Cậu hít sâu một hơi, tóm lại là giấc mơ thì không biết thứ nhìn thấy là thật hay giả. Cậu lật trang đầu tiên, lông mày nhíu chặt, trong tay nhanh chóng lật tới nơi mình bắt đầu nhìn thấy lần trước. [Ngày mùng 4 tháng 72năm 201*. Nhận được tin tức của người bạn tốt, cậu ta nói sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ! Sẽ là gì nhỉ? Thật chờ mong!] Là... là giống nhau!!! Thế mà lại là sự thật, Lý Tiểu Tửu chấn động lùi lại một bước. Vì sao đó7không phải là giấc mơ? Cậu cố nén nỗi kinh hoàng trong lòng, tiếp tục lật xem. Ánh mắt cậu lướt qua từng chữ viết quen thuộc, vẻ mặt Lý Tiểu Tửu rất kỳ lạ. [Ngày mùng 8 tháng 7 năm 201*?] Cậu chỉ nhớ rõ lúc đó Blues viết1đến ngày mùng 7, sau đó đã rời đi. Cậu cũng chỉ nhìn thấy được nội dung của ngày mùng bảy. Nói cách khác, đây là những gì được viết ra sau ngày cậu rời đi. [Tôi rất phẫn nộ, rõ ràng là vinh dự của tôi,7vì sao anh muốn đoạt lấy? À, anh đã không để cho tôi sống tốt, tôi cũng sẽ không để cho anh được sống tốt...] Dòng chữ viết đến đây liền dừng lại, chữ cuối cùng được ấn mạnh, tạo thành một vệt dài trên giấy. Ngày hôm qua0còn hưng phấn, vì sao tâm trạng hôm nay lại tệ như vậy? Lý Tiểu Tửu suy nghĩ một lát, nhớ lúc đó trước khi cậu đi, Blues bị viện trưởng gọi qua. Mà khi anh ta đi còn mang theo một cái hộp. Chẳng lẽ người muốn đoạt đi vinh quang của anh ta chính là viện trưởng sao? Lý Tiểu Tửu hơi bối rối, lắc đầu, tiếp tục lật sang trang tiếp theo. Kiểu chữ hỗn loạn làm cho cậu nhíu mày, cho dù nhìn ra đó là cùng một người viết, nhưng thoạt nhìn hơi vặn vẹo khó hiểu. Mà nội dung trên đó càng làm cho Lý Tiểu Tửu phải nhíu mày, chỉ vì phía trên chỉ có hai câu: [“Bạn chết, cậu ta để lại cho tôi câu nói sau cùng.” “Bọn họ tới rồi.”] Cậu lật sang trang sau nhưng đều trắng trơn, không có gì cả. Người đó viết đến đây thì dừng bút sao? Tâm trạng Lý Tiểu Tửu thay đổi quá nhanh nên hơi khó chịu, còn tưởng quyển nhật ký sẽ cho cậu thêm chút tin tức, nhưng càng xem, cậu càng thấy nghi ngờ. Ánh mắt cậu nhìn lướt qua mấy chữ [bọn họ tới rồi], khẽ nhíu mày. Rốt cuộc là... ai tới vậy? *** Dưới ánh trăng mơ hồ hiện lên ánh sáng màu đỏ. Trong cung điện cổ xưa, hai người mặc trang phục kỳ quái đang quỳ gối ở giữa sảnh, giống như binh sĩ thời cổ đại. Trên người bọn họ còn mặc bộ giáp màu xám. Đầu bọn họ hơi cúi xuống nên không thể nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng từ phần xương trán trắng đã có thể thấy được bọn họ không phải là con người. Giọng nói cứng đờ và khàn khàn vang lên: “Điện hạ, đã phát hiện ra tung tích của công chúa.” Giọng nói của hắn ta vô cùng lạnh lùng và có phần kính trọng, vang lên ở trong cung điện cổ xưa và quỷ dị này làm người ta sợ hãi. Trên cao, một người lười biếng nhác đang dựa vào chỗ đệm ngồi, quần áo mục nát cũng không làm ảnh hưởng nhiều tới hắn. Mái tóc dài của hắn màu trắng, hai bàn tay với những ngón dài và trắng mịn, lại có móng tay sắc bén màu đen. Thiên đường cùng địa ngục đối lập, làm người ta nhìn tới mê muội. Một tay hắn xoa dưới cằm, khi nghe được hai chữ “công chúa” mới chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt màu đỏ như máu, nhưng không thuần khiết, không phải hoàn toàn đỏ mà có thêm chút màu đen. Hắn cúi đầu nhìn hai binh sĩ xương khô phía dưới, trong miệng đột nhiên cười thành tiếng. “Lưu ý hành động của công chúa, tôi... sẽ đích thân đi đón cô ấy.” Hai binh sĩ cúi đầu thấp hơn: “Vâng, điện hạ.” *** Sáng