“Lúc trở về căn cứ thì nhớ tránh xa nhà họ Hình ra, chờ anh tới tìm em.” Việt Kỳ nghiêm túc nhìn Đường Yên, lần này anh nhúng tay can thiệp vào chuyện dị biến của Thanh Hải nhưng nhất định hai nhà Hình, Lưu sẽ không từ bỏ ý đồ, anh phải trở về quân khu trung tâm một chuyến mà căn cứ Thanh Long lại cách quân khu trung tâm khá xa, ngoài tầm tay với của anh nên nếu Hình Liệt Phong thật sự muốn làm cái gì đó thì chỉ sợ là anh tới không kịp. “... Ừ!” Đường Yên im lặng một lát rồi gật đầu. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy áy náy của Việt Kỳ thì Đường Yên đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ. Cô là Đường Yên nhưng không phải là Đường Yên chân chính cho nên phần tình cảm này cô không thể trả được... “Cất kỹ những thứ này, bên trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa có nội gián nên nhớ nhắc bác sĩ Đường phải cẩn thận.” Việt Kỳ đưa một cái túi cho Đường Yên, bên trong toàn là tinh hạch và huyết hạch, tuy nhiên hình như trong đó còn có không ít lăng tinh. Đột nhiên lúc này Việt Kỳ lại hỏi: “Tại sao không thấy vòng bạch ngọc của em nữa?” Đường Yên nhìn Việt Kỳ, trong lòng rất giật mình. Việt Kỳ cũng biết chuyện vòng bạch ngọc tay sao, chuyện này... có vẻ còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của cô. Đường Yên không nhìn Việt Kỳ mà cúi đầu xuống. “Nội gián.” Đường Yên thì thầm hai chữ này, ngay cả Việt Kỳ cũng biết trung tâm nghiên cứu sinh hóa có nội gián, xem ra Nhà họ Hình thật sự là không còn kiên nhẫn muốn Triệu Thiên Lâm lên đứng đầu trung tâm nghiên cứu sinh hóa rồi. Đường Yên cũng không từ chối tinh hạch mà Việt Kỳ đã đưa cho, cô nhìn mấy người Việt Kỳ, An Du thực lực yếu nhất cũng mạnh hơn cô, có lẽ vì vậy nên bọn họ không thèm quan tâm đến những thứ này: “Tôi biết nên làm như thế nào, thuận buồm xuôi gió!” Đường Yên dứt lời thì không nhìn Việt Kỳ nữa mà quay đầu đi về hướng ngược lại. “Đại ca, nếu đã luyến tiếc như vậy thì vì sao không cùng cô ấy trở về căn cứ Thanh Long?” An Du nhíu mày, tính tình của Đường Yên rất hợp khẩu vị với cô. Đây là tận thế, cô rất khinh thường những người phụ nữ dựa vào đàn ông để sống sót hoặc giả bộ ngây thơ thiện lương, thật là buồn cười! Ở tận thế này có thể dựa vào ai chứ, ngoại trừ mình ra thì còn có thể dựa vào ai nữa đây? “Vẫn chưa tới lúc, chúng ta không tiện nhúng tay vào chuyện của căn cứ Thanh Long.” Việt Kỳ lạnh lùng nói. Nếu nhà họ Việt nhúng tay vào thì nhà họ Hình, nhà họ Lưu sẽ càng ra tay trắng trợn hơn. Quân khu trung tâm luôn muốn bảo trì thế cân bằng cho nên bọn họ không thể ra tay được, Hình Liệt Phong có thể mượn danh tiếng của nhà họ Hạ để hành động nhưng anh lại không được. Nhà họ Việt đã thoái lui từ lâu, nếu tùy tiện ra tay thì sẽ đánh vỡ thế cục cân bằng đang có. “Các lão muốn chúng ta nhanh chóng trở về quân khu trung tâm.” An Lộ thu hồi máy truyền tin, nói ý tứ của các lão bên quân khu trung tâm. “Đi thôi.” Việt Kỳ liếc nhìn bóng lưng của Đường Yên sau đó xoay người lên xe. Ở tận thế chỉ cần sống là sẽ có cơ hội gặp nhau. Hi vọng lần gặp tiếp theo cô sẽ nhớ được anh. (Vì hai lần trước đều không nhớ được đó, có ai còn nhớ hơm hè) Lúc rẽ qua một góc đường thì mấy người Đường Yên nhìn thấy Chu Thiến đang lười biếng dựa vào một cây đèn đường bọn họ chậm rãi đi tới. Trong mắt cô ta lóe lên một chút ánh sáng, tóc đen tung bay theo