Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
Chương 17 : Nhược điểm
Ánh sao bao phủ, bóng kiếm đâm qua, cảnh tượng cực đẹp nhưng lại mang đến sát khí không thể che giấu.
Trình Lệnh đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, vừa cúi đầu nhìn đã thấy một cỗ ánh sáng đang khuếch tán ra toàn cơ thể: “ Không! Không….”
“ Lão tổ!” Trình Diệu trơ mắt nhìn thân thể Trình Lệnh tán loạn. Nam tử trung niên bên cạnh hắn vung tay bắt lấy một bóng dáng mờ mịt, đó là ba hồn bảy vía mà tu sĩ khi đến tiêu dao cảnh mới có thể ngưng luyện, chỉ cần hồn phách bất diệt, tu sĩ đó cũng sẽ không thật sự chết đi.
Nếu tu sĩ có tu vi đạt tới độ kiếp kỳ, thân thể bị hủy hoặc bị thiêu cháy có ba con đường có thể đi: một là dùng thiên tài địa bảo đúc lại thân thể, sau đó có thể thành tán tiên, nhưng thiên tài địa bảo rất khó tìm, quá trình lấy được nó khó lại càng thêm khó. Hai là chuyển sang tu quỷ đạo, nhưng sau đó chỉ có thể hạ nhập Minh giới, không thể thượng nhập tiên giới. Con đường cuối cùng, chính là vào vòng luân hồi, chuyển thể trùng tu.
Nhưng ba con đường này đều phải có một điều kiện tiên quyết, hồn phách không thể bị hư hại.
Tu vi Trình Lệnh không đủ, chỉ có thể đi hai con đường sau.
“ Sư phụ!” Trình Diệu kêu lên với nam tử bên cạnh.
“ Chớ hoảng sợ, ta sẽ đưa ông ấy vào vòng luân hồi.” Nam tử trung niên tuy mang diện mạo bình thường nhưng uy áp so với Trình Diệu lại hơn gấp trăm lần, hắn nói bằng giọng hời hợt, có thể thấy việc này đối với hắn không khó khăn gì, nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn cũng có chút thay đổi.
Bởi vì hồn phách Trình Lệnh bắt đầu xuất hiện những vết rách, như một tấm gương vỡ thành ngàn vạn mảnh, tan thành tro bụi.
Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn Trình Tử Xuyên đang lẳng lặng đứng đối diện, vẻ mặt không có chút ngạc nhiên nào: “ Tiểu tử, ngươi ra tay rất ngoan độc.”
“ Đây là điều Trình gia dạy ta, lệnh đồ cũng đã chính mình làm mẫu trong Cổ Linh Mộ - - nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.” Trình Tử Xuyên vuốt vuốt bạch y, tuy vừa đánh Trình Lệnh hồn phi phách tán nhưng lại không có lấy một tia dao động, giọng nói không hề mang theo khói lửa, “ Cửu Nguyên tiên môn chẳng lẽ cũng muốn nhúng tay vào ân oán giữa ta và Trình gia?”
“ Ngươi có biết ta là ai không?” Nam tử trung niên nhăn mày hỏi.
Trình Tử Xuyên đáp: “ Cửu Nguyên tiên môn đầm rồng hang hổ, chín sơn chủ chấp quản chín ngọn núi, chắc ngươi là một trong số những nhân vật đó.” Chủ nhân của chín ngọn núi cơ hồ đều là những nhân vật đứng đầu tu chân giới, cách cảnh giới ngộ đạo dẫn kiếp chỉ một bước ngắn.
“ Đạo hiệu của ta - - Huyền Dự.”
Huyền Dự chân nhân, người đứng đầu một ngọn núi của Cửu Nguyên tiên môn, danh tiếng cực vang vọng. Hắn vốn chưa bao giờ nhận đệ tử, mười hai năm trước, khi hắn nhận Trình Diệu liền thấy đó là một mầm non tốt nên phá lệ coi trọng, sau đó Trình gia cũng thu được ích lợi lớn.
Trình Tử Xuyên gật đầu, nhàn nhạt thăm hỏi: “ Có lễ.”
