Trong ngự hoa viên, Thái hậu cùng Hoàng hậu đã đến rồi, Phương quý phi cũng ôm Nhị hoàng tử xuất hiện. Nhị hoàng tử dù đã gần chín tháng nhưng vẫn hết sức yếu ớt. Dẫu sao, ngài ấy được chăm sóc như vậy đã là không dễ rồi, ít nhất cũng không giống như trước đây, hai ngày bệnh nhẹ, ba ngày bệnh nặng, là một ấm thuốc di động khiến Phương Quý Phi sầu khổ không thôi.
Vốn, nàng cũng không có ý định đem Nhị hoàng tử đến lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử, nhưng hiện giờ thời tiết vô cùng tốt, mặt trời không chói lắm, hồng hồng ấm áp, mang ngài ấy ra ngoài phơi nắng đúng là không gì tốt bằng.
Tĩnh tần cũng dẫn theo nhị công chúa gầy yếu do Cung tần sinh đến. Nhị công chúa đã ba tuổi rồi mà dáng dấp chỉ như đứa bé một tuổi.
Ra khỏi cấm túc, Cung tần gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh tần, con của nàng bị Tĩnh tần ôm đi. Nhìn thấy bộ dáng của nhị công chúa, nàng oán hận không tưởng.
Tĩnh tần nuôi làm sao mà con nàng ngày một nhỏ?
Nhất định ả đã ngược đãi nó.
Không đề cập tới xung đột giữa Cung tần với Tĩnh tần, Đại công chúa bên cạnh Hoàng hậu đã được bốn tuổi, ăn mặc rất xinh, dáng vẻ mềm mại, dễ thương hết sức.
Nàng ngoan ngoãn đứng bên Hoàng hậu, hiền lành, khéo léo.
Liễu Vi Dung đang đi cùng Đoàn Đoàn thì gặp Mộ Dung Triệt đến Nhu Phúc cung đón nàng.
Khi nhìn thấy Mộ Dung Triệt một thân minh hoàng dẫn theo Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn đến thì ánh mắt tất cả mọi người trong ngự hoa viên đều đổ về phía họ.
Hoàng hậu thấy Liễu Vi Dung đứng kế bên Mộ Dung Triệt thì đáy mắt thoáng qua một tia ánh lạnh.
Sau một hồi quỳ lạy thỉnh an, Hoàng đế cùng Liễu Vi Dung đi tới trước mặt Thái hậu cùng Hoàng hậu.
Liễu Vi Dung thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng hậu xong thì đứng sang một phía nhường vị trí bên trái cho Hoàng hậu làm nàng ta hài lòng không ít.
Một màn này không thoát khỏi tầm mắt Phương quý phi, nàng khẽ cười lạnh.
Thấy Liễu Tương Nhã dẫn đầu chúng quý nhân, Liễu Vi Dung không khỏi thầm khâm phục sức mạnh khổng lồ của nguyên tác.
Một tháng trước, không biết Liễu Tương Nhã làm cách nào khôi phục được thân phận quý nhân. Liễu Vi Dung cho người tìm hiểu mới biết được là do nàng được Thái hậu chiếu cố bởi ngày nào nàng ta cũng chép kinh cầu phúc cho bà ấy.
Cho nên khi Thái hậu muốn khôi phục thân phận quý nhân của nàng ta thì Hoàng đế cũng không dị nghị.
Đây đã là tiến bộ đáng kể.
Lúc này Liễu Tương Nhã đang dịu dàng cười, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đại hoàng tử trong ngực Liễu Vi Dung.
Giữa ngự hoa viên có một vòng tròn lớn được trải thảm lông thật dày, không ít thái giám đứng bên cạnh, nhóm đại thần, mệnh phụ, phi tần đều đứng ở bên cạnh bàn.
Thái giám phụ trách cung kính lên tiếng: "Bẩm Hoàng thượng, giờ lành đã đến!"
Hoàng đế gật đầu: "Bắt đầu đi!"
Một tiếng lệnh vang ra, lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử chính thức bắt đầu.
Hoàng hậu thân thiết nhìn Liễu Vi Dung cười bảo: "Đức tần muội muội, muội mau thả Đại hoàng tử vào trên thảm đi."
Liễu Vi Dung gật đầu, ôm Đoàn Đoàn tới giữa thảm lông, nhẹ nhàng để xuống.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
82 chương
16 chương
45 chương
47 chương
90 chương