gió. Lúc Đường Yên sắp lướt qua thì cô ta mới mở miệng. “Cẩn thận nhà họ Hình, quân khu trung tâm đang theo dõi căn cứ Thanh Long, qua khôn bao lâu nữa thì các thế lực ở căn cứ Thanh Long sẽ hoàn toàn thay đổi.” Chu Thiến nghiêng người, nhỏ giọng nói. Cánh tay mảnh khảnh vén lọn tóc đen lên, khóe miệng hơi cong mang theo biếng nhác. “Tại sao lại nói cho tôi biết? Không sợ bị phát hiện sao.” Đường Yên căng thẳng, quả nhiên nhà họ Hình định sau chuyến đi Thanh Hải này thì sẽ rat ay với căn cứ Thanh Long. Nhưng mà tại sao Chu Thiến lại muốn làm quen với cô, đầu tiên là hoa hòe gai, hiện tại lại không để ý đến nguy hiểm khi bị Phùng Khải Dương phát hiện để lộ ra tin tức này, cô ta có mục đích gì đây? “Vì muốn tạo một con đường lui cho sau này mà thôi!” Chu Thiến quay lại, nhìn thẳng vào Đường Yên, ánh mắt trong suốt không có một chút mù quáng: “Có lẽ người khác không biết về nhà họ Việt nhưng tôi lại tình cờ biết được sự tồn tại của bọn họ. Việc này cho dù tôi không nói thì anh ta cũng sẽ nói cho cô biết. Tôi chỉ thuận tay tặng một món quà mà thôi, sau này nếu tôi không còn chỗ nào để đi thì còn phải phiền đến cô chứa chấp, cho tôi một chỗ dung thân rồi.” Ở tận thế, cho dù người bình thường có mạnh mẽ như thế nào thì so ra cũng kém dị năng giả. Ngày cô khuất phục trao thân cho Phùng Khải Dương thì đã hiểu được đạo lý này. Cho dù không cam lòng nhưng lại không thể chống lại suy nghĩ tham sống sợ chết! Có thể sống thì ai lại muốn chết? Có lẽ lúc tận thế mới bắt đầu thì cô đã muốn chết nhưng sau khi trải qua nhiều việc, phải giãy giụa đấu tranh để sống thì ham muốn còn sống càng trở nên mãnh liệt! “Có thể.” Tuy rằng Chu Thiến không thức tỉnh dị năng nhưng năng lực lại không tệ. Bác sĩ ở tận thế chính là nghề nghiệp hút hàng, một khi thời cuộc ổn định lại, trong tay ai còn nhiều lá bài tẩy thì người đó sẽ đứng ở vị trí cao hơn. Giao dịch này cô không thiệt hại gì cả, dựa vào năng lựa của mình thì Chu Thiến không lo không tìm thấy chỗ dựa nhưng có lẽ Chu Thiến lựa chọn cô là vì Việt Kỳ, nhưng như vậy thì sao? “Đúng rồi, còn có một việc nữa.” Lúc Đường Yên đang định đi thì bị Chu Thiến gọi lại, cô ta bĩu môi nhìn về phía Kim Điền Đại Hạ, nói: “Có người dụ Hạ Dĩnh qua bên kia, có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức đó.” “Ai?” Khó trách từ nãy đến giờ vẫn không thấy bóng dáng của mấy người Hạ Dĩnh, quả nhiên là đa xảy ra chuyện. “Tôi không thể nói, tuy nhiên nếu cô không đến nhanh thì chỉ sợ là ngay cả nhặt xác cũng không có cơ hội nữa đâu.” Chu Thiến cười khẽ, vẫy tay rồi xoay người đi về chỗ ở của đám người Phùng Khải Dương. Lần này đến Thanh Hải lại là công dã tràng, đoán chắc là người nọ lại lên cơn rồi! Chu Thiến ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, không gian có vẻ tiêu điều vắng lạnh. Thành thị phồn hoa xưa kia đã hóa thành phế tích, ngã tư đường, vách tường, nhà lầu khắp nơi đều có vết máu, thỉnh thoảng còn có mùi vị tanh tưởi chui vào trong mũi. Người còn sống thì hỗn loọa, cho dù còn sống thì cũng rất nhưng cũng may là còn sống. Không biết ba mẹ ở thiên đường có khỏe hay không? Có phải cũng đang đau khổ giãy giụa giống như cô hay không? Đường Yên nhìn Chu Thiến bóng lưng dần dần đi xa, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn. Đường còn rất xa, Lưu Thấm Nhã còn chưa chết thì cô vẫn chưa thể thả lỏng