Edit: Kai14194
Beta: Sunny Boo
Trong chốc lát tin tức Phương quý phi mang thai đã truyền khắp hậu cung, Thục phi Huệ phi cùng tất cả phi tần đều đố kị thiếu chút nữa thì nội thương, Phương Chỉ Doanh lại càng khó chịu hơn nữa, nàng mới mang thai, tin tức tựa như đã mọc cánh truyền khắp cả hậu cung, trong lòng lại tức đến thiếu chút nữa thì không thở nổi.
Sau khi Thái hậu cho người đi điều tra, thần sắc ngơ ngẩn, cuối cùng thở dài.
Sai người bảo vệ nghiêm ngặt Phương Chỉ Doanh, sau đó liền đi Phật Đường niệm kinh.
Hai hàm răng trắng của Hoàng hậu cũng thiếu chút nữa cắn nát môi, tức giận đến mức bẻ mất một cái móng, lòng ngập tràn không dám tin, con ma bệnh như Phương Chỉ Doanh thế nhưng mang bầu rồi?
Dược thiện kia vốn chỉ có Phương quý phi không thể cho ăn, nàng cũng không có để ý, nghĩ thân thể nàng tiều tụy như thế kia liền cho rằng nàng muốn hoài thai hài tử so với người bình thường còn khó hơn rất nhiều, không nghĩ đến nàng vậy mà có thể mang bầu rồi.
Thân thể nàng so ra tốt hơn nhiều, thế nhưng cho đến bây giờ cũng không có mang thai, nói không chừng chuyện này của nàng hiện tại đã thành trò cười cho tất cả nữ nhân trong hậu cung.
"Nương nương, ngài trước đừng nóng vội, với thân thể yếu đuối của Phương quý phi hiện giờ, không chừng không chịu nổi! " Tôn mama có chút đau lòng nhìn Hoàng hậu, bà là vú lớn của Hoàng hậu, nhìn nàng vẫn vì vấn đề hoàng tử mà rầu rỉ, uống thuốc tựa như ăn cơm, trong lòng cũng đau lòng không chịu nổi.
Hoàng hậu gắt gao cắn môi, môi đã bị cắn nát vẫn còn không biết, nước mắt lã chã rơi xuống, không cam lòng khẽ hô: "Thân thể gầy yếu, nàng thân thể yếu đuối cũng mang bầu, Bổn cung uống thuốc nhiều năm như vậy, trừ sinh một công chúa vô dụng, nhưng ngay cả bóng dáng hoàng tử cũng không có, nếu đợi nàng sanh ra trưởng hoàng tử, hậu vị này có phải sẽ thay đổi hay không?"
"Nương nương, ngài trước bình tĩnh một chút, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng vì người không có hoàng tử mà phế hậu vị, người an tâm, nô tài biết được người đau khổ, người nhất định sẽ sinh hạ hoàng tử, nhất định sẽ, ông trời sẽ không bất công như vậy! "
Tôn mama thấy thần sắc Hoàng hậu lo sợ không yên, bộ dáng giàn giụa nước mắt, cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể an ủi Hoàng hậu như thế.
"Tôn mama, cho người điều tra một chút, xem Phương quý phi có phải có bài thuốc bí truyền gì hay không?" Hồi lâu, Hoàng hậu ngưng khóc lau nước mắt trên mặt đi, phát tiết qua đi, bình tĩnh lại.
Lại biến thành người bộ dáng tao nhã như trước.
Tôn mama đáp ứng lui xuống.
Sau đó Hoàng hậu sai người tặng Phương quý phi không ít nguyên liệu bổ dưỡng.
Các phi tần khác cũng dồn dập tới Quan Sư cung chúc mừng và tặng lễ vật.
Sau khi Liễu Tương Nhã nghe được tin tức, một trận chua xót, nàng vừa mới kết thân với Thái hậu, Phương quý phi này liền mang bầu, vận khí cũng quá kém đi? Đáng tiếc không thể dùng tai mắt ngầm động tay động chân, thế lực của Thái hậu ở hậu cung không thể khinh thường, bị phát giác thì xong rồi.
Nhưng mà vẫn sai Bích Thủy chuẩn bị một phần quà tặng đưa qua.
