Tập Nguyệt nói là làm, chẳng bao lâu đã chuẩn bị xong nước nóng, còn dặn dò Tang Chỉ cứ từ từ hưởng thụ, nàng đã dặn các nha đầu không được làm phiền rồi. Tang Chỉ tiễn Tập Nguyệt ra cửa, ấn tượng xấu đối với nàng ta đã không còn, chỉ cảm thấy lúc đầu mình nhìn lầm, Tập Nguyệt ngoài việc bắt mình đến Long Cốc ra thì bản chất là người tốt. Vén cao tay áo màu xanh cốm lên, để lộ cánh tay trắng như ngó sen, Tang Chỉ thử độ ấm của nước rồi quay đầu tìm kiếm Lai Mễ. Một lúc lâu sau mới tìm thấy Lai Mễ đang run run, cuộn tròn thành một khối dưới chân giường. Nhóc con, mặt đầy vẻ sợ hãi, đuôi run run, ngước nhìn Tang Chỉ khua khua năm móng vuốt. Tang Chỉ nhớ lại mình lúc còn nhỏ cũng coi tắm rửa là một chuyện rất nguy hiểm, liền cười he he : “ Lai Mễ đừng sợ Tỷ tỷ sẽ giúp đệ tắm thật thoải mãi, sẽ không làm đứt một sợi lông nào của đệ, mau đến đây !’’ Nói xong, Tang Chỉ liền nhào đến, Lai Mễ nào có nghe lời, quay về hướng ngược lại với Tang chỉ như muốn chạy. Nhưng chạy chưa được hai bước thì bị thứ gì đó trói lại, cúi xuống nhìn, kinh hãi cảm thấy mình đã bị trói. Tang Chỉ vung một đầu của thừng tiên, cười vui đắc ý : “ Chiêu này là A Ly ca ca của đệ dạy ta, muốn bắt cố thả !’’ Nói xong, nàng liền thu sợi thừng lại, Lai Mễ đương nhiên bị bắt gọn. Lai Mễ ở trong lòng Tang Chỉ không cử động cũng không nói gì, lặng lẽ cúi đầu nghĩ cách chạy trốn: Không làm đứt sợi dây thừng được, sẽ bị Tang Chỉ phát hiện chân tướng, nhưng nếu không làm đứt thừng… Không kịp suy nghĩ cẩn thận, Lai Mễ nghe thấy một tiếng “ùm”, Tang Chỉ đã ném nó vào thùng tắm lớn, những giọt nước bắn lên mặt, thấm ướt hết lông. Qua làn hơi nước mông lung, đầu óc Lai Mễ càng lúc càng mờ mịt. Làm thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục thế này… “He he, đệ làm gì mà mặt trông như sắp đi vào chỗ chết vậy ?’’ Tang Chỉ gãi gãi chiếc mũi hồ ly của Lai Mễ rồi đưa tay lên vấn lại mái tóc, nàng chỉ dùng một chiếc châm ngọc nhẹ nhè cột tóc, qua loa đơn giãn nhưng tóc lại không hề rơi xuống, chỉ có vài sợi tóc mai rủ xuống khiến khuôn mặt xinh đẹp đẹp hằng ngày thêm phần nữ tính. Lai Mễ nhất thời nhìn đến đờ đẫn, nhưng thấy Tang Chỉ đã nhanh nhẹn cởi áo ngoài, lại duỗi tay thử độ ấm của nước lần nữa. Hít một hơi thật sâu, Lai Mễ tự cảm thấy không thể đợi thêm được nữa, đành học hồ ly kêu thành tiếng, vùng vẫy trong nước hai lần. Tang Chỉ thấy vậy thì cười trìu mến, gật đầu : “ Ồ, hoá ra nhóc con xấu hổ!”, rồi khẽ cốc đầu Lai Mễ, mắng yêu : “ Sợ gì chứ? Ta có một đệ đệ lớn bằng đệ, trước đây cũng thường vui đùa, bơi lội với nhau. Tiểu hồ ly lớn như đệ, ở trong tộc chẳng phải cũng thường xuyên đánh nhau, cãi cọ với các tỷ muội sao? Ngoan, tỷ tỷ thương, không phải xấu hổ đâu!” Nói xong, Tang Chỉ quay người, lộ ra bối cảnh mơ mộng vô hạn cho Lai Mễ, bắt đầu cởi đai áo. Người trong nước thấy vậy, suýt sặc nước miếng, đành nhắm mắt, trầm giọng : “ Tang Chỉ, là ta!” Tang Chỉ đang cởi đai áo choàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nam êm tai vang lên trong phòng, giật thót mình, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc. Đây… chẳng phải là phượng hoàng cao ngạo sao? Hắn lẻn vào Long cốc rồi sao?! ---- Tắm chung ---- “Là