Nhật ký xoay người của nữ phụ ác độc

Chương 21 : Tận thế nữ vương

Mặc dù Tiêu Vũ Đồng từng là cấp dưới của ông Tô nhưng ở trong nữ binh, rất khó gặp nam binh nên không ai biết cô ta. Mọi người chỉ biết, ba năm trước, Vu Hạo Dương đã tự nguyện đính hôn với Tô Lăng, nếu không phải Tô Lăng còn bận việc học thì không chừng bây giờ hai người đã có con rồi, bỗng nhiên bây giờ thoắt một cái xuất hiện người yêu của Vu Hạo Dương … điều này cũng quá bất ngờ, khiến mọi người đều ngạc nhiên. Hơn nữa, ở chung với Tô Lăng vài ngày, chẳng có ai cảm thấy ghét cô cả, huống gì ở tận thế, cô ấy không chỉ có dị năng mà còn có thây ma thăng cấp siêu nhanh hỗ trợ. Tô Lăng nhìn ra trước điểm này nên mới tạo quan hệ tốt với bọn họ. Lúc trước nguyên chủ không có dị năng, hơn nữa khi Tiêu Vũ Đồng đến căn cứ thì đã có dị năng sấm sét cấp ba cho nên mới có nhiều người xem trọng cô ta. Cộng thêm những lời đồn đại kia khiến nhiều người chĩa mũi dùi vào nguyên chủ. Cuối cùng nguyên chủ rơi vào kết cục thê thảm như vậy, còn liên lụy đến người nhà. Nhưng giờ đã khác, Tiêu Vũ Đồng bản lĩnh không bằng Tô Lăng, hơn nữa gian tình của cô ta với Vu Hạo Dương bị mọi người đều biết, trong lòng mọi người Tô Lăng và Tô Trung trở thành người bị hại, cho dù sau này Tiêu Vũ Đồng có tiếng tăm và uy tín đi chăng nữa cũng phải khách sáo với cha con nhà họ Tô nếu không người chắc chắn bị đuổi ra khỏi căn cứ là bọn họ. Cho nên đừng trách Tô Lăng, hiện tại cô cho bọn họ hai con đường, nếu bọn họ nhất quyết muốn ở cạnh nhau thì đương nhiên sẽ mang trên mình tội danh phản bội, kẻ thứ ba, còn nếu như bọn họ chia tay thì cả đời cũng không được qua lại với nhau. Đương nhiên nếu như không chấp nhận thì tương lai của họ cũng chẳng tốt đẹp gì. Ít nhất sau này, Tô Lăng có thể toàn tâm bảo vệ cha mẹ Tô Lăng sống vui vẻ đến cuối đời, xem như là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Lúc này Tô Lăng đã tính toán, lên kế hoạch cẩn thận, cô muốn xem xem kiếp này, Tiêu Vũ Đồng cùng Vu Hạo Dương làm thế nào để sống vui vẻ, thảnh thơi, làm sao để lưu danh muôn đời đây. Dọc đường đi, vốn dĩ mọi người thường trò chuyện đôi chút để bớt nhàm chán nhưng vì chuyện của Tiêu Vũ Đồng và Vu Hạo Dương mà ai nấy cũng đều im lặng, bầu không khí nặng nề đến cả Diêu Mỹ Mỹ cũng không lên tiếng. Tô Lăng nhìn Diêu Mỹ Mỹ, cô được anh trai bảo vệ tốt lắm, thật ra trong quyển sách này, Tô Lăng không hâm mộ ai ngoài Diêu Mỹ Mỹ, trên đường đi có một người anh trai luôn không rời mắt trông coi chăm sóc, mặc dù không có được dị năng nhưng cả đời cô ấy thật sự rất đơn giản, không gặp bất trắc gì dù nhiều khi hơi nhiều chuyện. Cũng chưa từng có ý đồ gì với nam nữ chính, thật ra cô cũng chẳng có gan. Tuy không kết hôn nhưng Diêu Mỹ Mỹ cũng bình an qua cả đời. Diêu Mỹ Mỹ thấy Tô Lăng đang nhìn mình thì trừng mắt nhìn lại, nhưng trong lòng có hơi bất ngờ, ánh mắt vừa rồi của Tô Lăng có ý gì đó nhưng không khiến cô chán ghét. Tuy nhiên cô không thích Tô Lăng, trước giờ đều không thích nên cô vẫn ngẩng cao đầu, chuyện xảy ra hôm nay đều do miệng cô mà ra thì sao chứ? Dù sao Vu Hạo Dương thích Tiêu Vũ Đồng là thật, bọn họ đang yêu nhau. Tô Lăng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Diêu Mỹ Mỹ, trong lòng hơi buồn cười nhưng không nói gì, trên mặt vẫn duy trì vẻ bi thương của nguyên chủ. Hứa Cường và Hầu Tử nghiêm chỉnh ngồi một bên, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, đều nhận ra sự thất