Trong lòng âm thầm an ủi mình không vội, hiện tại nàng lọt vào mắt Thái hậu, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Cùng lúc đó, trong Nhu Phúc cung Y Lan Điện.
Liễu Vi Dung mới ngủ trưa một lát, sau khi đứng lên rửa mặt chải đầu liền nghe Hạnh Nhi cùng Bạch Liên nói tin tức Phương Chỉ Doanh mang thai đã truyền khắp cả hậu cung.
"Kỳ quái, với tính tình của Quý Phi, không thể nào mới mang thai một tháng đã cho mọi người biết, chuyện nàng mang thai sẽ không an ổn đâu! " Liễu Vi Dung đỡ thân thể ngồi xuống ở trên ghế dựa phía sau, có chút kỳ quái nói.
Lúc này Trần mama tiến vào, đưa lên chén canh gà vừa mới hầm không có bao lâu, múc sang chén nhỏ, sau đó, đưa tới trước mặt cho Liễu Vi Dung, cười nói: "Chủ tử, người chớ suy nghĩ quá nhiều, canh này vừa mới hầm rất ngon, ngài nếm thử mùi vị một chút.”
"Đúng vậy, chủ tử, trong chuyện này nhất định là có người trợ giúp, về phần là ai cũng không biết, chỉ là như vậy không phải rất tốt sao? Dù sao Thái hậu nương nương nhất định sẽ bảo vệ tốt Phương quý phi."
Liễu Vi Dung gật đầu, cũng phải, Phương Chỉ Doanh ít nhất có thể bảo vệ cái thai qua bảy tám tháng, đến lúc đó nàng sớm sinh rồi.
Thời gian kết thúc cấm túc càng ngày càng gần, Liễu Vi Dung vuốt ve cái bụng đang càng lúc càng lớn của mình, một tia kiên định thoáng qua đáy mắt.
Cầm thìa lên, uống xong một chén canh gà nhỏ, dùng khăn tay lau khóe miệng một cái, thận trọng nói.
"Hạnh Nhi, Bạch Liên, sau khi ta kết thúc cấm túc, đến lúc đó sợ là sẽ gặp nguy cơ trùng trùng, các ngươi cẩn thận một chút, có yêu ma quỷ quái cái gì, luôn luôn để lộ dấu vết, chúng ta phải luôn luôn bình tĩnh thận trọng, miễn cho bị người khác lợi dụng sơ hở."
Cho tới bây giờ nàng cũng không dám xem thường cổ nhân, không mang thai được, mang thai liền tàn sát lẫn nhau, giết người không thấy máu.
Lại nhìn vào mắt Trần mama nói ra suy nghĩ của mình, cười hỏi: "Trần mama, bà có nghĩ ra cách gì không?"
Hạnh Nhi cùng Bạch Liên cũng đều nhìn Trần mama.
Trần mama nhìn chủ tử, thở dài, nhắc nhở: "Chủ tử, có phải ngài đã quên một sự kiện cực kỳ quan trọng hay không?"
"Chuyện gì?" Liễu Vi Dung cúi thấp đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như không có quên chuyện gì quan trọng, liền nhìn Trần mama nghi ngờ.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi cũng cảm thấy kỳ quái.
Trần mama có chút bất đắc dĩ nhìn chủ tử, trực tiếp làm rõ: "Chủ tử, có phải ngài đã quên là hiện tại ngài chỉ có một cung nữ nhị đẳng là Hạnh Nhi hay không?"
Hương Nhi bị đánh chết, Tiểu Mi cùng Tiểu Đào bị biếm làm cung nữ thô sử, ba vị trí nhị đẳng cung nữ liền trống, trong lúc chủ tử mang thai, đây chính là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phải biết rằng, nhị đẳng cung nữ được phân ở phòng chính.
"A! " Miệng nhỏ nhắn của Liễu Vi Dung hé ra, bừng tỉnh hiểu ra, trong cung này từng phi tử nô tài cũng đều có cấp bậc quy định nghiêm khắc, nàng đóng cửa cấm túc, cộng thêm ý chỉ của Mộ Dung Triệt, Hoàng hậu không cách nào đưa người đi vào.
Nhưng đợi nàng ra khỏi cấm túc liền khó nói.
