xuất hiện. Chấp niệm điêm cuồng cùng tá chai rượu nồng độ cao, cô cùng Vụ lên giường. Nhìn gương mặt Vụ, khoái cảm tà ác cấm kỵ khiến cho cô cực có cảm giác sung sướng, lại tựa như nằm trên đám mây bồng bềnh trôi vô định. Vụ bế Du Thanh Nhi vào phòng tắm đã xả sẵn nước ấm, bàn tay chậm rãi mát xa làm dịu cơn đau nhức quanh vùng eo, cổ, bả vai... Du Thanh Nhi ôm cổ Vụ, môi nhẹ nhàng chạm vào môi hắn khẽ cắn môi, đầu lưỡi quấn quýt cùng hắn, than nhẹ:"Em yêu anh." Không khí cũng vì câu nói kích tình của Du Thanh Nhi mà trở nên khô nóng. Cả người dán lên người hắn không chút chỗ hở, tay hắn nâng đầu cô lên để nụ hôn càng thêm sâu lắng nóng bỏng. Âm thanh điện thoại truyền tới, Du Thanh Nhi nhíu mày bất mãn ưm một tiếng đẩy Vụ ra, kêu hắn đi lấy điện thoại. Khi nhìn thấy tên trên màn hình, kìm nén vui vẻ trong lòng, cô để điện thoại bên tai, nhỏ giọng thăm dò:"Anh trai, làm sao vậy?" "Anh sẽ dẫn Nguyệt nhi về nhà. Ba mẹ đã đồng ý. Em có ý kiến gì không?" "Sao có thể? Em mừng còn không kịp." Du Thanh Nhi cười lạnh. Cô chưa ra tay kẻ kia đã muốn dâng tới cửa chờ cô chà đạp, lẽ nào buông tha, nào có đạo lý đó. "Vậy tốt rồi. Anh đi làm thủ tục xuất viện cho Nguyệt nhi. Tạm biệt, Darling." Du Thanh Nhi nở nụ cười nhàn nhạt, cơ hội dâng tận tay cô nhất định không phụ lòng lão thiên gia tận tâm chà đạp, giày vò khiến cô ta sống không bằng chết. Thiên Nguyệt à, cô đã lết tới Du gia thì đừng mong sống yên ổn!