ta” Nghe người phía sau lặp lại một lượt, Tang Chỉ bỗng run rẩy, ngón tay bấm chặt vào góc áo không cử động nổi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, không phân biệt được gì. Long cốc vừa có kết giới vừa có binh lính canh giữ, phượng hoàng cao ngạo làm sao lẻn vào được? Hơn nữa, hắn lẻn vào đây từ lúc nào, vừa rồi có bị bọn nha đầu Tập Nguyệt phát hiện?... Tiểu hồ ly nhất thời suy nghĩ rối rắm, nhưng chẳng chắc chắn được điều gì, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng nước, hơi quay lại nhìn, chỉ thấy kim quang loé sáng, thoắt cái, Phượng quân đại nhân lịch sự, đẹp đẽ đã xuất hiện trước mặt. Tang Chỉ quay người, nhìn thùng tắm trống không, lại nhìn Tuấn Thúc mặt đầy vẻ lúng túng ở trước mặt thì đã đoán ra được tám phần. Trước khi nàng mở miệng thì đã bị phượng hoàng cao ngạo chặn lại : “ Hôm đó việc cấp bách, ta biến thành hình dáng của Lai Mễ đến tìm nàng, nhưng bị Tập Nguyệt bắt, cho nên…” Tuấn Thúc hơi ngừng lại, hắng giọng rồi mới nói tiếp : “ Cho nên mới lừa nàng, xin lỗi!” Nghe thấy vậy, nắm đấm của Tang Chỉ đã hơi siết chặt. Xin lỗi? Xin lỗi?... xin lỗi là xong sao? Xin lỗi là ta có thể cho qua sao ? Dựa vào cái gì mà mỗi lần phượng hoàng cao ngạo ngươi phạm lỗi, trả lời lại đều là lý lẽ hiển nhiên như vậy, giống như lừa mình, trêu mình là chuyện đương nhiên vậy ! Trong đầu Tang Chỉ hiện lên hình ảnh mấy ngày nay cùng ‘‘Lai Mễ’’ sớm tối bên nhau, bản thân mình dùng trăm cách để lấy lòng còn ‘‘tiểu hồ ly’’ lại không quan tâm, nàng còn ngốc nghếch cho rằng Lai Mễ vì bị Tập Nguyệt bắt về, doạ cho sợ. Cho nó ăn cơm, chải lông cho nó, bây giờ còn muốn giúp nó tắm, hơn nữa... suốt quãng đường mình thương yêu, bảo vệ đệ đệ này, ôm hôn cũng là chuyện thường xuyên !!! Nghĩ đến đây, Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, nghiến răng đến mức phát ra tiếng kêu ken két : ‘‘Được! Được! Được lắm!’’ Phượng hoàng cao ngạo, ngươi thực sự không tồi, lại giám đóng giả thành Lai Mễ để ăn đậu phụ của ta. Mấy ngày nay còn cùng ăn, cùng ngủ, tuy Phượng hoàng cao ngạo có thể coi là có chút liêm sỉ, mỗi ngày đi ngủ đều tự giác co vào trong góc, bất luận nàng kéo thế nào, lôi ra sao cũng không chịu chui vào trong chăn, nhưng dù có như vậy đi chăng nữa, tiểu hồ ly thân là nữ nhân còn chưa xuất giá, vẫn không có cách nào nhẫn nhịn, chịu đựng được. ‘‘Phượng hoàng cao ngạo ngươi sẽ không được chết tử tế !’’ Tang Chỉ nói xong, móng vuốt đã không khách khí chào hỏi người Tuấn Thúc. Tuấn Thúc né một cái, chiếc quạt chặn móng vuốt sắc nhọn rồi lắc đầu, thấp giọng nói : ‘‘Im lặng, Tang Chỉ, nàng có giận thì đợi quay về trấn Bình Lạc rồi hãy nổi giận, đến khi đó ta cho nàng tuỳ ý đánh chửi, tuyệt đối không phản kháng, nhưng lúc này...’’ Tuấn Thúc nói được một nửa, bỗng nheo mắt nhìn chăm chú ra ngoài. Bên ngoài yên lặng như tờ, ngay đến tiếng lá khô rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Tập Nguyệt thực sự là rất cẩn thận, nói không để các nha đầu làm phiền công chúa Tang Chỉ tắm thì thật sự không làm phiền ? Tuấn Thúc hạ thấp giọng, kề đến bên tai Tang Chỉ, nói : ‘‘E là Tập Nguyệt sớm đã đoán ra thân phận của ta, chỗ này không tiện ở lại lâu.’’ Tang Chỉ nghe thấy vậy, mày liễu nhíu chặt : ‘‘Ngươi nói... Tập Nguyệt tỷ tỷ có thể đã đoán ra ngươi chính là Tuấn Thúc, cố ý bảo ta tắm chung với ngươi để ngươi phải hiện rõ thân phận thật ?’’ Tuấn Thúc gật đầu, Tang Chỉ thấy vậy lại đột nhiên đứng dậy, cắn răng nói: ‘‘Không thể nào ! Dù nói thế nào đi chăng nữa ta vẫn là vị hôn thê của Ly Vẫn, là Thất thiếu phu nhân tương lai của tỷ ấy, sao tỷ ấy lại muốn thông đồng với người ngoài để làm ô uế sự trong sạch của ta ?’’ Nói xong, phượng hoàng cao ngạo lập tức cứng đơ, sự thất vọng trong mắt lóe lên rồi lập tức biến mất, ngay sau đó lại là khuôn mặt núi băng nghìn năm không đổi kia. Nhếch Nhếch khóe miệng tự cười mình, hóa ra trong mắt Tang Chỉ, hắn chẳng qua chỉ là ác tặc muốn làm ô uế sự trong sạch của nàng, Ly Vẫn mới là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng, vậy vì sao nàng phải viết bức thư đó cho hắn ? Còn nhắc đến nụ hôn đó... Tâm hồn Tuấn Thúc bay đến nghìn dặm xa xôi. Còn Tang Chỉ vẫn không biết là mình đã chọc vào chỗ đau của phượng hoàng cao ngạo , đi tới đi lui, nói: ‘‘Bỏ đi, bản công chúa sẽ ghi sổ món nợ này của ngươi, để sau hẳng nói. Nhưng bây giờ phải làm thế nào ? Ta vốn trông mong ngươi cứu ta ra, nhưng bây giờ thì hay rồi, không đưa được ta ra, đến bản thân ngươi cũng rơi vào Long cốc.’’ Phượng hoàng cao ngạo không đáp, chỉ nghiêng tai nghe ngóng, như phát giác ra điều gì đó, nhếch miệng cười nhạt: ‘‘Đến rồi !’’ Tang Chỉ đương nhiên hiểu rõ Tuấn Thúc nói cái gì đến rồi, nàng cũng có chút căng thẳng, luống cuống chân tay: ‘‘Làm thế nào bây giờ ?’’ Tuy việc Tuấn Thúc đóng giả làm lai Mễ để lừa nàng thực sự là đáng hận, đáng bực, nhưng hắn thực sự cũng vì cứu nàng mới rơi vào bước đường này, nếu như bị người của Long cốc bắt được thì đúng là lớn chuyện rồi. Tang Chỉ như kiến bò trên chảo lửa, đang không biết làm gì, tay lại đột nhiên bị Tuấn Thúc tóm lấy, so với khuôn mặt hoảng hốt của Tang Chỉ thì vẻ mặt của phượng hoàng cao ngạo lại rất bình tĩnh: ‘‘Tang Chỉ, nàng có nguyện tin ta ?’’ Tang Chỉ : =.= Ngươi lừa ta nhiều lần như vậy, muốn ta làm thế nào để tin tưởng ngươi đây ? Lát sau, Tập Nguyệt đưa các nha đầu đến ‘‘hầu hạ’’. Khi đến cửa, chẳng đợi Tang Chỉ đáp lời đã đi vào. Vào phòng, thấy Tang Chỉ đang ở trước bàn trang điểm chải tóc, bất giác quay đầu tìm Lai Mễ, chỉ thấy tiểu hồ ly vẫn làm ổ ở chân giường, không động dậy. Tập Nguyệt không dám cười thành tiếng, đích thân cầm chiếc kẹp châu hao mười tám màu đến trước gương trang điểm cho Tang Chỉ. Vừa kẹp chiếc kẹp châu hoa lên đầu Tang Chỉ nàng ta vừa nói: ‘‘Công chúa tắm xong có thoải mái hơn không ?’’ Nói xong, nàng ta lại cố liếc mắt sang Lai Mễ, thấy nhóc con nhắm mắt ngủ rất say, hoàn toàn không để ý đến thế sự. Tang Chỉ vặn vặn lọn tóc bên má, gật đầu nói: ‘‘Rất tốt ! Bọn A Ly đến chưa ?’’ Tập Nguyệt nói: ‘‘Đã ở trước điện rồi, lão gia cũng đến rồi, cho nên bây giờ mời công chúa qua đó.’’ Tang Chỉ nghe thấy vậy, vội mặc áo khoác ngoài, ôm Lai Mễ bốn chân chồng lên trời đi ra ngoài: ‘‘Vậy mau đi thôi! Đừng để Long thần đại nhân đợi lâu.’’ Nói xong, người đã đến cửa huyền quan, còn lại Tập Nguyệt vẫn đứng trơ ra trong phòng, trong tay cầm chiếc lược gỗ liễu chơi đùa, khóe mắt hơi cong lên.