Nhật Ký Tìm Chồng

Chương 9 : Viết nên câu chuyện của em

Thật cảm động. Là chuyện thật sao? Không thể nào. Chắc chỉ là tiểu thuyết thôi. Rốt cuộc người này là ai? Có ở trong giới võng phối không? Tui cũng muốn biết chân tướng cuối cùng là gì? … Gần đây, những chuyện nổi bật nhất trong giới võng phối: Thứ nhất là kịch truyền thanh “Hai công gặp nhau ắt có một thụ”, bộ này là tác phẩm mới nhất của một tác giả đam mỹ vô cùng nổi tiếng, hơn nữa còn là sản phẩm của xã đoàn lớn nhất giới võng phối – Tà Âm, vừa phát hành kịch đã khiến mọi người điên cuồng theo dõi. Kỹ thuật chế tác kịch truyền thanh cực kì cao siêu, càng giúp nó dễ dàng phá vỡ kỉ lục kịch truyền thanh có lượt nghe nhiều nhất. Thứ hai là CV chủ dịch của “Hai công” – Cung Thu. Hình tượng tổng giám đốc công đầy khí phách trong kịch như được “đo ni đóng giày” cho hắn. Thanh âm hoàn mỹ, diễn xuất tỉ mỉ càng khiến hắn chỉ trong nửa năm đã được đứng vào hàng ngũ các CV hàng đầu. Xã đoàn của hắn còn nắm cơ hội xây dựng kênh “Món ăn gia đình”, càng nhận được nhiều lời khen ngợi. Thứ ba là tác phẩm “Viết nên câu chuyện của em” được đăng trong một topic trên diễn đàn võng phối. Bài post được viết từ hai tháng trước, ban đầu không có nhiều người quan tâm. Nhưng trong hai tháng trở lại đây, tỷ lệ lượt xem càng ngày càng cao, hiện tại đã được xuất hiện trên trang đầu của diễn đàn, còn được đánh dấu hot. Rốt cuộc câu chuyện này là thật hay do tác giả bịa ra luôn là câu hỏi được mọi người tranh luận sôi nổi. Mà thân phận của tác giả càng khiến người ta tò mò hơn. Nội dung của bài post như sau: Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với người kìa là trong một buổi tiệc chào mừng người mới. Khoảng thời gian đó, tôi vừa được công ty mới mời về làm việc, hai tháng trước khi chuyển sang công ty mới có hai tháng rảnh rỗi, nghỉ lâu sẽ thấy buồn chán, đúng dịp lên mạng nhìn thấy có một xã đoàn tuyển người mới, vì thế tôi đã đổi acc phụ đến nghe. Người kia không tham gia hòa đồng với mọi người giống những người mới khác. Hắn chỉ lặng lẽ đứng ở một góc, im lìm không lên tiếng. Nhưng vừa nghe thấy hắn cất giọng nói, tôi đã bị hấp dẫn. Hắn được ông trời ưu ái ban cho điều kiện thuận lợi nhất để làm một CV, nhưng trong tương lai có thể phù hợp với kịch hay không thì còn rất khó nói. Lần thứ hai tiếp xúc với hắn là vì một bộ kịch truyền thanh. Lúc đó, tôi nhận được sự giới thiệu của bạn bè, không ngờ lại là hắn. Cũng chính vì vậy, khi vừa mới bắt đầu, tổ kịch đã có lời đồn rằng tôi vì người mới mà phá vỡ quy tắc của mình. Chẳng thể phủ nhận hoàn toàn công lao của bạn tôi, bởi vì không có lời đề cử của cậu ta, tôi sẽ không còn nhớ đến hắn nữa. Nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là tôi. Thật ra ngay lúc đó, trong danh sách chủ dịch công có không ít CV hàng đầu được đề cử. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không tìm được cảm giác mà mình muốn. Sau lần thứ hai nghe giọng nói của hắn, cuối cùng tôi cũng tìm ra lời giải cho vấn đề. Thanh âm của hắn cực kỳ phù hợp với vai chủ dịch công trong kịch, vừa trầm ổn vừa quyến rũ, còn mang đến cảm giác “tự tin và hững hờ” không dễ gì nhận ra được. Chính vì chút “tự tin và hững hờ” này khiến tôi chọn hắn. Cho dù tôi chọn hắn vì lí do gì đi chăng nữa, hắn vẫn có một khuyết điểm vô cùng lớn – diễn xuất không đủ. Hắn có giọng nói trời sinh nhưng không có cảm tình. Bộ kịch đó đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng tôi.  