được. Trải qua cuộc chiến vừa rồi, cô đã thuận lợi bước chân vào ngưỡng cửa của dị năng giả cấp năm cửa. Đường Yên im lặng cảm thụ sức mạnh đang không ngừng dâng lên trong thân thể, sau đó dùng tinh thần lực bắn ra bốn phía, một trăm mét, một trăm năm mươi mét, hai trăm mét... Cuối cùng dừng lại ở ba trăm mét. Đường Yên không thể ngờ được vượt qua ngưỡng cửa cấp năm, tinh thần lực lại thay đổi đến như vậy, đây chính là thực lực dị năng giả cấp năm. Đường Yên vẫy tay, năm tia sét lập tức bổ thẳng xuống đầu tang thi gần đó. “Oành.... “ Chỉ trong một chiêu, tên tang thi đó đã hóa thành tro tàn. “Đường Yên, cô... Lên cấp?” Giang Ly không chắn chắn, hỏi. Ánh mắt mang theo kinh ngạc, trên suốt đường đi, Đường Yên luôn làm cho bọn họ kinh ngạc, cái này nối tiếp cái khác. Giang Ly không nghĩ tới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Đường Yên lại đột phá đến mức như vậy. “Chị Yên, chị đã đột phá cấp năm rồi hả?” Miêu Trạch cực kì vui sướng, liên tục dùng sức vỗ vai Mạnh Lộ làm cho Mạnh Lộ mất thăng bằng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất. “Ừ!” Trong lòng bàn tay Đường Yên chậm rãi hiện lên tia sét, sức mạnh mang tính áp bức làm cho tang thi xung quanh run sợ, vẫn gào thét dữ tợn nhưng lại không dám tới gần. Nhìn thấy cảnh này, đám người Miêu Trạch tấm tắc bảo kì lạ, không hổ là tang thi có trí tuệ. Nếu như là trước đây, chỉ cần ngửi thấy máu thịt thì nhất định bọn nó sẽ chen chúc mà đến, đâu giống hiện tại, còn biết sợ hãi tránh xa nữa. “Lần này trở về, mọi người phải nhanh chóng gia tăng thực lực, rất nhanh sự yên bình của căn cứ Thanh Long sẽ bị phá vỡ.” Đường Yên lấy không ít tinh hạch từ trong ba lô ra, chia làm ba phần cho ba người bọn họ. Tinh hạch hệ kim của Miêu Trạch ít nhất, chỉ có thể dùng huyết hạch thay thế, tuy nhiên năng lượng huyết hạch quá mức tàn bạo nên Đường Yên không thể không nhắc nhở Miêu Trạch lúc hấp thu năng lượng huyết hạch thì phải chia ra từng nhóm nhỏ. “Ừ!” Tuy Đường Yên nói không tỉ mỉ, tuy nhiên ba người Giang Ly cũng không ngốc, sau tận thế thì cho tới bây giờ thời chưa bao giờ yên bình. Bên ngoài thì có vẻ yên ổn nhưng cũng chỉ là qua mây khói, lần này Đường Yên lại lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ không bao lâu sau sóng ngầm sẽ trỗi dậy. Ba người nghiêm túc gật đầu, cất kỹ tinh hạch, lúc này ba người nhớ tới những nguy hiểm mà mình đã gặp phải suốt dọc đường đi, nếu thực lực của bọn họ mạnh mẽ hơn thì đâu có thể nào dễ dàng trúng gian kế của Lưu Thấm Nhã được. Giang Ly thoải mái tiêu diệt đám tang thi vừa đến, Mạnh Lộ thì thu thập vật tư, cửa kính thủy tinh của những cửa hàng hai bên đường đã sớm bể tan tành từ lâu rồi. Lúc trước vì phải chạy trốn nên hành động có chút vội vàng, bây giờ Miêu Trạch nhìn thấy có một cửa tiệm vàng, vàng rơi đầy đất, lóe lên ánh vàng rực chói mắt thì không khỏi vui sướng lượm không ít nhét vào ba lô, chẳng có ai là không thích thứ này cả. Bỗng nhiên Đường Yên dừng lại, tầm mắt nhìn về một bóng người rất quen ở con phố đối diện, đi tới thêm vài bước thì Đường Yên nhìn thấy trên đất có không ít thi thể làm cô hơi kinh hãi, đúng là những quân nhân bên cạnh Hạ Dĩnh. “Đúng là người bên cạnh Hạ Dĩnh!” Giang Ly nói. Thi thể của bọn họ bị móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua bụng, một chiêu mất mạng, nhìn qua cái lỗ kia còn có