Nếu bọn họ đã muốn đi thì Tô Lăng cũng ngăn không được. Tô Lăng biết cô càng ngăn cản, họ càng cho rằng cô cố ý trêu ghẹo họ, tuy nhiên nếu tối nay bọn họ xảy ra chuyện gì, đừng có mà đổ lỗi lên người cô. Điều cần nói đã nói, cần khuyên cũng đã khuyên. Bước chân vào cửa hàng, nhìn thấy số lượng đồ đạc ít đi một cách thê thảm làm Tô Lăng cảm thấy vui vẻ không nổi, cô quay đầu nói với tên tiểu quái sau lưng: “ Mi ra ngoài canh gác, thấy kẻ nào hoặc thứ gì tấn công mi, mi cứ phản kích lại cho ta.” Sau đó lại nghĩ nếu kẻ đó tấn công từ xa dụ tiểu quái “điệu hổ ly sơn”, cô lại ngủ quá say thì phải làm sao? Tô Lăng lại dặn dò tiểu quái: “Nếu thấy có địch thì nhớ hét lên báo động cho ta biết!” Tiểu quái ngơ ngác nhìn Tô Lăng, không gật đầu cũng không lắc đầu. Nhưng sau khi Tô Lăng nói xong thì hắn tập tễnh bước ra khỏi cửa hàng, đi được 5m thì dừng lại, cung kính nghiêm trang đứng canh gác. Tô Lăng sờ sờ mũi của mình, ánh mắt nhìn tiểu quái có chút nặng nề, mày nhíu lại, sao cô cứ thấy tên tiểu quái này có cái gì đó khác đám thây ma bình thường nhưng nhìn kỹ thì hắn vẫn không khác đám thây ma lắm. Bất quá ngay khi Tô Lăng leo lên sofa thì suy nghĩ ấy đã bị cô quăng khỏi tâm trí. Đã bao nhiêu đêm cô không có được một giấc ngủ ngon rồi? Đêm nay Tô Lăng hoàn toàn thả lỏng bản thân, ngủ một giấc thật sâu. Nhưng nhóm của Tiêu Vũ Đồng lại vô cùng chật vật, cả đêm bọn họ không được nghỉ ngơi một phút, không biết sao đột nhiên xuất hiện rất nhiều thây ma đi lại trên đường, bọn họ phải cảnh giác chiến đấu liên tục. Con người ta dù tài giỏi đến đâu cũng có giới hạn chịu đựng, Tiêu Vũ Đồng có dị năng để chống đỡ, Diêu Gia Minh, Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Mỹ Mỹ biết chút võ thuật để chiến đấu, bọn họ so với người thường trong nhóm coi như mạnh mẽ hơn một chút. Ngô Kiều ngay tại lúc nguy hiểm nhất bộc phát dị năng băng tuyết cũng kịp thời giúp đỡ. Những người còn lại trong nhóm đa số đều thuộc dạng tay trói gà không chặt, họ bị thây ma ăn thịt hoặc bị cắn sau đó bị biến thành thây ma và bị những người từng là đồng đội giết chết. Trời dần dần sáng, ngay khi tiêu diệt xong vài thây ma cuối cùng, cả người Tiêu Vũ Đồng dính đầy máu tanh, mái tóc bết lại vì máu, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng dính đầy máu đen của thây ma, đôi mắt của cô hằn lên tia máu và sự mệt mỏi. Quay đầu nhìn lại đội ngũ từng hơn bốn mươi thành viên, mới trải qua một đêm mà giờ còn sống sót không tới mười người. Lòng cô tràn đầy tức giận và oán hận, tất cả đều do Tô Lăng hẹp hòi, ích kỉ. Nếu không phải do cô ta… tại cô ta… nên bọn họ mới lâm vào tình cảnh này. Tiêu Vũ Đồng lần đầu tiên chán ghét một người đến như thế. Cô tuy là một người lạnh lùng nhưng cũng không phải là người giả bộ tốt bụng với mọi người, đối với ai cũng là thật tình, cô vẫn tin tưởng trong thế giới đầy thây ma này, con người nên cùng nhau đoàn kết, hỗ trợ nhau mới có thể sống sót được. Đương nhiên là ngoại trừ đám người đã mất hết tính người, tội ác chồng chất, vì lợi ích bản thân mà giết hại đồng loại của mình. Không chỉ có Tiêu Vũ Đồng, Nghiêm Cảnh Phong cùng những người khác cũng có cùng suy nghĩ, khuôn mặt cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Rõ ràng Tô Lăng biết bọn họ lên đường vào buổi tối rất nguy hiểm, tại sao cô ta lại không cho họ nghỉ lại cửa hàng tiện lợi một đêm? Tại sao không đồng ý sáng hôm sau đi cùng họ? Nhìn xác người nằm la liệt trên đường, đó từng là đồng đội của họ. “Đều do Tô Lăng, chính ả, ả đã hại chết bọn họ!” Diêu Mỹ Mỹ khóc nức nở, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, lúc này cô không chỉ chật vật cùng mỏi mệt mà còn cạn kiệt sức lực, may nhờ anh trai bên cạnh bảo vệ cô nếu không cô suýt mấy lần đã thành bữa ngon của bọn thây ma. Nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề, cảm giác thần chết đang vươn tay trước mặt mình có lẽ suốt đời cô cũng không thể quên được. Diêu Mỹ Mỹ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ Đồng, ánh mắt đầy vẻ phức tạp … là cô ấy.. cô ấy đã cứu mạng cô và cả anh trai cô. Tuy rằng cô vẫn không thích Tiêu Vũ Đồng nhưng ít nhiều cô cũng giảm bớt thành kiến với cô ta. Ngô Kiều cũng mệt mỏi, cô không màng dưới đất đầy xác thây ma mà ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại xoa xoa đôi tay đã gần như mất cảm giác của mình. Nghe Diêu Mỹ Mỹ nói lại nhìn sắc mặt không tốt của Tiêu Vũ Đồng, khóe miệng cô mấp máy một chút, cuối cùng không nói lời nào. Thật ra tối qua khi Tô Lăng đề nghị bọn họ nghỉ lại ở trạm xăng, cô cũng định như vậy, nhưng cô ta phải tuân theo quyết định của nhóm, nếu thủ lĩnh nhóm đã không chịu, cô ta lấy tư cách gì mà đòi ý kiến? Nếu dị năng của cô bộc phát sớm một chút thì tốt rồi, nói không chừng cô còn có chút quyền lên tiếng. Nhưng nghĩ đến việc Tô Lăng đã làm, đúng là… khiến cho người ta chán ghét, nếu lúc ấy cô ta nói chuyện tử tế một chút, không chừng nhóm Tiêu Vũ Đồng có lẽ đã chịu ở lại. “Đi thôi!” Bây giờ đâu phải lúc bi thương? Chỗ này sẽ thu hút nhiều thây ma đến, TiêuVũ Đồng biết bây giờ có mệt tới cỡ nào cũng phải lên đường: “ Đi thêm chút nữa rồi chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút!” Đám người đứng phía sau Tiêu Vũ Đồng vẫn im lặng nhưng không có ai phản đối, bọn họ lê bước nặng nề theo cô ta lên xe. “Để tôi lái xe! Mọi người nghỉ ngơi đi!” Nghiêm Cảnh Phong mở cửa xe, cuối cùng bọn họ chỉ có thể chọn xe tải vì sau xe còn thức ăn, nước uống và ít đồ dùng, mấy chiếc xe khác chỉ có thể bỏ lại. Nghiêm Cảnh Phong còn chưa lên xe liền nhìn thấy Tiêu Vũ Đồng đã leo lên ghế lái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Thôi để em lái cho!” Lái xe trong trạng thái mệt mỏi rất dễ gặp tai nạn, Tiêu Vũ Đồng không phải không muốn nghỉ ngơi nhưng lúc này cô nên vì mọi người suy nghĩ, không thể để Nghiêm Cảnh Phong lái xe. Những người khác chỉ yên lặng mở cửa thùng xe phía sau rồi leo lên. Nghiêm Cảnh Phong tự nhiên biết ý Tiêu Vũ Đồng nhưng hắn không có leo lên thùng xe phía sau mà ngồi ở vị trí ghế phụ lái: “Anh nghỉ ngơi một chút rồi lái thay em!” Tiêu Vũ Đồng không nói gì. Tô Lăng vươn vai chậm rãi ngồi dậy, nheo mắt nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn mặt trời mới mọc trông như lòng đỏ trứng muối, còn mang theo từng lớp đỏ ửng: “Xem ra hôm nay sẽ là ngày đẹp trời đây!” Cúi xuống nhặt thực phẩm rơi rớt trên sàn, Tô Lăng thở dài, nhặt nhạnh kiểu này sao thấy quen quen vậy! Cô đẩy cửa đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy tiểu quái đỏ ửng phát sáng đang đứng ngoài cửa, Tô Lăng biết hắn bị mặt trời chiếu vào nên mới vậy, nhưng cô lại cảm thấy rất bình thường, như là vốn dĩ phải thế. Không biết vì sao Tô Lăng lại có suy nghĩ: “Có phải thân thể tên tiểu quái này vốn là một vật sáng giống như mặt trời, khi chưa biến thành thây ma luôn hấp dẫn người khác?” Nhưng khi Tô Lăng thấy mười mấy tên thây ma chết nằm la liệt trên mặt đất, suy nghĩ không thực tế bay vèo đi mất: “Tối hôm qua ta ngủ say vậy sao? Đến tiếng hú báo động của mi ta cũng không nghe thấy?” Tô Lăng rùng mình, xem ra về sau không thể ham ngủ như vậy. Ngẩng đầu nhìn tiểu quái vươn hai tay dính đầy máu me chứa mười mấy tinh hạch đang lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời, Tô Lăng cũng không vui vẻ lắm, nhíu mày nhìn tiểu quái, quả nhiên trên người hắn chỗ nào cũng dính máu đen thui, bốc mùi khó ngửi, không chỉ có thế, khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng bị dính bẩn. Hít nhẹ một hơi, thôi bỏ đi, kêu hắn đi tắm sạch sẽ cũng không ích gì, cứ kệ hắn. Cô giữ một nửa tinh hạch, để lại một nửa cho tiểu quái,“Mi ăn đi!” Thây ma ở Tận thế rất may mắn, thăng cấp dễ dàng nên giúp đỡ lẫn nhau, Tô Lăng đã muốn thăng lên cấp một, cô cũng không ngăn cản tiểu quái thăng cấp. Quả nhiên Tô Lăng vừa bước vào cửa hàng quần áo chuẩn bị rửa mặt liền cảm giác sau lưng phát ra một nguồn năng lượng dao động mạnh mẽ, trong lòng rơi lệ tiếc của.