CV mà tôi muốn dùng phải là người thích hợp nhất, mà CV phù hợp với bộ kịch này nhất – hắn cuối cùng lại bỏ dở giữa chừng. Vốn cho rằng tôi chỉ quen biết được hắn trên mạng internet, nhưng ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn ngoài đời, hắn vừa mở miệng nói là tôi đã nhận ra. Không ngờ hắn chính là tổng giám đốc công ty tôi mới tới nhậm chức. Phải chăng đây chính là ý của ông trời khi bộ kịch truyền thanh thứ hai lại có hắn. Lần này, tuy rằng hắn vẫn oán hận, cằn nhằn, nhưng cuối cùng vẫn phối hợp PIA kịch với tôi, chấp nhận làm lại âm. Mặc dù ngoài miệng tôi chưa nói ra, ở trước mặt hắn cũng không thể hiện ra, nhưng sự kiên trì của hắn quả thực đã làm tôi rung động sâu sắc. Hai chúng tôi đúng là oan gia ngõ hẹp. Bất kể là ở trên internet hay ngoài đời, vừa nhìn thấy mặt đã đấu võ mồm. Sau này khi không còn được cãi vã với hắn, tôi lại có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Tôi quả thật rất M… Lần thứ hai bị một người bạn quấy rầy trong tiệc rượu, tôi đã định lật mặt. Tôi chỉ coi người đó là bạn, nhưng người đó hiển nhiên không cho rằng như thế. Vốn tưởng thấy tôi mất mặt hắn sẽ vui vẻ lắm, nào ngờ hắn lại tới giúp đỡ tôi. Một tiếng “bảo bối” khiến tôi lập tức rơi vào tay giặc, không thể tự thoát ra được nữa. Chỉ một nụ hôn phớt cũng khiến cho tâm trạng tôi xoắn xuýt mất mấy ngày… Trên mạng, khi biết hắn muốn tham gia tiết mục phỏng vấn, tôi chủ động gửi tin cho tổ chế tác muốn tham gia. Tôi sợ hắn sẽ bị bắt nạt, gây khó dễ, sợ hắn không có kinh nghiệm, không thể ứng phó được. Vì tình cảm cá nhân mà hắn tuyển dụng người phát ngôn quảng cáo không thỏa đáng khiến tôi rất tức giận. Thật ra sau này ngẫm lại, tôi đâu có tức giận, tôi đang ghen mới đúng… Chỉ vì một câu nói của hắn, tôi đã đánh mất sự chuyên nghiệp mình rèn luyện hằng này, ngay cả ở trong kịch truyền thanh cũng mất đi sự đúng mực, trở thành một người cố tình gây sự, mượn việc công trả thù tư… Sau này, âm thô của kịch truyền thanh là tôi cùng hắn thu âm trực tiếp tại nhà hắn. Tôi còn lét lút lưu phần âm bị cắt đi trong điện thoại di động. Mỗi khi mệt mỏi, tôi vẫn thấy thỏa mãn. Khi hắn đọc lời thoại đó là hắn đang nói với tôi. “ Nếu như có thể, anh nhất định sẽ không phụ lòng em lần nữa. Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì… Khi tôi dốc hết can đảm để thổ lộ với hắn, hắn đã từ chối. Tôi rất đau lòng, cho dù biết hắn có người trong lòng, nhưng vẫn muốn cố gắng. Tôi thật lòng thích hắn. Nào ngờ hắn không tới công ty nữa, cũng không về nhà. Tôi gọi điện thoại cho hắn, hắn lại không nghe. Tôi nhắn tin QQ cho hắn, hắn cũng không đáp. Ngày đầu tiên, tôi còn có thể tự an ủi mình, rằng nhất định là hắn quên mang điện thoại di động theo. Ngày thứ hai, tôi tự nói với mình rằng có thể hắn bận quá nên không có thời gian nghe điện thoại di động… Tôi tự cho bản thân ba ngày, nếu như đến ngày thứ ba mà hắn vẫn trốn tránh tôi, tôi sẽ từ bỏ. Kết quả là tới ngày thứ ba, tôi lại hèn mọn thay đổi ý định, biết đâu ngày mai hắn sẽ trở về… Hôm nay đã là ngày thứ năm hắn bỏ đi. Hắn quả thật không muốn gặp tôi nữa. Sau khi gửi thư từ chức, trong lòng tôi đau đớn không nói nên lời, chua xót vô cùng, mọi chuyện chẳng hề thoải mái như trong tưởng tượng. Vị cấp cao trước đây thuê tôi về làm việc cũng không nhiều lời giữ tôi lại. Ông nói với tôi rằng: “Cháu à, đừng cố miễn cưỡng bản thân. Cháu không vui, ông sẽ không ép cháu ở lại. Đây chẳng phải cũng chính là ước nguyện ban đầu lúc ông mời cháu tới đây sao? Nếu sau này cháu muốn trở về, lúc nào ông cũng hoan nghênh cháu.” Được ông ấy ngầm đồng ý, việc từ chức của tôi rất thuận lợi. Thế nhưng tôi cũng xấu hổ vô cùng. Hợp đồng ba năm, tôi chỉ làm nửa năm, thật sự quá vô trách nhiệm, cũng rất có lỗi với ông ấy. Nhưng trong trái tim tôi quá đau