Thái độ của Huyền Dự đối với hắn có chút không vui: “ Mâu thuẫn của ngươi và Trình gia ta cũng đã nghe qua, đó chỉ là chuyện nhỏ, nhìn ngươi khí độ bất phàm, căn cốt tuyệt hảo, cần gì phải vì một ân oán nhỏ mà hủy đi con đường trước mắt? Nếu ngươi chịu thề không làm Trình gia khó xử, bắt tay giảng hòa với Diệu nhi, ta có thể thu ngươi vào Cửu Nguyệt
Môn…”
“ Mặt thật dày, nói lời này cũng không thấy xấu hổ!” Đột nhiên một tiếng giễu cợt vang lên, tiểu ma nữ vừa mở miệng chính là có bản lĩnh chọc cho người ta phát điên. Huyền Dự trầm mặt xuống, tỏa ra sát ý kinh người.
Đôi khi Trình Tử Xuyên thấy cái sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng vô cùng tốt, vì việc nàng mắng chửi người này làm hắn cảm thấy thật thống khoái!
“ Sư phụ, không cần tốn nước miếng với chúng!” Trình Diệu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là lửa giận ngút trời, tam tổ Trình gia một người táng thân dưới lôi kiếp, một người bị Trình Tử Xuyên chém giết, đối với
Trình gia mà nói cơ hồ chính là tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu một thời gian nữa Trình gia không có người quản lý hẳn sẽ rơi vào hoàn cảnh không thế không lực.
Bàn tay hắn khẽ đảo, một cái trống đồng đột nhiênhiện ra, trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười lạnh: “ Trình Tử Xuyên, căn cơ đã được cải tạo thì sao? Ngươi nghĩ ta không biết nhược điểm trí mạng của ngươi sao?”
Nhìn thấy cái trống đồng kia, ánh mắt Trình Tử Xuyên khẽ biến.
Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, nàng cũng không biết nhược điểm của Trình Tử Xuyên đâu, Trình Diệu lại dám khẳng định như thế?
Lúc này, Huyền Dự lại làm ra bộ dạng cao nhân, đứng một bên thản nhiên nói: “ Diệu nhi, tiểu bối vô lễ, ngươi thay sư phụ giáo huấn bọn họ một chút đi.”
Trình Tử Xuyên giữ chặt tay Lâu Nguyệt Đồng, mặc dù thần sắc không đổi lại thấp giọng nói: “ Rời khỏi đây trước đi.”
Lâu Nguyệt Đồng kinh ngạc, vật gì có thể khiến người này kiêng kỵ?
Âm thanh trống đồng trong tay Trình Diệu vang lên, đồng tử Lâu Nguyệt co rút - - công kích của trống đồng này lại là nhằm vào hồn phách!
Nàng lập tức phát hiện thân thể Trình Tử Xuyên khẽ run, cho dù cố gắng tự áp chế nhưng ánh mắt lại xuất hiện xu thế muốn tan rã: “ Ngươi làm sao thế?” Tuy nói là nhằm vào hồn phách nhưng uy lực của cái trống này cũng không phải mạnh lắm mà!
Tiếng trống “Đông đông đông” khuếch tán, tiếng sau so với tiếng trước còn chấn động hơn vài phần. Khóe miệng Trình Diệu khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười đắc ý quỷ dị, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên, gằn từng chữ: “Trình Tử Xuyên, bất luận kẻ nào cũng có thể thắng ta, chỉ có ngươi... Vĩnh viễn! Không! Bao! Giờ! Có thể!”
Nội tâm Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi, cảm giác đau đớn mãnh liệt ập đến, hồn phách dường như đang bị một lưỡi dao xé rách, nhưng… không phải là cảm giác của nàng, là của Trình Tử Xuyên!
Khế ước thượng cổ đã có hiệu lực.
Nàng hung hăng nhíu mày, vung tay tạo ra một tầng kết giới vô hình ngăn cản âm thanh trống đồng, kéo Trình Tử Xuyên rời đi.
“ Muốn chạy?” Trình Diệu một bên đánh trống, một bên cầm Xích Hoàng Kiếm.
Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh duỗi tay ra, cuồng phong mãnh liệt nổi lên, khói đen cuồn cuộn như có ngàn vạn yêu ma kêu khóc, khi Trình Diệu một kiếm phá vỡ luồng khói đen, bóng dáng hai người đã biến mất.
“ Trốn?” Huyền Dự không vui.
Trình Diệu cười lắc đầu: “ Chúng không trốn được.”