Nơi này của nàng rõ ràng có nhiều vị trí trống như vậy, khẳng định sẽ có người trên đưa vào, đến lúc đó Hoàng hậu sẽ đưa người tới, không cần phải nói nhất định là hướng về phía đứa bé trong bụng của nàng.
Nghĩ tới đây, da đầu nàng liền run lên.
"Mama có đề nghị gì không?" Thật sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt, Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là đành phải nhờ Trần mama giúp đỡ.
Hạnh Nhi cùng Bạch Liên cũng trông mong nhìn bà.
Trần mama khẽ mỉm cười. "Đợi buổi tối Hoàng thượng tới, chủ tử đem chuyện này nói lại với Hoàng thượng không được sao?"
Liễu Vi Dung nghe vậy, ảo não cắn môi, đúng vậy, tại sao nàng lại đần như vậy? Lấy việc Hoàng thượng coi trọng đứa bé trong bụng nàng, để Hoàng thượng trực tiếp đưa mấy cung nữ có thể tin tưởng tới đây là được rồi.
"Đa tạ mama! "
Trần mama cười cười, chủ tử chỉ là khẩn trương một lúc nên không nghĩ tới thôi.
"Chủ tử, trong cung này người và Quý Phi nương nương đều có thai, thật may là Nhu Phúc cung chúng ta không có Nhất Cung đứng đầu hoặc là phi tần khác ở, nếu không mỗi ngày chủ tử phải đi thỉnh an, điều này rất là nguy hiểm! " Bạch Liên may mắn nói.
Hạnh Nhi cũng y hệt con gà mổ thóc gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, tuy nói Nhu Phúc cung chúng ta cùng Tử Thần điện của Hoàng thượng xa nhất, nhưng không phải là không có lợi." Khóe môi Liễu Vi Dung mỉm cười, nàng rất vừa ý chính là cái này, trong cung còn có quy định đối với quý nhân dưới phi tần.
Theo quy củ thì không cần phải thỉnh an Hoàng hậu cùng Thái hậu.
Ai kêu quý nhân bình thường, bằng lòng với những thứ này thì cũng không có gì ai quản thúc không phải sao? Hoàng cung cứ ba năm tuyển tú một lần, nếu như Hoàng đế háo sắc, hậu cung mỹ nữ như mây, quý nhân thường có vô số, những người này đều muốn thỉnh an Hoàng hậu Thái hậu, đâu có chỗ nào lớn như vậy để đứng?
Nghe Bạch Liên đọc sách một lát, Liễu Vi Dung cảm thấy có chút buồn ngủ, âm thầm lẩm bẩm, có muốn khiến Hoàng thượng đưa chút sách khác tới đây hay không?
Luôn nghe những thứ trị quốc, thời bình này... rất dễ dàng gây ngủ mà, ngáp, thiêm thiếp nghe xong nhiệm vụ hôm nay, thấy sắc trời không còn sớm, tinh thần lập tức run lên, sai người đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Bạch Liên thấy vậy không nói gì.
Chủ tử không nghe lọt rất bình thường, dù sao không phải là đọc cho chủ tử nghe, là cho tiểu hoàng tử trong bụng chủ tử nghe. (Boo: ôi mẹ ơi đứa trẻ con chưa đẻ ra đọc cho nó nghe thì không biết nó hiểu gì chài!!! BT quá!!!!, Kai: ng ta là hoàng tử, hoàng tử đó. Người trong hoàng thất tất cả đều BT!!!)
Bữa tối, Mộ Dung Triệt mang theo Tiểu Lý Tử công công đúng giờ đi tới.
Dùng qua cơm tối, Mộ Dung Triệt giống thường ngày đi vào nội thất, Bạch Liên đỡ Liễu Vi Dung theo sát tiến vào, bên ngoài lưu lại Tiểu Lý Tử cùng Hạnh Nhi coi giữ.
Liễu Vi Dung ưỡn bụng, ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Triệt, tự mình pha trà cho hắn, động tác tựa như nước chảy mây trôi hết sức vui tai vui mắt, trà ngon, rót một ly cho Mộ Dung Triệt, hướng hắn nâng lên nụ cười rực rỡ lấy lòng rất nhiều so với bình thường, cười nói tự nhiên nói: "Hoàng thượng, thỉnh dùng trà! "
Mộ Dung Triệt nhíu mày, không thích hợp, không thích hợp, từ thời điểm cơm tối Đức quý nhân vẫn giống như con chó nhỏ lấy lòng hắn, nhất định là có chuyện gì yêu cầu hắn.
