Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
Chương 10 : Dị năng lại hiện ra
Không chỉ có bọn họ, ngoại trừ nhân viên sĩ quan cao cấp và quân đội ZF, tất cả mọi người chỉ có hai lựa chọn, một là nghe theo sự sắp xếp của căn cứ, hai là tự sinh tự diệt.
Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn ra ngoài tìm vật tư. Chỉ cần anh có năng lực, chỉ cần anh không sợ những zombies kia, quan trọng nhất là anh không sợ chết, vậy anh cũng có thể ăn sung mặc sướng giống những người có quyền lợi kia. Hôm nay, trong căn cứ xuất hiện một chuyện lớn, trong tay một người tự nhiên có dòng nước chảy ra. Tất cả mọi người đều bị sốc tới ngày người. Đó là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, trông dáng vẻ rất gầy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới vẻ hưng phấn trên mặt anh ta. Anh ta trắng trợn tuyên bố với người ngoài, thậm chí chạy đến trong quân đội yêu cầu phải coi mình là đối tượng cần được chú ý bảo vệ:
Nguyên nhân là gì?
Anh ta nói, anh ta là người đầu tiên trên thế giới này xuất hiện dị năng. Điều này là một chuyện bất ngờ lớn đối với loài người. Những người đã uống nước chảy ra từ lòng bàn tay anh ta vẫn sống khỏe mạnh sau nửa ngày.
Bây giờ, phần lớn nguồn nước đều bị ô nhiễm, căn bản không ai dám uống. Nguồn nước trở nên khan hiếm một cách nghiêm trọng. Sự xuất hiện của anh ta mang tới đóng góp rất lớn cho căn cứ. ZF cũng chấn động. Trước ánh mắt ghen tị và hâm mộ của tất cả mọi người, Viện Hoằng - người đứng đầu căn cứ đã mời anh ta tới trung tâm căn cứ. Ở trong đám đông, Lý Cường, Trương Niệm nhìn thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương đang hiện vẻ khiếp sợ. Bọn họ lặng lẽ rời khỏi đám đông và trở về chỗ ở của mình.
“Niêm tử, câu nói xem, sao thế giới này có thể có chuyện thần kỳ như vậy chứ? Chẳng lẽ lại thật sự giống như trong tiểu thuyết à?” Lý Cường rất tò mò. Từ sau lần trước, khi nhìn thấy cả người cháu trai bốc lên ngọn lửa, trong lòng anh ta vẫn không thể nào bình tĩnh được, nhưng lại không dám nói gì với người khác, chỉ sợ người ta sẽ nhìn mình như một kẻ tâm thần. Nhưng hôm nay, không ngờ anh ta lại nhìn thấy chuyện thần kỳ tương tự.
Trương Niệm mệt mỏi, thở dài: “Ai mà biết được? Có lẽ chuyện thần kỳ vẫn còn tồn tại, chỉ là từ trước đến nay chúng ta không phát hiện ra mà thôi.”
“Cậu nói xem, nếu như ZF biết Tiểu Tửu của chúng ta cũng có năng lực như thế, liệu có thể cho nó ăn uống thỏa thích hay không?” Mắt Lý Cường sáng ngời. Nếu như năng lực này có thể giúp cháu trai sống tốt hơn, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?
Trương Niệm nhíu mày, liếc nhìn anh ta: “Anh nghĩ thì hay lắm. Anh cho rằng trên trời sẽ có bánh rơi xuống sao? Nếu như bọn họ đưa Tiểu Tửu đi thì không phải là cho ăn uống thoái mái, mà mang đi nghiên cứu thì có.” Trương Niệm càng nói càng lớn tiếng, làm mọi người xung quanh chú ý. Mặt Lý Cường trắng bệch. Đúng vậy! Sao anh ta có thể ngu ngốc như vậy chứ? Sao anh ta có thể tin thế giới tàn khốc này sẽ xuất hiện chuyện tốt như vậy được? Anh ta nhớ trong ti vi từng nói, những nhà khoa học kia đều rất biến thái, rút máu, mổ sọ, mổ bụng, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể đạt được mục đích.
Lý Cường nghĩ, nếu như người kia đổi thành cháu trai mình, vậy thì sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Cả đoạn đường, hai người không nói chuyện.
“Tiểu Tửu, Tiểu Long, nhanh ra ăn cơm đi. Hôm nay bọn chú mang về hai túi bánh quy mà các cháu thích nhất này!” Giọng nói của Trương Niệm xuyên qua màn vải mỏng, truyền đến tại của hai đứa trẻ thoạt nhìn xanh xao vàng vọt kia. Ánh mắt Lý Long có hơi hoảng hốt, nhưng lập tức sáng lên. Cậu bé kéo Lý Tiểu Tửu vẫn luôn ngồi yên, kích động chạy ra ngoài. “Cậu út, chú, cuối cùng hai người đã về rồi. Cháu rất nhớ các chú, anh cũng nhớ các chú.” Lý Cường mỉm cười ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn không có mấy thịt của cậu bé, mỉm cười và nói: “Có thật không đây?”