“ Hai người đó không đủ tạo uy hiếp, ngươi tự giải quyết đi, vi sư còn phải đi tìm sư muội ngươi. Nếu gặp nguy hiểm, hãy bóp nát tín phù.”
“ Vâng, sư phụ.”
Lâu Nguyệt Đồng mang Trình Tử Xuyên quay lại Thiên Lâm Thành, khi họ đang ở khách điểm chờ Cổ Linh Mộ hiện thế, Tô Duyên đã rất hào sảng trả tiền thay họ.
“ Không chết sao?” Lâu Nguyệt Đồng mất hứng dựa vào bàn, lạnh nhạt hỏi.
Hình như từ khi nàng gặp Trình Tử Xuyên liền liên tục lâm vào tình cảnh phải chạy trốn, thật làm người ta khó chịu!
“ Còn sống.” Rời khỏi phạm vi tiếng trống, Trình Tử Xuyên nhìn đã không còn gì đáng ngại, hắn rũ mắt, tóc đen xõa xuống che lấp cảm giác tịch diệt, vẻ mặt nhàn nhạt không hề có chút chật vật, “ Đa tạ đạo hữu giúp đỡ.”
“ Không cần đa tạ, ngươi rửa sạch cái cổ rồi đưa đây bồi thường cho ta là được.”
Trình Tử Xuyên: “…”
“ Sao?” Lâu Nguyệt Đồng nhíu mắt, tính ngang ngược lộ cả ra ngoài, “
Không muốn?” Tuy không thể luyện hắn thành huyết nhân nhưng việc này cũng không thể ngăn nàng hút máu hắn, hừ!
“… Trống đồng vừa rồi của Trình Diệu chính là ‘Tán hồn cổ’.” Trình Tử Xuyên nói sang chuyện khác để hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“ Cho nên? Ngươi bị thứ đồ chơi kia dọa đến hồn phách cũng không còn nữa rồi à?” Lâu Nguyệt Đồng không khách khí đẩy hắn sang một bên, lười biếng nhảy lên giường, “ Lần đầu tiên nói trước, lần sau sẽ không có chuyện làm không nữa đâu.”
Dù sao cũng đã bị một cái khế ước trói chặt, Lâu Nguyệt Đồng lười ngụy trang, bản tính ác liệt lộ rõ.
Cũng may dung mạo của nàng ngây thơ lại xinh đẹp nên không quá làm người ta chán ghét, ngược lại lại mang lại một loại cảm giác giảo hoạt đáng yêu.
Trình Tử Xuyên không tức giận, một câu lại chọc giận nàng: “ Hiện tại chúng ta tính mạng tương liên, ta chết ngươi cũng chết, nếu đạo hữu không thèm để ý đến tính mạng của mình thì cũng tùy ngươi thôi.”
Lâu Nguyệt Đồng trong nháy mắt nhảy lên nhéo cổ hắn: “ Lặp lại lần nữa?”
Trình Tử Xuyên than nhỏ một tiếng, vỗ vỗ đầu nàng, hời hợt nói: “ Tùy ngươi thôi, đừng nháo.”
Lâu Nguyệt Đồng lập tức rụt tay về che đầu, trừng to mắt: “ Ngươi dám sờ đầu ta?”
Giọng nói của nàng thập phần hung ác, Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười, sau đó thu lại sự vui vẻ, chậm rãi nói: “ Ba hồn bảy vía của ta không hoàn hảo, một khi gặp Tán hồn cổ rất dễ tan rã hồn phách, đây là nhược điểm lớn nhất của ta… Nếu ngươi muốn giết ta, nhớ kỹ điểm này.”
Lâu Nguyệt Đồng ngẩn ra, khó trách hắn phải dùng đến tiên thảo mới có thể cải tạo căn cơ, hồn phách không hoàn hảo, coi như là đạo thể bẩm sinh cũng không có cách nào tái tạo.
“ Ngươi nhìn không khác gì người bình thường nhưng cũng thật kỳ quái.”
Lâu Nguyệt Đồng đánh giá một câu, “ Hồn phách như vậy mà vẫn có thể sống tốt… Tại sao Trình Diệu kia lại biết?”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
43 chương
5 chương
124 chương
16 chương
9 chương
42 chương
57 chương
937 chương