Edittor: S.Boo Cơ sở ngầm kia cũng thật là vô ý, làm mà không chú ý đến có cái khay bên cạnh, trực tiếp thừa dịp mọi người không chú ý, vừa nhóm lửa, lặng lẽ đem phấn xạ hương rắc vào hộp đựng thức ăn trống. “Bốp” một tiếng đem chiếc cốc trên án bên cạnh bàn rơi trên mặt đất, Mộ Dung Triệt bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người trong phòng một lần, tức giận nói: “Tốt, rất tốt, Tiểu Lý Tử, đem người của phòng bếp nhỏ dẫn đến đây cho trẫm! ” “Vâng! ” Trong lòng Tiểu Lý Tử run lên. Trải qua một phen giày vò, lúc này Liễu Vi Dung đã vô cùng mệt mỏi, Mộ Dung Triệt thấy, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng. Khi thẩm vấn đoán chừng sẽ rất đẫm máu, vẫn là không nên cho nàng đợi ở chỗ này. “Bạch Liên, Hạnh Nhi, đưa Đức quý nhân vào trong nội thất nghỉ ngơi.” Hắn khẽ vuốt nhẹ mặt Liễu Vi Dung, lại khẽ vuốt bụng nhô lên của nàng, có cảm giác mất rồi lại lấy lại được. Trầm giọng phân phó hai cung nữ đưa nàng đi vào. “Đa tạ Hoàng thượng! ” Liễu Vi Dung đối với việc Mộ Dung Triệt chăm sóc thì cực kỳ hưởng thụ, cảm tạ một phen, Hạnh Nhi cùng Bạch Liên ở hai bên cẩn thận dìu nàng đi vào nội thất. Vừa lên giường, sau khi cả người thả lỏng, mệt mỏi kéo đến, chỉ trong chốc lát, Liễu Vi Dung liền chìm vào giấc ngủ. Thẩm vấn cực kỳ đẫm máu bên ngoài cũng không ảnh hưởng chút nào đến nàng. Cũng không biết cuối cùng Mộ Dung Triệt tra hỏi ra cái gì, trực tiếp đem một trong những mama đánh chết, mặt khác lại đưa hai người đi Thận hình tư, đoán chừng không chết cũng bị lột mất một tầng da. Sau cùng, tất cả Nhu Phúc cung lại tiến hành một đợt thanh tẩy lớn, ngoại trừ Hạnh Nhi và Bạch Liên, Trương mama, Trần mama, tất cả nô tài còn lại đều cất bước đi. Đã đổi một nhóm người mới thay vào. Liễu Vi Dung coi như trong họa có phúc, tất cả Nhu Phúc cung đều là người của Hoàng đế, an toàn được đảm bảo, cũng nhìn ra Mộ Dung Triệt đối với cái thai trong bụng Liễu Vi Dung rất coi trọng. Nhu Phúc cung có thay đổi lớn như vậy làm kinh động tất cả phi tần trong hậu cung, liền ngay cả Thái hậu cũng biết, rối rít phái người đi tìm hiểu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Sau khi Hoàng hậu biết được cơ sở ngầm của mình đã bị đánh chết, cảm thấy căng thẳng, nghĩ rằng chính mình cũng không để lại chứng cớ gì, hẳn là không tra đến nàng, cũng yên tâm rồi. Đồng thời thầm hận vận Đức quý nhân thật là tốt. Vậy mà còn sống, chỉ là mệnh tốt nên sống sót, đứa con trong bụng cũng nên chảy mất, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không tức giận như vậy. Nàng vô cùng tin tưởng đối với hiệu dụng của phấn xạ hương. Vì thế, đêm nay Hoàng hậu ngủ rất yên ổn. Tối hôm đó Nhu Phúc cung phát sinh chuyện lớn, tuy rằng đã bị phong tỏa, cũng không có truyền tin tức gì ra ngoài, tuy nhiên vẫn là có người biết đến. Bởi vì Thái y viện đã ghi lại tất cả việc kết luận mạch chứng cho Liễu Vi Dung. Lần này tất cả mọi người đều biết Đức quý nhân mang thai, hậu cung một mảnh chấn động, nhất là chỗ người cùng mang thai là Phương quý phi, một chữ cũng không nói đựợc. Dĩ nhiên té xỉu rồi. Liễu Tương Nhã lại càng chấn kinh không dám tin, miệng không ngừng nói lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng, làm sao nàng có thể mang thai được chứ? Thần thái giống như bị điên. Y Lan điện Nhu Phúc cung. Liễu Vi Dung nặng nề ngủ một giấc, chờ khi nàng tỉnh lại cũng đã gần hơn nửa đêm, ánh nến trong phòng cũng chưa tắt, lại vẫn để cho một cây nến đỏ cháy sáng. Cảm nhận trên người có cảm giác dính dính