đớn, không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Nhất thời hờn giận cũng được, nhất thời buông thả cũng được, tôi cần tìm cách trút nỗi buồn trong lòng ra. Đến tận buổi chiều, tâm trạng tôi vẫn không thể bình tĩnh được, vì thế tôi ra ngoài uống vài li rượu. Trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại bước vào quán rượu – nơi tôi thổ lộ với hắn. Nếu như tâm trạng trước đó là tự trách bản thân vì sự sốc nổi và vô trách nhiệm của mình thì khi bước vào quán rượu đó, tôi không biết phải hình dung cảm thụ của mình như thế nào. Giống rơi vào hầm băng? Hận mình không cố gắng tranh đoạt? Hay cảm thấy may mắn vì mình không hối hận mà xin rút lại thư từ chức?… Hóa ra trong năm ngày này, hắn đang ở bên một người khác. Đối phương xứng đôi với hắn trên mọi phương diện, hóa ra đây chính là người hắn thích. Nhìn bộ dạng vui vẻ và cử chỉ thân mật của họ, trong lòng tôi chua xót cực kì. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố chấp không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy, cho tới khi hai người bọn họ hôn môi… Đây mới chính là người mà hắn thích thật lòng. Đối với tôi, hắn chỉ đang trêu đùa mà thôi. Tôi tự nói với bản thân rằng nên vui mừng thay cho hắn. Hắn may mắn hơn tôi, có thể ở bên người mình thích. Về đến nhà, tôi mở QQ muốn nói với hắn mấy lời cuối cùng, để sau này hắn không cần phải cảm thấy nặng nề vì tôi nữa: “Xin lỗi, trước đây là tôi gạt anh. Tôi không thích anh.” Nhưng tôi không thể nói lời trái lương tâm như vậy, xóa rồi lại viết, vẫn không thể nào gửi đi được. Tôi đã từng nỗ lực, nhưng trong thế giới tình cảm, không phải cứ nỗ lực là sẽ có thu hoạch, đã đến lúc phải buông tay… “Xin lỗi, trước đây mang đến nhiều rắc rối cho anh. Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa.” “Giỏi thật, tổng giám đốc Tiêu của chúng ta bận rộn tới mức ngay cả anh em cũng quên mất!” Buổi trưa, Dư Nguyên tới, tiện thể bàn chuyện hợp tác với công ty đối tác ở tòa nhà bên cạnh. Anh hẹn Tiêu Trình cùng đi ăn cơm trưa, nhưng gần tới giờ cơm rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Trình đâu, anh đành phải tự mình tới mời người đi. “Ngại quá, tôi bận rộn quên cả thời gian.” Tiêu Trình đứng lên, xoa xoa bả vai đau nhức. Không còn Mạc Phong, hết thảy mọi thứ đều phải do hắn tự tay xử lý. Công việc quá tải khiến hắn không thở nổi. Quá nhiều dự án chờ hắn đưa ra quyết định. Đã lâu rồi hắn không có một bữa cơm ngon, một giấc ngủ tròn. Mỗi ngày làm việc, Mạc Phong chưa từng oán giận câu nào, sắp xếp mọi việc mình phụ trách ổn thỏa vô cùng, mới có thể giúp hắn có thời gian rảnh để lên mạng, về nhà nấu cơm. Hóa ra công việc của Mạc Phong vất vả như vậy, thế mà ngày nào hắn cũng khiến cho Mạc Phong bận bịu hơn gấp đôi… “Cậu ấy không rời khỏi giới đúng không? “Hai công” vẫn chưa kết thúc, cậu ấy nhất định sẽ quay về.” Tiêu Trình buông đũa, ăn cơm mà như nhai sáp, không thấy mùi vị gì. “Ừ, khi nào cậu ấy xuất hiện, chúng tôi sẽ báo cho cậu ngay lập tức, giúp cậu bắt lấy cậu ấy.” “Được…” “Yên tâm đi. Xã đoàn chúng ta nhiều người như vậy, sức mạnh đông đảo, chỉ cần cậu ấy vừa xuất hiện, tuyệt đối không thể chạy thoát!” “Tốt…” Haizz, Dư Nguyên thở dài trong lòng. Anh chẳng biết phải an ủi thằng bạn thân như thế nào. Không ngờ lần này vì Phong Mặc, ngay cả sự nghiệp “tìm chồng” cố chấp như thế cũng bị thằng bạn thân bỏ mặc. “… Mạc Phong…” “…” Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, trái tim bỗng nảy lên một cái, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Trình. “Mạc Phong chỉ ỷ vào khuôn mặt đó mới có thể nổi tiếng trong ngành.” “Làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Ông chủ chúng ta trước đây sờ nó một cái còn bị nó đánh.” “Đúng vậy. Nó có được ngày hôm nay không biết đã bò lên giường của bao nhiêu người rồi… Ông chủ chúng ta nhất định là không đủ tư cách, không thể lọt vào mắt xanh của nó…” … “Á, ối!