"Thời gian mang thai vừa xấu vừa đẹp, phải xem sự yêu thích của đối phương là sức mạnh" - By Nguyễn Thần. Hôm nay khi Nguyễn Thần tan làm trở về, thấy cửa nhà mình mở toang, mấy người công nhân chào Triệu Thiên Cảnh rồi cười tủm tỉm đi ra. Cô vừa buồn bực vừa ló đầu nhìn vào, lại bất ngờ đến mức tim ngừng đập. Mới có một ngày thôi, trên sàn nhà ở phòng khách là một lớp thảm dày màu trắng muốt.Nguyễn Thần nhìn cái độ dày kia, nhìn màu sắc và hoa văn, sờ lên cái chất liệu kia, trong đầu đã bắt đầu suy tính được bao nhiêu là tiền a.... Xem ra việc Triệu Thiên Cảnh cam đoan không dùng tiền lung tung nữa, chỉ là mây bay! Cô quay đầu, trợn mắt nhìn người nào đó! Triệu Thiên Cảnh nở nụ cười nịnh nọt: "Vừa lúc bạn lão Cung làm cái này, giá cả so với bán buôn còn rẻ hơn. Hơn nữa lúc ở nhà em không thể bị va chạm, bình thường anh cũng lo lắng, có thảm không chỉ có thể phòng tránh, sau này bé con còn có thể chơi ở đây, đúng không?" Nhoáng cái anh đem tất cả điểm tốt ra để nói, Nguyễn Thần á khẩu không thể phản đối. Tuy rằng Triệu Thiên Cảnh nói đúng, thực sự đã suy nghĩ cho cô, nhưng mà đừng dùng tiền như thế chứ! Nguyễn Thần đã lo lắng từ lâu, sau này sinh bé con ra, các loại chi phí sẽ kéo nhau mà đến, chất lượng cuộc sống của bọn họ sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Chỉ có điều bọn họ không sao cả, sau này bớt ăn đi chắc cũng không khiến bé con phải khổ. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng vứt đôi dép đi trong nhà, bắt đầu những tháng ngày đi chân trần trên thảm.Thảm rất mềm mại, làm cho bàn chân thoải mái cực kỳ. Quên đi, coi như bọn họ xa xỉ một lần, dù sao cũng là vì cuộc sống mà. Nguyễn Thần cho rằng chỉ có phòng khách mới lót thảm, ai ngờ cả phòng ngủ cũng trải thảm nữa, trầm mặc một hồi lâu, chỉ biết yên lặng quay đầu. Nói không suy nghĩ hay tính toán gì đó, kỳ thực cô không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy. Triệu Thiên Cảnh cũng nhìn ra Nguyễn Thần đang cố gắng thích ứng, bình thường hay tính toán tỉ mỉ, hôm nay có vẻ quá xa xỉ rồi. Anh giang tay ôm lấy Nguyễn Thần, khóe miệng ngày càng cong lên thành một nụ cười vui vẻ, Trong đầu Triệu Thiên Cảnh hiểu rõ, ngoài sự chân thành thì chỉ có suy nghĩ về một người nào đó, muốn cho người đó một cuộc sống hoàn hảo, những việc này cần gì phải tính toán chi li? "Ngốc quá."Nguyễn Thần nhìn anh luôn chăm sóc đến cô, nhẹ nhàng ngả đầu lên vai Triệu Thiên Cảnh. "Được rồi, còn có cái này mà anh quên mất."Triệu Thiên Cảnh bỗng nhiên nhớ đến trưa nay anh vừa ra ngoài mua gì đó, vội vàng chạy đi lấy cái túi ra. Nguyễn Thần đi theo, mặt mày nhăn hết cả. Triệu Thiên Cảnh để cô ngồi trên giường, tự mình mang cái túi ra Trong túi là mấy tấm poster, tất cả đều là người thật -- trẻ con lớn nhỏ! Nguyễn Thần hết chỗ nói rồi, anh mua ở đâu nhiều poster ảnh trẻ con như vậy? "Anh mua cái này làm gì?" Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Triệu Thiên Cảnh đem poster ra, dùng keo dán dán lên đầu giường, là vị trí vừa vặn đối diện với giường. Nguyễn Thần buồn bực, không lẽ anh định dán tất cả những poster này lên tường sao? Thực không may mắn, cô lại đoán trúng rồi. Triệu Thiên Cảnh cầm poster dán đầy lên tường, cũng không quay đầu lại mà nói: "Những đứa bé này đều rất đáng yêu, nghe nói trong thời gian mang thai nếu nhìn chúng, thì đứa bé sinh ra lại càng xinh hơn." Nguyễn Thần lướt mắt qua đứa bé đang ngồi trên mặt đất trong poster, thực sự đều là những đứa trẻ đáng yêu, có đứa bò sát trên mặt đất, lộ ra dáng vẻ tươi cười thỏa mãn, có đứa bé ngồi dưới đất, giơ tay ra như muốn lấy cái gì, đôi mắt sáng long lanh... Nếu như luôn luôn nhìn những đứa trẻ dễ thương này,có thể sinh được đứa bé đáng yêu như thế cũng không phải không tốt. Thế nhưng vấn đề lớn nhất đó là – những tấm poster kia không chỉ có trẻ con da vàng. Nguyễn Thần len lén ngắm một đứa bé trắng nõn, mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, làm cho khuôn mặt trắng nõn càng thêm trắng. Cô nhìn những đứa bé tóc vàng da trắng như thế này, sẽ sinh ra cục cưng như thế nào a? Chỉ cần ngẫm lại, Nguyễn Thần không nhịn được mà tê dại cả da đầu. Thực sự quá quỷ dị rồi! Cô không muốn đả kích Triệu Thiên Cảnh, thế nhưng không thể không chỉ vào mấy tấm poster dưới sàn ra sức lắc đầu: "Những tấm poster này dán ở trong này đủ rồi, anh đem ra ngoài phòng khách đi." Nguyễn Thần cũng không muốn nửa đêm tỉnh thấy trên tường đầy trẻ con, đoán trừng ban đêm dưới ánh trăng và đêm tối những đứa trẻ này sẽ không đáng yêu, mà là dữ tợn... Đoán được có lẽ sẽ đáng sợ như vậy, cô thực sự có chút sợ hãi. Triệu Thiên Cảnhthấy Nguyễn Thần có vẻ không vui, anh không nói lời nào cuộn hai tấm poster mang ra ngoài phòng khách. Tuy rằng anh muốn một bé conđáng yêu, thế nhưng bà xã là lớn nhất! Chờ Triệu Thiên Cảnh dán xong chỗ poster, trên trán đã đầy mồ hôi. Anh định vào phòng tắm,vừa mới vào thì nghe thấy Nguyễn Thần kêu đói. Triệu Thiên Cảnh vội vàng vào phòng bếp, mang một bát canh gà nóng ấm ra. Ngô Vận đã từng nói, hiện giờNguyễn Thần có hai cái miệng, dĩ nhiên thường đói, còn phải ăn nhiều, anh đương nhiên phải làm theo. Váng mỡ trên bát canh gà đã được Triệu Thiên Cảnh xử lý qua, dậy lên hương thơm ngào ngạt, uống vào không hề ngấy, Nguyễn Thần rất nể mặt anh uống liền một lúc hai bát, còn ăn thêm một cái đùi gà, lúc này mới sờ bụng bỏ cái bát xuống. Cô nhìn chiếc bụng hơi nhô lên của mình, lại nhéo nhéo thắt lưng đã không biết lên bao nhiêu vòng phiền muộn nói:"Anh nói xem em ăn nhiều như vậy có phải quá béo không? Đến lúc đó béo không thể đi nổi, làm sao còn sức mà sinh cục cưng?" "Có béo đâu.Anh nghĩ vừa rồi." Triệu Thiên Cảnh nói thật, trước đây ôm Nguyễn Thần còn thấy xương, bây giờ mềm mại hơn nhiều, người cũng mập hơn, cảm giác so với trước đây tốt hơn nhiều, anh cực kỳ hài lòng. Thứ nhất anh chăm sóc Nguyễn Thần rất cẩn thận, nên ngày càng tròn hơn. Thứ hai anh cũng chăm sóc cục cưng rất tốt, thấy cục cưng ăn nhiều như vậy, còn có thể khiến cho Nguyễn Thần ăn nhiều như thế... Trong đầu Triệu Thiên Cảnh cảm thán nuôi một lớn một nhỏ thật