Nhật ký theo đuổi lớp trưởng

Chương 75 : Đình chỉ

Đêm đó Tâm cũng bị mắng một trận đã đời, sau khi về phòng nằm nghỉ, cô nhắn tin hỏi thăm tình hình của lớp trưởng, không biết lớp trưởng có bị như anh trai cô hay không, bị bố mẹ mắng và phạt quỳ. Trí nhận được tin nhắn của Tâm xong thì gửi lại một cái mặt cười rồi nói: [Tớ không sao, đừng lo.] Mặc dù Trí đã nói là không sao, nhưng Tâm vẫn có cảm giác cậu ấy gặp phiền phức vì chuyện này. Ngày hôm sau, Tâm được bố chở đến bệnh viện làm đủ các loại kiểm tra để chắc rằng cô không bị tổn thương não, cho dù là tỉ lệ cực kỳ thấp cũng phải cẩn thận. Buổi sáng, trong lớp 10A1 vắng bóng Tâm khiến mọi người sợ hãi nghĩ, có khi nào cô nàng gặp chuyện gì nghiêm trọng hay không? Dung thấy vậy ra mặt bảo: “Tâm xin nghỉ để đi bệnh viện rồi, chắc chỉ là bị tổn thương ngoài da thôi.” Ngoài miệng thì nói nghe có vẻ chắc chắn, nhưng trong lòng Dung cũng lo quá trời, ngộ nhỡ thật sự bị chấn thương nặng… Trí ngồi ở một góc không nói chuyện, sau đó cậu, Dũng và Thắng được cô Chiêu Minh gọi riêng ra. Chuyện đánh nhau gây chấn động toàn trường này được giải quyết thông qua một buổi họp riêng với giáo viên chủ nhiệm của cả ba lớp, các vị phụ huynh và một đám nhóc loi choi. Sau khi cô Chiêu Minh đại diện các giáo viên gom góp tình hình từ các bản tường trình lại thì kể sơ qua cho phụ huynh nghe. Đám 11A2 ghi nguyên nhân dẫn đến đánh nhau là do bọn họ trêu một bạn nữ của lớp 10A1, sau đó lớp trưởng 10A1 là Trí ra tay đánh người trước, kế tiếp lớp trưởng 12A3 là Tuấn Anh cũng lao vào luôn. Nghe tới đây, mẹ của Sơn - tên ngốc bị đấm gãy xương mũi gắt lên: “Chị dạy con kiểu gì vậy hả? Để con của chị đấm gãy xương cháu nhà tôi, lỡ nó có mệnh hệ gì thì sao?” Cô Chiêu Minh đưa tay ra chặn ngang, bảo: “Chị bình tĩnh, đợi tôi kể hết…” “Bình tĩnh cái gì? Con tôi bị đám này đánh cho nhập viện mà cô kêu tôi bình tĩnh sao được?” Giang trông thái độ của đối phương như thế, vốn muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng không thể nhịn được nữa, cũng nổi cáu mà bảo: “Chị ngồi xuống nghe cô nói hết thì sợ cháy mông à? Tôi nói cho chị biết, nếu không phải thằng nhóc nhà chị ném thước vào mặt con gái nhà tôi thì nó cũng không bị đánh như thế đâu. Dạy con kiểu gì? Chị xem lại bản thân trước rồi hãy nói! Con chị chị xót, con tôi tôi cũng xót vậy?” Dương đưa tay vỗ vỗ vai Giang, ý bảo thôi, trước mặt bao nhiêu người không nên nổi nóng quá. Nhưng phía đối phương cũng không vừa, đập bàn đứng dậy mà bảo: “Anh chị lo mà đền tiền viện phí cho con trai tôi đi rồi muốn nói gì thì nói.” Phía bố của Tùng cũng lên tiếng: “Trêu bạn học mấy câu mà đã lao vào đánh nhau, làm lớp trưởng cô coi có nên phạt nhiều hơn không?” Đây là đang nhắm tới Trí, nhưng bố của Trí cũng không phải dạng vừa, nghiêm nghị nhìn cô Chiêu Minh rồi bảo: “Cô nói tiếp đi.” Câu này như là tát vào trong mặt của gia đình Sơn và Tùng vậy, người ta lễ nghĩa bao nhiêu, ngồi chờ cô thuật lại quá trình, mà phía đối diện thì cứ ỏm tỏi lên, mất cả mặt. Cô Chiêu Minh thấy mọi người im lặng thì tiếp tục kể lại quá trình đánh nhau, trong đó, Dũng và Thắng là thấy Tâm bị ném thước vào đầu mới gia nhập, tội nhẹ hơn chút, hạ hạnh kiểm, viết bản kiểm điểm là xong. Về phần Trí và Tuấn Anh, cả hai đều là lớp trưởng mà không gương mẫu, còn khởi đầu cho cuộc ẩu đả này, ngoài việc hạ hạnh kiểm, viết kiểm điểm ra thì sẽ bị đình chỉ học hai tuần. Đám 11A2 cũng tương tự. Phụ huynh của Sơn lập tức nổi cáu mà bảo: “Cô xem lại đi chứ sao con trai tôi và bọn nhóc này cũng như nhau thế? Bọn nó bắt đầu trước mà không phạt nặng vào?” Cô Chiêu Minh tính tình dễ chịu cũng nổi giận mà nói: “Thưa anh chị, anh chị có biết mấy em đã trêu bạn học thế nào không? Dùng những từ ngữ khiếm nhã thô tục để bàn tán về các bộ phận trên người nữ sinh, ngoài Tâm ra thì còn nhiều bạn nữa cũng đã tố cáo với nhà trường, đình chỉ hai tuần đã rất nhẹ rồi.” Cô quay đầu nhìn đám học sinh đang đứng khép nép ở một góc, so với đánh nhau thì cô càng không thể chấp nhận nổi cái thể loại này. Bản thân là một người phụ nữ, cô ghét nhất, cũng ghê tởm nhất bị đem ra bàn luận trong miệng cánh đàn ông. Dương nhìn đối phương, đột nhiên nói: “Nhà tôi sẽ chịu tiền viện phí cho cháu Sơn xem như nhận lỗi. Chuyện này xem như kết thúc ở đây đi.” Mẹ của Sơn không chịu thôi, vẫn còn nói: “Ít nhiều cũng phải kêu con trai anh xin lỗi thằng Sơn nhà tôi chứ?” Dương nheo mắt nhìn Tuấn Anh đang đứng ở một góc, rồi bật cười: “Chị nói chuyện lạ đời, con trai chị dùng đồ cứng ném vào đầu con gái tôi, cái vết sẹo trên trán đó không biết có trị được hay không, tôi còn chưa bắt nó xin lỗi đâu.” Mặc dù là cười, nhưng rõ ràng trong giọng nói tràn ngập khinh miệt. Dương xem con gái như bảo bối trong nhà, từ bé đến lớn chưa từng đánh nặng con bé một cái, hôm qua đi làm về thấy cảnh con gái chảy máu đầu, anh phải nhịn lắm mới không làm lớn chuyện. Giờ nhìn thái độ của đối phương, anh thật muốn bảo Tuấn Anh ra đập thằng nhóc kia thêm một trận nữa. Bố của Trí nhìn con trai rồi nhìn mấy phụ huynh xung quanh, phát hiện phía đối phương chỉ có bố mẹ Sơn là khó nói chuyện nhất. Gia đình thế nào sẽ giáo dục ra con cái như thế, tuy không phải lúc nào cũng vậy, nhưng tính cách và cách dạy dỗ của bố mẹ sẽ ảnh hưởng phần nhiều đến con họ.