An Tiểu Yêu xé ráchmọi thứ trên giường, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, nước mặt rơi đầytrên gương mặt. Long Viêm Dạ nhìn thấy An Tiểu Yêu như vậy cảm thấy rấtđau lòng. "Tiểu Yêu, em đừng như vậy mà————" Bốp ———— An Tiểu Yêu không hề báo trước giơ tay tát thẳng vào mặt Long Viêm Dạ. Bây giờ An Tiểu Yêu đang rất hận, không biết phải làm thế nào mới tốt thìLong Viêm Dạ lại cố tình chường cái mặt ra làm gì chứ. An Tiểu Yêu chỉmuốn làm cho hai người bọn họ lập tức biến khỏi tầm mắt cô mà thôi. Lần phả bội này so với trước kia làm cho An Tiểu Yêu càng khó chịu hơn, côkhông chịu nổi nữa rồi, phải rời khỏi nơi này, ở lại đây cô sẽ không thể thở nổi. An Tiểu Yêu nhìn hai người vẫn đang đứng im trong phòng, cuốicùng cảm thấy không khí quá ngột ngạt không thở nổi nên quay lưng bỏ rangoài. Bọn họ không đi, vậy thì cô đi! LongViêm Dạ nhìn thấy An Tiểu Yêu như vậy, cũng không còn quan tâm đến bấtkỳ điều gì nữa, nhanh tay kéo An Tiểu Yêu lại. Lúc này Lâm Nha mới nhẹnhàng đến bên cạnh An Tiểu Yêu, cô biết rất rõ bây giờ An Tiểu Yêu đangrất tức giận nhưng không phải tức cô mà là đang giận Long Viêm Dạ kiacơ. "Tiểu Yêu, chúng tớ sẽ đi. Cậu ở lại chăm sóc cho Tiểu Dạ thật tốt nha ————" "Không cần phải lo!" An Tiểu Yêu chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Nha lấy một cái, dù sao đây cũngđã từng là người bạn của cô, vậy thì chỉ có thể tự trách mình có mắt như mù mà thôi. Lâm Nha ở đây là ý định của cô, cô đã dẫn sói vào nhà củachính mình rồi, nếu lúc đó Long Viêm Dạ kiên định một chút thì có lẽ côđã không bị rơi vào cảnh này! An Tiểu Yêu cố gắng hất hayLong Viêm Dạ ra, tay lau đi nước mắt trên khóe mi của chính mình. Đủrồi, cô đã chịu quá đủ rồi! Nếu như những chuyện của bốn năm chỉ là hiểu nhầm thì bây giờ thấy cảnh này An Tiểu Yêu đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi. An Tiểu Yêu chỉ tay về phía cánh cửa, lý trí cũng đã quay về. "Long Viêm Dạ, lập tức đi đi cho khuất mắt tôi. Nếu như anh còn có chút tựtrọng thì đừng để tôi phải nói những lời khó nghe mới chịu đi ————" An Tiểu Yêu cố gắng gỡ chiếc nhẫn cầu hôn của Long Viêm Dạ trên ngón áp úp của mình. Chiếc nhẫn lạnh lẽo nằm trên tay An Tiểu Yêu, cô đưa ném nólên người Long Viêm Dạ. Chiếc nhẫn đập vào người Long Viêm Dạ rồi rơixuống sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, nó lăn mấy vòng rồi nằm im dướigầm giường. Trái tim Long Viêm Dạ gần như chết lặng, hànhđộng này của Tiểu Yêu đã nói rõ quyết tâm của An Tiểu Yêu. Bao nhiêu lời muốn nói Long Viêm Dạ đành nuốt vào trong, chỉ biết cắn chặt răng, lặng lẽ rời khỏi căn nhà ———— Lâm Nha khẽ mỉm cười, với tay lấyhành lý của mình đi theo sau Long Viêm Dạ. Thật ra thì không nhất địnhcô phải đến sống chung với Long Viêm Dạ nhưng chỉ cần cô đi cùng LongViêm Dạ ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ làm cho An Tiểu Yêu hiểu lầm, cơhội tốt như vậy sao Lâm Nha lại có thể bỏ qua vô ích chứ. Đôi cẩu nam nữ này cuối cùng thì cũng đi! Căn phòng trở nên yên tĩnh đếnđáng sợ, An Tiểu Yêu dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống. Không kìm nổinước mắt nữa, nó chảy ra như vỡ đê, úp mặt vào đầu gối mà khóc, toànthân An Tiểu Yêu không còn chút sức nào nữa. An Tiểu Yêu thầm than sốphận không