không dễ dàng, lại càng thêm có cảm giác có thành tựu, Nguyễn Thần lại không vui vẻ lắm. "Trác Linh gửi bưu kiện ảnh chụp cho em, cô ấy cũng được bốn tháng rồi, nhưng mà chẳng lộ vẻ gì cả, vóc người còn chưa thay đổi, cân nặng so với trước đây không khác lắm." Cùng là phụ nữ, sao lại khác nhau như thế. Trác Linh vẫn đẹp như lúc trước, vóc người lại thon thả, làm cho Nguyễn Thần càng ngày càng phát hiện ra mình đang có khuynh hướng giống lợn mẹ. Không chỉ hai má phúng phính, ngay cả nội y cũng phải tăng lên hai số. Quả nhiên là cô uống rất nhiều thuốc bổ, mỗi ngày ba bữa + trà chiều + ăn khuya thực sự là nhiều lắm? Triệu Thiên Cảnh cũng xem qua ảnh chụp, không nghĩ ra được cái bụng bốn tháng của Trác Linh đã đi đâu rồi. Gần đây Tần Lam cuối cùng đã đuổi theo được tốc độ của Trác Linh, đã có thể ngẫu nhiên gặp nhau vài lần. Thế nhưng cái bụng của Trác Linh còn có khả năng chuồn mất, Tần Lam căng đầu ra, chỉ có thể tiếp tục truy tìm... Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ một chút, đoán rằng Trác Linh chạy khắp nơi, Tần Lam cũng sẽ đuổi theo, dinh dưỡng không theo kịp việc suốt ngày bôn ba chạy trốn, đứa bé trong bụng phát triển không tốt, lúc này mới vừa gầy vừa nhỏ như vậy. Đâu giống nhưNguyễn Thần yên lặng khôn ngoan, cẩn thận từng ly từng tý chăm sóc cơ thể, lại thả lỏng tâm tình ăn ngon ngủ ngon, hiện tại sắc mặt cô tươi tắn, thân thể béo lên, đến mức cục cưng cũng sắp nhanh chóng gồ lên chào hỏi với mình.... Người cha chuẩn mực Triệu Thiên Cảnh nhìn bà xã nhà mình thế nào cũng thấy thuận mắt, quả nhiên chỉ có Nguyễn Thần là đẹp nhất! "Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau." Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ một chút, chỉ có thể đem lời của Ngô Vận ra nói lại, đỡ cho Nguyễn Thần phải lo lắng nhiều: "Có phụ nữ mang thai bụng chẳng hiện ra, đến tháng thứ bảy mới có một chút bụng. Có người lại nhìn rõ ràng, khác với những người khác, đương nhiên cục cưng lớn lên khỏe mạnh là được, không mấy quan hệ với việc bụng to hay nhỏ." Nguyễn Thần gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rồi, lại duỗi tay xoa xoa bụng mình, ánh mắt tủi thân nhìn về phía anh:"Hiện tại em béo như vậy, có phải sẽ biến dạng không?" "Đâu có, hiện giờ bảo bối xinh đẹp cực kỳ, anh không dám mang em ra khỏi nhà."Triệu Thiên Cảnh ôm thắt lưngNguyễn Thần, cười tủm tỉm mà hôn lên mặt cô một cái. Những lời nói của anh đều là sự thật, hiện giờ Nguyễn Thần béo hơn so với trước đây, vóc người đầy đặn, mặc chiếc váy rộng thùng thình càng lộ ra hào quang của người mẹ, điềm tĩnh hiền thục, khiến người ta loá mắt. Hình như tất cả phụ nữ khi bắt đầu làm mẹ đều có mị lực như vậy, vì thế mà Triệu Thiên Cảnh hận không thể để Nguyễn Thần mỗi ngày đều ở trong nhà, không muốn cho người đàn ông khác nhìn thấy hình dạng của cô lúc này. Nguyễn Thần được anh dỗ dành, thực sự cô cũng có lúc để ý, sợ Triệu Thiên Cảnh thực sự ghét bỏ cô. Mấy ngày nay trên mặt của cô có mấy nốt mụn, Nguyễn Thần nhìn vào gương đau khổ.Nhưng mà hiện giờ cô