Lý Long thấy anh ta không tin, đôi mắt to đã ngập nước: “Cậu út, cậu không tin Tiểu Long nói sao? Nếu cậu không tin cháu, sau này cháu sẽ không thèm nói chuyện, không thèm chơi với cậu nữa đâu?” Cậu ta nói xong thì quay đầu và khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ nhỏ nhắn kia thật khiến người ta yêu thích.
Khóe miệng Lý Cường khẽ giật vài cái, lau tay lên áo mình vài cái, sau đó mới điểm một cái vào mũi cậu bé, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Được rồi, được rồi! Cậu út làm sao dám không tin cháu chứ?” Anh ta nói xong lại khẽ xoa vào cái bụng dẹp lép của cậu bé và mỉm cười, nói: “Xem ra cái bụng nhỏ của cháu cũng nhớ cậu út rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn nào!” Vẻ mặt Lý Long hưng phấn, vui mừng ôm chặt lấy cổ anh. Trương Niệm nắm một tay của Lý Long, vừa cười vừa nói, đi vào trong lều vải. Trương Niệm và Lý Cường đắp chăn suốt một đêm nhưng vẫn bị lạnh. Mới sáng sớm, cả hai người đã phải bò dậy. Dưới mắt hai người đều thâm quầng, rõ ràng buổi tối lại không được ngủ ngon.
Từ khi mạt thể đến, suốt một tháng nay bọn họ đã không nhìn thấy ánh mặt trời, nhiệt độ vẫn giảm mạnh. Bọn họ ở trong lều, trên mặt đất không có gì che, luôn ẩm ướt, bốn người cũng chỉ được phân có hai cái chăn mỏng. Bọn họ dùng mấy viên gạch kế cao rồi đặt mấy cái gỗ lên, ngay cả muốn xoay người cũng khó. Sáng sớm nào thức dậy, cả người đều thấy đau nhức. Lý Cường khẽ xoa trán của Lý Tiểu Tửu lại thấy hơi nóng, anh ta khẽ nhíu mày nói: “Tiểu Tửu thường bị sốt, cứ để vậy sợ là không ổn. Nếu như ngày nào đó bị sốt tới hỏng não thì phải làm sao?” Trương Niệm cũng hơi lo lắng, anh nhìn hai đứa trẻ đang nằm cuộn tròn, trong lòng thấy khó chịu.
“Chúng ta có thể làm gì được? Thôi, hôm nay chúng ta cố gắng làm nhiều hơn một chút, hỏi thăm xem có thể đổi lấy ít thuốc hạ sốt hay không.” Hai người mặc quần áo, lau mặt rồi cùng đi ra ngoài. Bọn họ đã đi sớm về tối như vậy liên tục một tháng, lúc đầu quá đói cảm thấy khổ sở, khó chịu nổi, nhưng bây giờ hai người đã dần dần thích nghi. Chẳng qua bọn họ không biết đến bao giờ thì cuộc sống này mới kết thúc. Khi đi qua quảng trường, bọn họ nhìn thấy có mấy trăm người tập trung lại, không biết đang bàn luận gì mà ầm ĩ hết cả lên. Hai người tò mò đi tới, nhìn thấy trên bảng công việc có dán một tờ giấy, bởi vì ở quá xa nên không thể nhìn rõ được, phía trước lại quá đông người, muốn chen cũng không chen vào nổi. Bọn họ đành kéo người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, hỏi: “Anh trai, anh có biết trên tờ giấy kia viết gì không? Sao có nhiều người xem vậy?”
Người kia liếc nhìn bọn họ, hơi kinh ngạc nói: “Các cậu không biết à? Tôi nói cho hai người hay nhé, lần này ZF phát hiện một vựa lúa lớn ở vùng ngoại ô phía tây. Nghe nói bên trong có đến mấy trăm tấn gạo cơ đấy.”
“Hơn nữa chỗ kia hơi khuất, không có zombies, cho nên lần này ZF thông báo, nếu có ai bằng lòng đi chuyển lương thực, mỗi người đều có thể nhận được năm mươi cân gạo, còn cung cấp thức ăn và nước uống trên đường đi đây. Mọi người không phải đều chờ ở đây sao? Dù sao cũng chỉ là đi làm người khuân vác, còn có quân đội theo nên mình cũng không cần phải sợ những quái vật kia. Sao nào, tôi thấy hai người đều rất khỏe mạnh, hay chúng ta làm một nhóm cùng đi?” Người đàn ông vạm vỡ vừa nói vừa nhướng mày.
Năm mươi cân gạo à! Trương Niệm và Lý Cường liếc nhìn nhau, nhiều lượng thực như vậy đủ cho bọn họ ăn rất lâu đấy.
Bọn họ không đến mức choáng váng trước tin tức này, cả hai đều đang do dự. Một là nghĩ đến hai đứa trẻ còn quá nhỏ, để chúng ở lại đây thì bọn họ không yên tâm. Hai là chuyến đi này thật sự an toàn sao? Bọn họ không chắc lắm và cũng không dám xác định.