công bằng, than thở cảnh ngộ của mình ———— Mộtđôi tay bé nhỏ xoa nhẹ lên mái tóc An Tiểu Yêu, cô ngẩng đầu lên nhìnthấy An Niệm Dạ đang mở tròn đôi mắt nhìn mình, đôi mắt ngây thơ nhưngchất chứa sự chín chắn của người lớn và u buồn. Vẻ mặt Tiểu Dạ đầy lolắng. "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không? Tiểu Dạ sẽ ngoan ngoãn, mẹ nín đi nha ————" Đôi tay mũm mĩm nhỏ nhắn không ngừng lau nước mắt trên mặt An Tiểu Yêu,Tiểu Dạ không nói cho An Tiểu Yêu biết chuyện mình bị Lâm Nha đánh đập,giờ cậu rất lo lắng cho mẹ và muốn biết vì sao mẹ lại khóc? Thật ra vừanãy ở trong phòng ngủ bên cạnh, Tiểu Dạ cũng có nghe được cuộc cãi vãnhưng vì Lâm Nha vẫn còn trong đó nên cậu không dám ra khỏi phòng. Saukhi biết chỉ còn cậu với mẹ trong nhà, Tiểu Dạ mới dám rón rén ra khỏiphòng, chạy đến bên mẹ. "Tiểu Dạ ————" Mắt An Tiểu Yêu ngấn lệ, hình ảnh Tiểu Dạ trước mặt bị nước mắt làm nhòe đi nhưng cô vẫn nhận ra Tiểu Dạ đã gầy hơn trước rất nhiều. Tiểu Yêu tựtrách mình không xứng đáng làm mẹ, không thể cho Tiểu Dạ một gia đìnhhoàn chỉnh, cô cũng đã không quan tâm nhiều tới Tiểu Dạ. An Tiểu Yêu càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt lấy Tiểu Dạ, khóc thật to———— Những giọt nước mắt chảy ra như rửa trôi đi những ấm ức, thổi bay đi tất cẳhèn yếu trong lòng. Giờ cô không có Long Viêm Dạ nhưng không phải vẫncòn có Tiểu Dạ bên cạnh sao? Cô không có tình yêu nhưng còn có tình thân mà. An Tiểu Yêu vẫn nhớ lần trở về Canada ba cô đã nói những gì, côchợt thấy hạnh phúc, khuôn mặt dịu dàng của An Ba, Mặc kệbây giờ trời có sập xuống thì chỉ cần có Tiểu Dạ ở bên cạnh thì cô sẽ có đủ dũng khí bước tiếp. An Tiểu Yêu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, bếTiểu Dạ đi thu dọn đồ đạc lại. Dù sao Tiểu Dạ vẫn chỉ là đứa bé bốn tuổi nên không thể hiểu hết mọi chuyện nên khi thấy mẹ cậu vội vàng thu dọnhành lý thì Tiểu Dạ cảm thấy tò mò. "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" "Bảo Bảo ngoan! Mẹ sẽ dẫn con đi khỏi đây nha. Chúng ta sẽ về với ông ngoại, sau này mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt!" An Tiểu Yêu xoa xoa đầu Tiểu Dạ, đã không còn hi vọng nữa thì cô rời khỏiđây thôi. Cứ nghĩ rằng có thể hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng màthôi, chỉ là cô tự mình tưởng tượng thôi. Thì ra bản tính con ngườikhông thể thay đổi được, vì tương lai Tiểu Dạ, An Tiểu Yêu không thểkhông rời khỏi nơi đau khổ này. Khóc thì cũng khóc rồi, cãi nhau cũng đã cãi rồi, mọi chuyện cũng đã chấm hết. Không còn muốn truycứu chuyện này nữa, mọi thứ ở đây đã không còn điều gì quan trọng với An Tiểu Yêu nữa ———— Dưới cầu thang tối om có một bóng ngườilặng lẽ ngồi đó. Hết điếu này lại đến điếu thuốc khác được rút ra, mọichuyện đều là tự bản thân gây ra nhưng anh, Long Viêm Dạ sẽ không để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đâu. Long Viêm Dạ không có điđâu cả, sau khi ra khỏi căn hộ của Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ liền trốntrong dưới cầu thang này. Không biết vì sao nhưng Long Viêm Dạ luôn cảmthấy lo sợ, khi thấy Lâm Nha rời đi, Long Viêm Dạ liền cảm thấy có điềugì đó khó hiểu nhưng giờ anh không có tâm trạng mà nghĩ đến điều này,mọi tâm tư của anh giờ chỉ có An Tiểu Yêu mà thôi.