thể thấy loáng thoáng nội tạng trong bụng, vết máu nhuộm đỏ cả thân thể, gương mặt vặn vẹo còn mang theo hoảng hốt, uất ức con mắt trợn tròn, hoảng sợ không thôi. Không ít thi thể tay chân khôn toàn vẹn, hiển nhiên là bị xé rách, nội tạng rơi đầy ra đất, trên mặt đều mang theo vẻ sợ hãi. Những thi thể này vẫn còn ấm, hẳn là vừa mới chết không lâu, mọi người yên lặng lắng nghe, có vẻ như còn có thể nghe được tiếng đánh nhau và tiếng người nói. Đường Yên ngồi xổm xuống, cẩn thận nhắc nhở: “Bọn họ ở bên trong, đi vào trước đã.” Chỉ hai ba chiêu bọn họ đã giải quyết được đám tang thi đang vây quanh, thừa dịp đám tang thi này còn chưa có lấy lại tinh thần thì đã nhanh chóng vọt vào bên trong. “Cẩn thận!” Đường Yên dặn dò bọn Miêu Trạch. Miêu Trạch gật đầu, Đường Yên liếc nhìn trung tâm thương mại trống trải, trong đầu đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như cô có nhìn thấy mấy chữ “Tòa nhà Thuận Phát” ở trước cửa, khó trách Hạ Dĩnh lại tới nơi này, hẳn là Hình Liệt Phong cố ý tiết lộ nhóm vật tư của nhà họ Lôi trong kho hàng ở tòa nhà Thuận Phát cho Hạ Dĩnh nên Hạ Dĩnh mới buông tha cho nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 mà đánh chủ ý lên nhóm vật tư này, dù sao so với nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181thì nhóm vật tư ở tòa nhà Thuận Phát vẫn quan trọng hơn. Lấy hay là bỏ, chỉ trong chốc lát Hạ Dĩnh đã nhanh chóng ra quyết định. “Đúng là Hạ Dĩnh.” Bọn họ đi thêm một đoạn ngắn nữa thì nhìn thấy Hạ Dĩnh đang chật vật chống đỡ cách đó không xa. Chuyến đi lần này Hạ Dĩnh dẫn theo hai mươi quân nhân và mười mấy dị năng giả nhưng sau khi đến Thanh Hải thì chỉ còn lại không đến hai mươi người, mà lúc này cũng chỉ còn lại bảy tám người sống sót, tuy nhiên trên người đều bị thương không nhẹ. “Ra tay không?” Mạnh Lộ dò hỏi. Đường Yên gật đầu, ý bảo mấy người Giang Ly ra tay giúp đỡ. Hạ Dĩnh không thể chết được, ít nhất là bây giờ vẫn chưa thể chết. Trong tay Hạ Dĩnh đang nắm phần ba binh quyền của nhà họ Hạ một, nếu Hạ Dĩnh xảy ra chuyện thì nhất định đây là một sự tổn thất không nhỏ đối với nhà họ Hạ. Có bốn người Đường Yên ra tay nên nhất thời đám người Hạ Dĩnh cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều. Hạ Dĩnh nhìn thân thủ lưu loát quả quyết của Đường Yên, trong mắt hiện lên kinh ngạc, cô ấy lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi! Mỗi lần cô thấy Đường Yên ra tay thì tưởng rằng mình đã hiểu rõ thực lực của Đường Yên rồi nhưng lần tiếp theo gặp lại thì Đường Yên lại mạnh hơn! Giống như có làm như thế nào thì cũng không thể đuổi kịp, loại cảm giác này thật sự là tệ hết biết! “Cám ơn!” Hạ Dĩnh mệt mỏi ngồi dưới đất, nhận thuốc cầm máu Đường Yên đưa qua rồi nhìn những người còn sống sót ở bên cạnh, đáy mắt tràn đầy tối tăm: “Hình Liệt Phong, anh ta điên rồi!” “Tại sao cô lại ở chỗ này?” Đường Yên ra vẻ vô tình hỏi. “Bị người ta lừa gạt, lần này may mắn có cô giúp đỡ.” Hạ Dĩnh nghiêm túc nói cảm ơn, nơi này hoàn toàn không có vật tư gì cả. Cô đã cẩn thận kiểm tra tòa nhà Thuận Phát mấy lần nhưng ngoại trừ đồ điện thì hoàn toàn không có lấy một chút đồ ăn, vậy thì chỉ có một khả năng là Hình Liệt Phong đã lấy nhóm vật tư này đi sau đó thiết lập bẫy chờ cô nhảy vào. “Không có gì.” Nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Hạ Dĩnh, ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên, chẳng