khó chịu, có chút không thoải mái, đang muốn tiến vào không gian tắm một cái tẩy đi hết cảm giác dính dính kia, phát hiện bên cạnh mình còn có một người nam nhân ngủ chung. Thiếu chút nữa đem nàng hù chết, qua ánh sáng mỏng manh, thấy rõ dung mạo người nam nhân ấy. Thì ra là Hoàng đế Mộ Dung Triệt, hắn ngủ thật sự rất sâu. Có thể nguyên nhân do khoảng cách gần, nàng nhìn thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, đáy mắt thanh sắc, thần sắc mệt mỏi cực độ, xem ra chuyện tối ngày hôm qua làm cho hắn bận rộn một đêm. Nhịn không được có chút cảm động. Xem ra nửa khắc nữa cũng không tỉnh lại được, Liễu Vi Dung lấy xiêm y sạch vụng trộm đi vào trong không gian, hung hăng rót vào miệng một ngụm linh tuyền lớn, sau đó cởi hết y phục ra, tiến vào trong sông tắm rửa. Tắm rửa xong, nhanh chóng thay xiêm y sạch rồi ra khỏi không gian, cũng không có dừng ở bên trong lâu, nàng sợ Mộ Dung Triệt đột nhiên tỉnh lại. Cũng bởi vì mang thai, Liễu Vi Dung rất dễ dàng mệt mỏi, nằm ở bên người Mộ Dung Triệt, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng nàng không tự giác đem thân thể rúc vào trong lòng Mộ Dung Triệt, có thể là bởi vì nàng mới vừa tắm xong, lại vẫn mang theo chút linh khí, ngủ thật sự sâu, Mộ Dung Triệt cực kỳ tự nhiên thả lòng người, tay hoàn toàn ở trên người Liễu Vi Dung, hai người ngủ cực kỳ tự nhiên thân thiết đầu ở một chỗ ngủ. Trởi cũng bắt đầu sáng, Liễu Vi Dung bị đói làm thức dậy, thời điểm quay đầu, môi đỏ mọng không cẩn thận hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Triệt, đôi má nóng lên, đỏ như có lửa đốt. Nàng khó xử quay mặt, không chú ý đến mí mắt Mộ Dung Triệt đang nằm bên cạnh giật giật. Nàng sờ sờ bụng, hiện tại nàng là một người ăn nhưng lượng cơm lại dành cho hai người, tối hôm qua bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có ăn no bụng, hiện tại bụng bắt đầu thầm thì kêu kháng nghị rồi. Con sợ là đói bụng lắm, đá nàng một phen, Liễu Vi Dung đau lòng, sờ sờ bụng, trấn an đứa nhỏ trong bụng, nhẹ nhàng tách bàn tay to của Mộ Dung Triệt đang ngăn nàng ở trong lòng, dự định lén lút rời giường đến phòng bếp nhỏ nhìn xem, có cái gì ăn không. Bởi vì là ngủ ở bên trong, Liễu Vi Dung nâng bụng to lên, tính toán vòng qua người Mộ Dung Triệt để xuống giường. “Cẩn thận! ” Mộ Dung Triệt vừa mở mắt liền thấy Liễu Vi Dung chuẩn bị vượt qua người hắn, một lòng chuyên nhất, gân xanh trên trán nhảy lên, cánh tay dài duỗi ra, nhanh chóng ôm nàng vào lòng. Cảm nhận được tức giận của Mộ Dung Triệt, Liễu Vi Dung vội vàng giải thích: “Hoàng thượng, vừa rồi tiểu hoàng tử đá thiếp một cước kháng nghị, đề nghị tì thiếp đi tìm đồ ăn.” Mộ Dung Triệt nghe vậy, tức giận trên khuôn mặt tuấn tú cũng rút đi (ta không hiểu tại sao anh này tức giận????) “Về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, hiện tại nàng ở lại đây, trẫm sai người chuẩn bị” Sau đó đi ra ngoài một hồi, chỉ trong chốc lát, Tiểu Lý Tử cùng Bạch Liên đều bưng chậu đồng đi vào. Sau khi hai người nán lại rửa mặt chải đầu, điểm tâm cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nếm qua điểm tâm, Mộ Dung Triệt bỏ lại một câu: “Người của Nhu Phúc cung trừ bỏ mấy người bên cạnh nàng, trẫm đều đã thay đổi, đều là người của trẫm, nàng về sau cứ an tâm dưỡng thai, sinh cho trẫm một trưởng hoàng tử khỏe mạnh.” Nói xong, thấy thời gian không còn sớm, liền dẫn Tiểu Lý Tử vào triều. Lưu lại Liễu Vi Dung vẻ mặt vui mừng đứng ở một chỗ, vuốt ve bụng đã nhô lên. Nàng xem như là trong họa có phúc sao?