không dám dùng loại kem trị mụn nào cả, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt bó tay với đám mụn. Nguyễn Thần đột nhiên nhớ tới cái gì, ngại ngùng nắm lấy bàn tay Triệu Thiên Cảnh nhỏ nhẹ thì thầm. Triệu Thiên Cảnh sửng sốt một chút mới hiểu được, do dự nói: " Tuy rằng đã ba tháng rồi, cục cưng cũng đủ dinh dưỡng, nhưng mà thế cũng được chứ?" Anh lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng của Nguyễn Thần, cảm thấy như là chỉ cầm chạm nhẹ thì sẽ vỡ tan ra như thủy tinh. Nguyễn Thần liếc nhìn trừng mắt với anh, lầm bầm: "Không được thì thôi, em ngủ đây." Triệu Thiên Cảnh cau mày suy nghĩ một chút, chỉ có thể gật đầu: "Chúng ta cẩn thận một chút, chắc là có thể được." Anh giang tay ôm lấy Nguyễn Thần, hình như là trọng lượng của cô tăng lên, Triệu Thiên Cảnh thiếu chút nữa không đứng vững, lảo đảo bước hai bước, Nguyễn Thần sợ đến mức mặt trắng bệch ôm lấy cổ anh. Triệu Thiên Cảnh cũng bị dọa, thở dài một hơi vỗ vỗ sau lưngNguyễn Thần an ủi cô: "Không có gì, cục cưng nhà mình ăn nhiều quá, lại có thể khiến cha mất mặt." Nguyễn Thần bị anh chọc cười liền nở nụ cười, "Anh, anh rèn luyện thân thể đi.Bằng không sau hai tháng nữa, anh không thể ôm được em đâu." Triệu Thiên Cảnh tán thành mà gật đầu, gần đây anh vì chăm sócNguyễn Thần nên đã ngừng tập thể hình, thân thể thực sự có phần không bằng trước đây. Anh suy nghĩ đến việc buổi tối chờ Nguyễn Thần ngủ thì sẽ đến phòng tập thể thao vận động mấy giờ thì trở về, kế hoạch này chắc là thực hiện được. Nguyễn Thần chỉ mặc một chiếc áo ngủ hơi mỏng trên người, bởi vì mang thai mà đầy đặn hơn rất nhiều, cô lại không thích mặc nội y chật, nên mấy tháng này đều không mặc. Hiện tại vừa lúc thuậntiện choTriệu Thiên Cảnh, anh nghĩ đến bộ áo ngủ đầy nút trước đây, trong lòng không khỏi vẫn còn sợ hãi. Hai người trần trụi nằm ở trên giường, Triệu Thiên Cảnh có chút lo lắng, không dám cố sức, chỉ dao động nhẹ nhàng trên người Nguyễn Thần, nhẹ nhàng an ủi. Nguyễn Thần mẫn cảm nhiềuhơn trước đây, chỉ cần một động chạm nhỏ đã run rẩy, không bao lâu sau hai mắt đã ướt đẫm, yên lặng nằm trong lòng Triệu Thiên Cảnh với vẻ mặt mơ hồ. Triệu Thiên Cảnh cúi đầu hôn lên môi cô, sợ rằng bản thân mình vì nhịn quá lâu mà không kiềm chế được. Động tác không ngừng chậm lại, dịu dàng lại cẩn thận, không chỉ phải khống chế lực, còn phải chú ý độ sâu, còn không thể để Nguyễn Thần mệt mỏi, càng không thể hại bà xã đại nhân không được thoải mái... Vì vậy sau một hồi, Triệu Thiên Cảnh còn mệt hơn so với thời gian dài bị nghẹn, kết quả là anh vẫn muốn hầu hạ Nguyễn Thần, nhưng lại phải nhanh chóng kết thúc. Anh chần chừ muốn một lần nữa, nhưng vừa quay đầu nhìn, Nguyễn Thần đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhắm chặt hai mắt ngáy khò khò, căn bản không hề chú ý đến Triệu Thiên Cảnh đang ở trong tình trạng quẫn bách. Triệu Thiên Cảnh bất đắc dĩ, chỉnh lại chăn gối giúp Nguyễn Thần, còn anh chỉ có thể tiếp tục đi vào phòng tắm dội nước... Đêm đầu tiên của mấy tháng sau, thực sự là hỏng bét!