lẽ Hạ Dĩnh không tìm thấy nhóm vật tư trong kho hàng nhà họ Lôi sao? Rất có khả năng này, chắc chắn nhà họ Lôi sẽ không giấu nhóm vật tư đó ở những chỗ mà người khác dễ dàng tìm thấy được, nghĩ vậy, Đường Yên lên tiếng an ủi Hạ Dĩnh vài câu sau đó thuận tiện nói sang chuyện Trương Tùng. Trong chuyến đi này Hạ Dĩnh đã nổi lên vướng mắc với Hình Liệt Phong, lần này nếu cô không nhúng tay vào thì chỉ sợ Hạ Dĩnh sẽ toàn quân bị diệt cho nên cô không lo Hạ Dĩnh không tin lời cô nói. “Trương Tùng?” Hạ Dĩnh nghi ngờ, liếc mắt nhìn Đường Yên, Trương Tùng là cảnh vệ bên cạnh ba cô, rất kín tiếng ở trong căn cứ, nếu không phải Trương Tùng canh gác cửa Nam thì bình thường cô sẽ không sát khí: “Trước kia hắn là cảnh vệ bên cạnh ba tôi, sau khi tận thế thì ba tôi bảo hắn canh gác cửa Nam. Hắn thế nào?” “Cẩn thận với hắn!” Đường Yên đứng thẳng lên, Hạ Dĩnh đã may mắn thoát được hai lần nhưng chắc chắn Hình Liệt Phong sẽ dừng tay. Nhà họ Hình tính toán đã lâu rồi, tuy rằng chuyến đi đến Thanh Hải lần này không diệt trừ được Hạ Dĩnh nhưng chỉ cần căn cứ Thanh Long bị tang thi tấn công thì người tổn thất lớn nhất vẫn là nhà họ Hạ. Nhà họ Hình lại mượn cơ hội này để nổi dậy thì lo gì không thể cướp được quyền khống chế của căn cứ Thanh Long. Trong tác phẩm có viết Hình Liệt Phong mượn chuyến đi đến Thanh Hải để tiêu diệt Hạ Dĩnh. Sau đó lại mượn tay Trương Tùng mở cửa phía Nam để cho Ba Hành Giả vào thành. Trước kia Đường Yên còn cảm thấy rất kì lạ, cô không hiểu tại sao Hình Liệt Phong lại cả gan cho tang thi vào căn cứ như vậy, làm như vậy cho dù nhà họ Hạ, nhà họ Từ bị tổn thất nặng nề thì nhà họ Hình cũng không thể thoát được. Làm thế không khác gì giết địch nhưng cũng tự chặt đi cánh tay của mình, không phải ai cũng có thể làm ra loại chuyện như thế này được. Nhưng lầnn này sau khi gặp ông già họ Lưu ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô mới xem như hiểu được vì sao nhà họ Hình lại không e sợ gì cả. Hóa ra bọn họ đã khống chế được tang thi biến dị nên không cần lo lắng sẽ làm người mình bị thương. Rốt cuộc cây sáo dọc kia là cái gì? Thực lực của ông già họ Lưu đó quá mạnh mẽ, cô đấu không lại, tuy nhiên nếu bây giờ có thể chiếm được tiên cơ thì sau này sẽ thoải mái hơn. “Ý của cô là gì?” Hạ Dĩnh kéo lê thân thể bị thương nặng, chống vào vách tường đứng dậy. Trên khuôn mặt lộ ra sát khí tàn nhẫn, người tên Trương Tùng này, cô không chỉ quen biết mà còn hết sức quen thuộc. “Có tin hay không là tùy cô, những gì nên nói thì tôi đã nói hết rồi.” Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Đường Yên nói xong thì tò mò liếc nhìn Trịnh Nhiên đi theo phía sau Hạ Dĩnh. Trịnh Nhiên cười khẽ, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Đường Yên làm cho Đường Yên không hiểu ra sao nhưng cũng không từ chối thiện ý làm quen của Trịnh Nhiên. Lần trước cô đã cảm thấy hành vi của người này rất kì quái, tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều. Đường Yên thoáng nhìn có một tên tang thi núp ở phía sau nên không nghĩ nhiều mà vẫy tay tạo hai tia sét đánh thẳng xuống. Sau khi vượt qua cấp năm thì việc sử dụng dị năng càng thêm thành thạo. Phải nhanh chóng giải quyết nhóm vật tư của nhà họ Lôi ở tòa nhà Thuận Phát này sau đó hấp thu một ít tinh hạch, tranh thủ đến lúc trở về căn cứ phải tăng lên được cấp sáu.