… Mày là ai?! Tại sao lại đánh tao?!” “Mày dừng tay!…” Trong phòng ăn đột nhiên vang tiếng “rầm rầm”, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng bát đĩa vỡ tan thành tạo nên chấn động không nhỏ. Mọi người đều tò mò tới xem. Hai người bị đánh nhìn kẻ đột ngột xông tới hành hung họ, không nói lời nào đã ra tay khiến họ không hiểu tại sao. Người đó bộ dạng luộm thuộm, ra tay cũng quá độc ác, cứ như bọn họ có mối hận ngút trời với hắn vậy. “Bọn khốn kiếp chúng mày! Không có bản lĩnh còn đi bịa đặt, nói xấu người khác!” Tiêu Trình tức giận tới mức cả người phát run, nắm đấm tự động vung về phía hai người kia. Các đốt ngón tay bị xiết chặt tới mức đau đớn, phát ra cả tiếng khớp xương kêu răng rắc, kháng nghị sự hung ác của chủ nhân. Sự đau đớn từ bàn tay cũng không thể nào ngăn cản nỗi đau đớn, lo lắng trào lên từ đáy lòng. Suốt quãng đường đời vừa qua, Mạc Phong đã vượt qua như thế nào? Có quá nhiều người chèn ép cậu ấy?! Tiêu Trình bị tức giận tới mù quáng, hận kẻ khác đồng thời cũng hận chính mình. Hắn cũng chính là một trong những kẻ đáng chết đã bắt nạt gây khó dễ cho Mạc Phong! Nếu như hắn quen biết Mạc Phong sớm hơn thì tốt, nếu như có thể nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì tốt, nếu như sớm vứt bỏ điều cố kỵ trong lòng thì tốt… Hắn nhất định sẽ bảo vệ Mạc Phong thật tốt, không để cậu ấy phải chịu bất cứ khó chịu nào. Nếu không phải do những kẻ khốn nạn này chèn ép, dựa vào năng lực của Mạc Phong, thành tựu của cậu ấy nhất định không chỉ có như hôm nay! Nếu như khi đó hắn có thể ở bên cạnh cậu ấy… “Mạc Phong có được ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào tài hoa và nỗ lực của cậu ấy!… Sau này chúng mày… Còn dám nói bậy về cậu ấy, tao gặp lần nào sẽ đánh chúng mày lần đó.” Trong lòng đau đớn, giọng nói cũng chua chát theo. Tiêu Trình không ngừng hít sâu mới có thể nói hết lời. “Tiêu Trình, đừng đánh nữa!… Mau đi bôi thuốc thôi. Ra tay cũng không cân nhắc thiệt hơn, tay đã sưng đến vậy!” Từ trước tới nay chưa từng thấy Tiêu Trình điên cuồng như vậy, không thể nào cản nổi. Nhà hàng cao cấp này tọa lạc trên con đường thương nghiệp phồn hoa nhất trung tâm thành phố, những người ra vào đều là tinh anh của giới thương gia. Từ khi khai trương tới nay, trong nhà hàng chưa từng xuất hiện tình huống đánh nhau như vậy, thế nên sự việc lần này lập tức gây chấn động mạnh. Sau khi nghe được tin tức, mấy tờ báo cùng truyền thông tranh nhau chạy tới thu thập tin tức hiện trường. Tập đoàn họ Tiêu ở ngay gần đây, bởi vì ưu thế địa lý, phóng viên của tập đoàn chính là những người đầu tiên tới nơi. Vốn tưởng rằng hôm nay mình sẽ thu được tin tức nóng hổi, không ngờ vừa tớ đã thấy sếp nhà mình… “Mọi người đừng chụp, đều là hiểu lầm thôi…” “Xin mọi người đừng chụp ảnh…” Phóng viên của tập đoàn họ Tiêu và nhiếp ảnh gia vội vàng ngăn cản truyền thông đang tới, lập tức gọi điện cho cấp trên cầu cứu, mau chóng phong tỏa tin tức, ngàn vạn lần đừng để cho tổng giám đốc nhà mình lên trang nhất vì đánh người! “Tra ngay hai người kia đến từ công ty nào, tôi muốn để thằng chủ khốn kiếp của họ không thể lăn lộn ở đây được nữa.” Ngay trước khi rời đi, Tiêu Trình giao nhiệm vụ cho nhân viên của mình. “Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay.” Tuy rằng giọng nói của tổng giám đốc Tiêu nghe rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người chẳng ai dám chậm trễ.