Nhưng nghĩ tới hai đứa trẻ trong nhà đã gầy tới nỗi không còn ra hình người nữa, bọn họ lại có phần dao động! Người đàn ông vạm vỡ thấy hai người lộ vẻ do dự thì sốt ruột, thúc cùi chỏ vào người Lý Cường đang đứng bên cạnh. “Người anh em, sao hai cậu lại lề mề giống như đàn bà, có chút chuyện nhỏ này mà cũng phải do dự lâu thể. Có nhiều người đi cùng như vậy, các cậu còn sợ gì nữa? Đi đi, nếu như có chuyện gì, anh sẽ chắn cho hai cậu chạy trước, được chưa?”
Hai người dở khóc dở cười. Người này thật dễ quen. Mới lần đầu tiên gặp mặt lại nói ra những lời như vậy, hẳn cũng là một người thật thà. Thấy ánh mắt bọn họ có ý cười, người đàn ông kia hơi xấu hổ, mặt ửng đỏ, nắm tay ho khan vài tiếng rồi cúi đầu khẽ nói: “Hai người anh em, các cậu cứ nghe anh khuyên đi! Có nhiều thức ăn như vậy, chúng ta sẽ không cần phải chịu đói nữa. Mỗi ngày cứ phải gặm những cái bánh màn thầu khô khốc kia, miệng anh đây cũng sắp chai cả rồi. Hai cậu xem, bọn họ đều đi thành nhóm mấy người. Ba người chúng ta thoạt nhìn cường tráng như thế, hẳn sẽ chuyển nhanh hơn bọn họ. Nếu như người phía trên nhìn thấy, không chừng lại thưởng thêm cho chúng ta ít thức ăn nữa ấy chứ? Hai cậu nói có đúng không?” Bọn họ thật sự động lòng. Lương thực là thứ bọn họ đang cần nhất. Bây giờ đã có một cơ hội như thế, nếu bỏ qua thì quả thật quá đáng tiếc.
“Ông anh, anh có biết phải đi bao lâu không?” Người đàn ông vạm vỡ nhìn mọi người xung quanh, nhưng không dám chắc. Có quỷ mới biết được trên đường đi có thể xảy ra những chuyện gì? Nhưng vì muốn có bạn đi cùng, anh ta vẫn nói trái lương tâm: “Nhiều người như vậy, chắc cũng không tới hai ngày đâu!”
Hai người liếc nhìn nhau, lại hỏi: “Vậy quân đội sẽ rời đi vào lúc nào?” Người đàn ông vạm vỡ lắc đầu: “Anh không rõ lắm, chờ lát nữa loa phát thanh sẽ có thông báo, đến lúc đó chẳng phải chúng ta tới là biết sao?”
Hai người liếc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ chờ anh ở đây, được chứ?” Người đàn ông vạm vỡ đương nhiên đồng ý. Anh ta cũng có ý như vậy. Anh ta không nhịn được mà mỉm cười và khẽ gật đầu. Hai người rời khỏi quảng trường cũng không có ý định muốn đi làm việc nữa. Bọn họ đi tới nhà ăn nhận thức ăn rồi quay về lều vải. Lý Cường muốn Trương Niệm ở lại chăm sóc hai đứa trẻ, anh ta sẽ đi theo quân đội ra ngoài. Dù sao anh ta cũng khỏe hơn, làm việc nhanh hơn. Nhưng anh ta vừa nói ra ý này đã bị Trương Niệm phản đối. Bọn họ đi cùng nhau, một người năm mươi cân gạo, vậy hai người không phải là một trăm cân sao? Nếu ăn tiết kiệm thì không biết có thể ăn được bao lâu đâu. Cho dù bọn họ không có dụng cụ nấu ăn, cũng có thể lấy gạo đi đổi ít thức ăn dinh dưỡng ở nhà ăn, để cho hai đứa trẻ ăn ngon một chút.
Có trời mới biết, mỗi lần trở về nhìn thấy hai đứa trẻ đói tới mức nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng bọn họ khó chịu thế nào. Hai người đàn ông lại không thể nuôi được hai đứa trẻ, vậy còn có tác dụng gì chứ?
Có lẽ, bây giờ hai đứa trẻ là người thân duy nhất của bọn họ, dù thế nào bọn họ cũng phải nuôi hai đứa trẻ lớn lên, nếu không cho dù có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp mặt bố mẹ của bọn chúng được. Khi hai người trở lại lều vải, hai đứa trẻ đã tỉnh dậy, nhưng không thấy hoạt bát như mọi khi, chỉ mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường. Bọn họ đột nhiên hiểu ra, mỗi lần hai người trở về đứa trẻ Lý Long luôn cười vui vẻ như vậy, có lẽ chỉ vì không muốn để cho bọn họ phải lo lắng. Hai người đàn ông nghĩ tới đó lại không nhịn được, viền mắt đỏ hoe.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
501 chương
110 chương
23 chương
56 chương
10 chương
69 chương
5 chương
29 chương