vọng và buồn phiền trong mắt đối phương. Tô Trung thật lòng đối tốt với Vu Hạo Dương, còn tốt hơn con ruột, cũng vô cùng tin tưởng hắn. Nhưng hiện tại việc mà Vu Hạo Dương làm ra thật khiến người ta thất vọng, đau lòng, cho dù Tô Lăng không tốt đi chăng nữa thì hắn cũng có thể nói trước một tiếng với Tô Trung, chắc rằng Tô Trung cũng sẽ không ép buộc hắn. Nhưng bây giờ… thật đúng như Tô Lăng nói, hắn đúng là một kẻ phản bội. “Hứa Cường, Hầu Tử, dẫn đội xuống xe, phía trước gặp một bãi phi lao biến dị”. Hứa Cường cùng Hầu Tử ở phía sau nghe thấy câu nói nghiêm túc phát ra từ trong máy bộ đàm. Vì trong xe rất yên tĩnh nên mọi người ai cũng nghe được. Tô Lăng hơi nhíu mày, mắt nhìn Hứa Cường, lập tức đứng dậy theo, cô biết bãi phi lao này cũng chính là bãi phi lao nguyên chủ gặp được trên đường trở về. Bãi phi lao không nhỏ, đường kính khoảng 20 mét, mấu chốt là đây là cây lá kim, lá thông giống như vũ khí, lại có khả năng ăn mòn, chỉ cần không chú ý một chút là rất dễ bị thương. Tô Lăng cũng đứng dậy, đám người Nghiêm Cảnh Phong đã nghỉ đủ tất nhiên không chịu thua kém, chỉ có Diêu Mỹ Mỹ bị Diêu Gia Minh buộc ở lại xe. “Nhìn tôi làm gì?” Diêu Gia Minh vừa nói chuyện với Diêu Mỹ Mỹ xong quay đầu nhìn thấy Tô Lăng nhìn mình chằm chằm, lập tức nhíu mày, cô ta có ý gì, sức chiến đấu của Mỹ Mỹ không cao hơn nữa lại là con gái, đương nhiên không thể so sánh với người đã có dị năng là Ngô Kiều và Tô Lăng. “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy có anh trai thật tốt”. Diêu Gia Minh nhìn Tô Lăng để lại một câu bất ngờ rồi đi, liền sờ đầu mình nói thầm: “Có ý gì đây? Đồ điên!” Đến lúc Tô Lăng mang tiểu quái đến, nhóm Hứa Cường đã tự giác nhường đường, nhìn Vu Hạo Dương và Tiêu Vũ Đồng đứng song song phía trước, đều bĩu môi. “Tô Lăng!” Tiêu Vũ Đồng nghe thấy tiếng bước chân của Tô Lăng, đứng về bên trái Vu Hạo Dương, cô ta mỉm cười lên tiếng gọi Tô Lăng. Vu Hạo Dương có chút xấu hổ, mặc dù hắn quyết định nói thẳng với Tô trung và Tô Lăng nhưng dù sao cũng đã ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy. Tô Lăng cũng chẳng nói gì, cô càng không nổi giận thì những người khác càng thấy oan uổng cho cô, nếu cô làm ầm ĩ thì ấn tượng của cô trong lòng mọi người sẽ tệ đi, hơn nữa áy náy trong lòng Vu Hạo Dương cũng không còn. “Cánh rừng này không nhỏ, ước tính hết nguy hiểm chưa?” Ai cũng không ngờ câu đầu tiên Tô Lăng nói lại là câu này, mọi người đều cảm thấy mình nhỏ nhen. “Ừ!” Vu Hạo Dương không nhìn Tô Lăng nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô, đồng thời để chứng minh có nguy hiểm, hắn hướng cánh rừng ném tới một cái gối, rất nhanh liền nghe thấy tiếng xé rách. Lúc này hầu như lá kim đều hướng cái gối phóng kim, nháy mắt gối đầu đã đầy kim. Nhưng sau đó 5 giây liền thấy gối đầu bị ăn mòn sau đó biến mất. Khiến cho mọi người bất giác cảm thấy lạnh người, Vu Hạo Dương lúc này lên tiếng: “Tôi cũng không nghĩ chúng còn có tính ăn mòn, vốn định lái xe qua, tưởng chỉ là kim nhọn không thể đâm thủng vỏ xe, may có Vũ Đồng nhắc nhở”. Lời này rõ ràng là giúp Tiêu Vũ Đồng tạo ấn tượng tốt. “Vậy sao? Bản thân là người chỉ huy của cả đội ngũ, mỗi bước đi đều phải suy tính kĩ càng, tôi nghĩ đội trưởng Vu cũng phải có ý thức phòng bị chứ!” Tô Lăng không để mọi người xem trọng Tiêu Vũ Đồng, gặp chuyện này ai cũng nên thử nghiệm trước. Hắn quản lí nhiều người như vậy lại có thể bỏ qua khả năng lá kim có thể ăn mòn sao?