"Ừ! " Nhàn nhạt gật đầu, nâng ly trà lên, uống một hớp, khóe môi cong lên khó thấy.
Chờ sau khi Mộ Dung Triệt nhấp một ngụm trà, Liễu Vi Dung vội vàng hỏi một câu: "Hoàng thượng, trà này như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm! " Mộ Dung Triệt liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rì rì nói.
Cũng không tệ lắm?
Đây là nàng dùng Linh tuyền pha trà, có cần kén chọn như vậy hay không?
Liễu Vi Dung âm thầm lầu bầu một câu, nhưng mà trên mặt lại nở nụ cười nịnh: "Hoàng thượng thích là tốt rồi! "
"Nói đi, chuyện gì?" Đối với cái bộ dáng này của nàng Mộ Dung Triệt cũng không nhìn được nữa rồi, để ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi.
Liễu Vi Dung nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc tiến vào vấn đề chính, mới vừa nhìn bộ dạng nịnh hót của chính mình kia, mình cũng phỉ nhổ mình.
Nàng kéo kéo tay áo của hắn, ưỡn bụng cọ trên người hắn, phe phẩy cánh tay của hắn làm nũng nói: "Hoàng thượng, nơi này của tỳ thiếp thiếu ba cung nữ nhị đẳng, ngài có thể bổ sung giúp tỳ thiếp hay không?" Giọng điệu ngọt ngấy của Liễu Vi Dung khiến cho chính mình cũng không chịu nổi.
Nhưng khi nhìn gương mặt hưởng thụ của Mộ Dung Triệt, trong lòng một trận khinh bỉ.
Quả nhiên, nam nhân đều thích nữ nhân làm nũng.
Về sau nếu có việc cầu xin hắn, đều hướng hắn làm nũng, lầm bầm nói!
Nào biết Mộ Dung Triệt đang cố giả bộ trấn định, kỳ thật trong lòng lại chán ghét giọng nói ngọt ngấy của nàng, cánh tay cũng nổi lên một tầng gai ốc, thiếu chút nữa hất tay của nàng ra.
"Chuyện này không phải Hoàng hậu quản sao? Nàng nói Hoàng hậu đưa ba cung nữ tới đây cho nàng là được." Mộ Dung Triệt quyết định trả thù nàng một phen, ai bảo nàng như vậy.
Hắn cũng rất khó chịu trong mắt.
"Nhưng......" Liễu Vi Dung nóng nảy, nếu như để Hoàng hậu đưa người tới, nàng cũng sẽ không cần cầu xin hắn.
Mộ Dung Triệt dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dáng gấp gáp rồi lại không biết nói như thế nào của nàng.
Bạch Liên ở một bên nhìn Hoàng thượng trêu chọc chủ tử, chủ tử còn tưởng là thật, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Trần mama cảm thấy chủ tử cùng Hoàng thượng ở chung rất tự nhiên hòa hợp.
"Hoàng thượng......" Liễu Vi Dung dùng ánh mắt tội nghiệp đáng thương nhìn hắn, cổ họng lại gọi hắn một tiếng.
Thân thể Mộ Dung Triệt không tự giác run lên bần bật.
Lập tức quyết định không trêu chọc nàng nữa, nghe thanh âm ngọt ngấy của Đức Quý nhân này quả thực là một loại hành hạ.
"Được rồi, trẫm đồng ý với nàng, ngày mai để cho Tiểu Lý Tử đưa ba cung nữ lại đây.”
"Đa tạ Hoàng thượng! " Mặt mày Liễu Vi Dung lập tức hớn hở, vô cùng thân mật khoác cánh tay hắn, trải qua mấy ngày ở chung nàng và Mộ Dung Triệt đã tự nhiên hơn rất nhiều.
"Ừ! "
"Đúng rồi, Hoàng thượng, có thể đừng cho Bạch Liên đọc những thứ cái gì trị quốc, các loại sách thời bình...kia hay không, mỗi lần tỳ thiếp nghe đều muốn ngủ, tỳ thiếp ngủ, đứa bé trong bụng khẳng định cũng cùng ngủ, liền không nghe đến rồi."