sớm hôm sau, mọi người đang đi học. “Ôi!” Không biết đây đã là lần thở dài thứ bao nhiêu của Lý Tiểu Tửu. Bắc Mạch cảm thấy khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Sao vậy?” Lý Tiểu Tửu nhìn theo bóng lưng Vụ Phi Anh dắt A Man càng chạy càng xa, tay chống cằm, bĩu môi nói: “Em có cảm giác A Man không để ý tới em nữa.” Bắc Mạch sửng sốt. Mặc dù cậu bé cảm thấy cô bé kia hơi lãnh đạm, nhưng hình như cũng không có gì thay đổi mà. “Làm gì có.” Lý Tiểu Tửu từ từ quay đầu lại: “Thật sự có mà. Trước đây A Man luôn thích em, mỗi ngày kéo em không buông, bây giờ không kéo em nữa.” Lý Tiểu Tửu uất ức xoay người, ghen tỵ nhìn về phía Vụ Phi Anh nắm tay A Man, giống như món đồ chơi yêu thích của mình bị người ta cướp mất vậy. Lúc này đến lượt Bắc Mạch nghẹn lời. Vụ Khinh đi tới, thấy bộ dạng cậu bé như muốn nói tôi rất thương tâm, tôi rất mất mát, anh kinh ngạc nói: “Sao vậy?” Bắc Mạch trề môi nhưng không nói gì. Lý Tiểu Tửu cũng trề môi, không lên tiếng. Vụ Khinh thở dài, nói: “Chúng chạy đi nhanh lên, sắp hết giờ rồi.” Bây giờ, chạy tám trăm mét đã không là gì với Lý Tiểu Tửu nữa. Khi cậu thấy A Man chạy qua bên cạnh, bước chân cậu chậm lại, khẽ gọi: “A Man.” A Man nghiêng đầu nhìn cậu, hình như hơi nghi hoặc. Lý Tiểu Tửu thấy cô bé chú ý tới mình thì trong lòng vui mừng, vừa muốn nói gì đó, nhưng có thứ gì đó chạy nhanh qua dưới chân. Cậu không đề phòng, theo bản năng muốn tránh né, nhưng cơ thể đang lao về phía trước không dừng lại được, lảo đảo suýt ngã. Bên kia đã có người lao tới với khí thế hung hăng, ôm lấy động vật có hình dạng như hồ ly trên mặt đất. Hình như nó bị dọa, nằm dưới đất run lẩy bẩy. Lý Tiểu Tửu vỗ nhẹ vào ngực. May là cậu phản ứng nhanh, nếu không phải đạp lên vật nhỏ này, còn không phải giẫm chết nó sao? Cậu còn chưa kịp nói gì, người chạy bên cạnh con hồ ly nhỏ đã tức giận lao tới, đẩy mạnh cậu một cái và mắng: “Mắt cậu mù à, nếu như đạp phải con thú biến dị của tôi, tôi giết chết cậu.” Lý Tiểu Tửu nhíu mày, khẽ sờ phần ngực bị đau của mình, cũng có chút tức giận nói: “Anh làm gì hung dữ thế, rõ ràng là nó chạy tới trước.” Đông Bính Hầu ở bên kia nghe được tiếng động đã đi tới, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu: “Thưa thầy, vừa rồi thiếu chút nữa em đạp phải thú biến dị của cậu ta.” Người kia thấy cậu thừa nhận thì càng đắc ý, ôm con hồ ly nhỏ đi lên, ngửa mặt nhìn Đông Bính Hầu cao lớn, nói: “Học sinh của ông thiếu chút nữa giẫm chết con thú biến dị của tôi, tôi yêu cầu bồi thường.” Lý Tiểu Tửu nhíu mày tiến lên: “Tôi biết tôi thiếu chút nữa đạp phải nó là không đúng, nhưng rõ ràng nó tự chạy tới mà.” Đông Bính Hầu vỗ nhẹ vào vai của cậu rồi nhìn về phía cậu bé đối diện kia nói: “Bồi thường, cậu muốn bồi thường gì?” Cậu bé chỉ A Man đứng phía sau Lý Tiểu Tửu, nói rất chắc chắn: “Tôi muốn cô bé giúp tôi chăm sóc con hồ ly nhỏ một ngày.” Lý Tiểu Tửu nhìn theo ngón tay cậu bé, sắc mặt lập tức biến đổi: “Anh nghĩ hay nhỉ!” Quả thật quá buồn cười! Lý Tiểu Tửu đã mơ hồ cảm thấy không đúng, cậu có cảm giác người này nhằm vào mình. Cậu bé kia cũng hơn mười tuổi, vừa nghe cậu nói vậy thì giận dữ nói: “Tôi muốn cô bé đó, nếu không tôi đi khiếu nại, bảo trường học sa thải ông.” Cậu bé nói không nhỏ, khiến mọi người gần đó đều nhìn qua, nhưng cậu bé dường như hoàn toàn không quan tâm. Chân mày Đông Bính Hầu càng nhíu chặt. Nhìn cậu bé này to gan như vậy, lai lịch phía sau chắc cũng không đơn giản.