Liễu Vi Dung có chút được một tấc lại tiến một thước yêu cầu nói.
"......" Khóe miệng Mộ Dung Triệt giật giật.
Cái gì nàng ngủ, đứa bé trong bụng cũng ngủ? Lời như vậy, nàng cũng không biết xấu hổ nói ra?
Trần mama bị những lời này của Liễu Vi Dung làm nghẹn.
"Vậy nàng muốn nghe cái gì? Có điều chỉ có thể là sách! Hoàng tử của Trẫm không thể học những thứ lung tung, mê muội mất cả ý chí gì đó! " Mày kiếm của Mộ Dung Triệt nhíu lại, thanh nhàn mà nói một câu.
Nhãn châu của Liễu Vi Dung xoay chuyển, cười giảo hoạt nói: "Hoàng thượng, tiểu hoàng tử cũng phải hiểu biết một chút lãnh thổ Đại Kiền Triều chúng ta đúng không? Cho nên có phải Hoàng thượng nên cho người đưa chút tạp thư tới đây hay không?"
"Ừ, rất có đạo lý! " Mộ Dung Triệt gật đầu tán đồng.
Hai mắt Liễu Vi Dung sáng lấp lánh nhìn hắn, vẻ mặt mong đợi, nhanh đáp ứng đi, nhanh đáp ứng thôi.
"Chỉ là, hoàng tử của trẫm còn nhỏ, không cần nghe những thứ này! " Mộ Dung Triệt chậm rì rì đáp lại một câu.
"Hoàng thượng......" Thấy Mộ Dung Triệt không chú ý đến, khuôn mặt tươi cười của Liễu Vi Dung nhất thời xụ xuống.
"Tốt lắm, thời gian không sớm rồi, trẫm còn có việc phải xử lý, nàng tốt nhất dưỡng thai, đừng nghĩ những thứ chuyện lung tung kia." Mộ Dung Triệt thở dài, vuốt ve dưới bụng hơi nhô lên của nàng, đứng dậy rời đi.
Sau khi Mộ Dung Triệt rời đi, Liễu Vi Dung than thở một hồi, chỉ than thở một câu, tại sao Hoàng thượng lại nhận định đứa bé trong bụng của nàng chính là một hoàng tử đây?
Ngộ nhỡ sinh ra một công chúa mà nói, ngày ngày nghe Bạch Liên đọc những sách kia, hắn sẽ không sợ bồi dưỡng ra một công chúa dũng mãnh chứ?
Cuối cùng, nàng liền bỏ qua.
Thời gian rất nhanh lại qua nửa tháng, cách ngày cấm túc kết thúc còn có nửa tháng, nửa tháng này, Liễu Vi Dung hết sức thích ý, triệu chứng nôn nghén bắt đầu từ từ giảm bớt, nghe nói Quan Sư cung của Phương Chỉ Doanh bị Thái hậu cho người canh giữ hết sức nghiêm mật, làm Hoàng hậu, Thục phi, Huệ phi cùng những vị phi tần không thể nào xuống tay.
Trong lòng liền một trận xúc động.
Quả nhiên có Thái hậu che chở chính là an toàn
Chỉ là gần đây tâm thần nàng có chút không yên, cảm giác giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Vị Ương Cung U Lan điện
Bích Thủy thần sắc vội vã đi vào, ở bên tai Liễu Tương Nhã nói thầm vài câu, sắc mặt Liễu Tương Nhã đại biến, thân thể khẽ run, cầm ly trà nắm thật chặt trong tay, cắn răng kinh ngạc xác nhận nói: "Bích Thủy, chuyện này là thật?"
"Nô tỳ xác định! " Bích Thủy nặng nề gật đầu.
"Ba! " một tiếng, sắc mặt Liễu Tương Nhã âm trầm đáng sợ, ly trà trong tay bị ném mạnh trên mặt đất, tan nát dưới đất, bắn tung tóe thành một vũng nước. p/s: chương này ta edit k tốt, tks nàng boo đã giúp ta: bighug:: bighug:: bighug:
Truyện khác cùng thể loại
497 chương
36 chương
27 chương
12 chương
58 chương
32 chương